Editor: Táo đỏ phố núi
Nhiếp Tử Vũ vừa nóng lại vừa vội, trong lòng vốn đã không được bình tĩnh rồi.
Cô lộ vẻ mặt không vui nhìn Tiểu Tử Ngôn đang nhoi nhoi ở trong lòng, vô cùng đau đầu.
“Rốt cuộc con muốn như thế nào mới chịu yên tĩnh lại chứ.” Bình thường bé cũng không hề ầm ĩ như vậy, vì sao hôm nay lại như thế này.
Nhìn đứa nhỏ ở trong lòng khóc sắp không ra hơi, cô không khỏi đau lòng, khẽ hạ giọng nói: “Ngoan, đừng khóc nữa.
Mẹ cầu xin con đừng khóc nữa được không? Con mà khóc, mẹ cũng muốn khóc theo luôn rồi.” Nói xong, khuôn mặt tinh xảo nhất thời cũng suy sụp xuống.
Nhìn bầu trời càng lúc càng đen kịt, cô cảm thấy mọi chuyện hôm nay đều không hề thuận lợi, sự chờ mong ở trong lòng cũng dần dần bị thời gian làm cho tiêu tan.
Tầm mắt lại nhìn lên màn hình điện thoại di động, đã gần bảy giờ rưỡi rồi, nhưng mà vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của anh.
Giữa lúc Nhiếp Tử Vũ muốn gọi điện thoại cho anh lần thứ hai, thì phía sau vang lên giọng nói đầy quan tâm của bà Trần Phương.
“Đưa Tiểu Tử Ngôn cho mẹ đi, con gọi điện thoại lại cho Tử Phong một lần nữa xem sao.” Bà Trần Phương vừa nói, vừa đưa tay ra ôm lấy Tiểu Tử Ngôn đang không ngừng giãy giụa và khóc ầm ĩ ở trong lòng Nhiếp Tử Vũ, ôm vào trong lòng mình, dịu dàng dỗ dành.
Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại nhìn bà bằng ánh mắt cảm kích, sau đó nhanh chóng bấm một dãy số gọi đi, sau một thơi gian nghe tiếng nhạc chuông, vẫn không có người nghe máy.
Cau mày lại, cô chưa từ bỏ ý định bấm gọi lại mấy lần, nhưng mà kết quả vẫn giống như trước.
“Sao vậy? Không ai nghe máy sao?” Nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của cô, bà Trần Phương nói: “Nếu không con thử gọi điện thoại tới phòng làm việc của Tử Phong xem sao.”
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu bắt đầu gọi, nhưng mà kết quả vẫn giống như vậy.
Tại sao lại không gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Phong được, Tiểu Tử Ngôn thì vẫn không ngừng khóc, thoáng một cái Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung.
Giữa lúc cô muốn tới công ty để đi tìm Nhiếp Tử Phong, thì đột nhiên bà Trần Phương lại nói.
“Hình như Tiểu Tử Ngôn khóc có cái gì đó không đúng.”
Đôi mắt tối tăm của Nhiếp Tử Vũ nhìn về phía Tiểu Tử Ngôn ở trong lòng của bà Trần Phương, chỉ thấy khuôn mặt của bé nhăn nhó lại, sắc mặt thì đỏ bừng.
“Không đúng chỗ nào?”
Bà Trần Phương không để ý tới vấn đề của cô, mà đưa tay lên sờ trán của Tiểu Tử Ngôn.
Không thử thì không biết, thử một cái mới giật mình! Trán của Tiểu Tử Ngôn nóng giống như lửa đốt vậy!
“Ôi, chỉ sợ là Tiểu Tử Ngôn đã bị sốt rồi.”
Nghe câu nói này của bà Trần Phương, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ biến sắc trong nháy mắt.
Hai tròng mắt trợn lên nhìn đứa nhỏ càng lúc càng khóc lớn, cô vội vàng đưa tay lên trán của bé, quả thật là đúng như lời nói của bà Trần Phương!
“Đúng là bị sốt rồi, làm sao bây giờ ạ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô nhăn nhó lại, cô lo lắng nhìn đứa nhỏ ở trong lòng bà Trần Phương, tay chân luống cuống.
Cô chỉ nghĩ là bé không vừa lòng lên mới khóc lớn lên như vậy, lại không nghĩ rằng vì cơ thể của bé không thoải mái! Vào lúc này, máu trên mặt của Nhiếp Tử Vũ như ngưng tụ lại thành một chỗ.
“Đưa đi bệnh viện thôi.” Bà Trần Phương nhanh chóng ôm đứa nhỏ vào bên trong, sau đó vội vàng nói: “Mẹ đi thu dọn chút đồ đạc, sau đó sẽ đưa đi bệnh viện.” Nói xong, xoay người chạy vào trong phòng.
“Nhưng mà.
.
.” Nhưng mà sinh nhật của Nhiếp Tử Phong thì phải làm sao đây! Đôi mày thanh tú của Nhiếp Tử Vũ nhăn lại, nhìn bà Trần Phương với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Bữa tiệc sinh nhật này cô đã chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, cô không muốn.
.
.
Dường như bà Trần Phương cũng nhìn thấy ánh mắt băn khoăn của cô, bà hơi do dự một chút, rồi nói: “Nếu không thì để mẹ và Thuần Nhi đưa Tiểu Tử Ngôn đi bệnh viện trước, con đi tới công ty tìm Tử Phong, nhân tiện bảo nó đưa tới bệnh viện luôn.”
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cúi đầu xuống liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc tới mức sắp không thở nổi, mặt thì đỏ bừng lên, gật gật đầu: “.
.
.
Dạ.”
.
.
Hai bên cùng bận rộn, bà Trần Phương và Lạc Thuần thì vội vàng đưa Tiểu Tử Ngôn đi bệnh viện, còn Nhiếp Tử Vũ thì vội vàng chạy tới chỗ Tập đoàn Nhiếp Phong.
Vốn cho là Nhiếp Tử Phong đang bận tối mắt tối mũi với công việc nên mới quên mất thời gian, không ngờ lúc cô đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, thì không có một bóng người.
Cô tìm được số điện thoại của trợ lý của Nhiếp Tử Phong ở phòng nhân sự, gọi một cuộc điện thoại qua, trợ lý lại nói là anh đã rời khỏi công ty từ lúc bốn giờ chiều rồi! Tin tức này khiến cho đầu óc của Nhiếp Tử Vũ trở nên trống rỗng một lúc lâu.
Không có ở công ty, lại chưa về nhà, không nghe điện thoại, vậy thì anh đã đi đâu? Hơn nữa, rõ ràng là cô đã dặn dò anh từ lúc sáng sớm, đã có chuyện gì mà khiến anh thất hứa, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về? !
Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ tới từng khả năng một, nhưng mà không cho cô có thời gian suy nghĩ nhiều, bà Trần Phương đã gọi một cuộc điện thoại tới bảo cô nhanh chóng đi tới bệnh viện.
Lúc nửa đêm, bởi vì bận nhiều việc để hạ nhiệt cho cục cưng, Nhiếp Tử Vũ cũng quên không suy nghĩ tới vấn đề này nữa.
※
Sáng sớm, lúc Tiểu Tử Ngôn đã hạ sốt và bắt đầu nặng nề đi vào giấc ngủ, lúc mọi người cũng bắt đầu chìm vào giấc mộng, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng thẳng tắp bên cạnh bàn, nhìn một bàn thức ăn.
Trải qua một đêm mệt nhọc vì phải chăm sóc cho Tiểu Tử Ngôn, hơn nữa lại không được nghỉ ngơi một phút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ hiện lên sự mệt mỏi rã rời, đôi mắt đã có thêm một lớp quầng thâm, nhìn mơ màng vô thần chứ không còn được trong trẻo như trước nữa.
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ ở trên tường, đã hơn năm giờ, trời cũng đã sáng rồi.
Nhưng mà người cô đợi cả đêm vẫn chưa về.
Đôi mắt trống rỗng nhìn đồ ăn ở trên bàn, trên đó là chiếc bánh kem mà cô đã mất một buổi sáng để làm, và một bàn thức ăn lạnh ngắt mà cô đã làm mất cả buổi chiều.
Còn chờ nữa sao?
Không chờ nữa, sinh nhật cũng đã qua rồi, đợi thêm thì có ích gì nữa.
Bất ngờ Nhiếp Tử Vũ nở một nụ cười chua xót, cuối cùng cô lấy tất cả những đồ ăn ở trong bếp, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp trút thẳng vào thùng rác, tiếp đó còn có cả chiếc bánh sinh nhật có chữ ‘Sinh nhật vui vẻ’ hơi méo mó.
Sau khi thu dọn xong tất cả, lúc Nhiếp Tử Vũ đang muốn xoay người đi lên lầu để chăm sóc cho Tiểu Tử Ngôn, một tiếng mở cửa ‘Lạch cạch” vang lên.
Cô giật mình một chút, rồi chần chừ một lúc mới quay đầu nhìn về hướng cửa, lại nhìn thấy một bóng dáng màu đen xuất hiện ở trước cửa, mà người kia chính là người mà cô đã đợi chờ cả một đêm.
‘Anh đã đi đâu? Vì sao bây giờ mới trở về? Anh có biết là em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không? Vì sao lại không nhận điện thoại?’ Cô hẳn là rất uất ức chạy lại vừa khóc vừa chất vấn anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ ủ rũ của anh, và nhìn thấy đôi mắt đầy quầng thâm của anh xong, đừng nói là chất vấn, mà ngay cả oán giận cô cũng không có.
Cô cứ lặng lẽ đứng ở cầu thang nhìn anh, mãi cho tới khi Nhiếp Tử Phong thay giày xong đi lại nhìn thấy cô.
.
.
Chợt vừa nhìn thấy cô, Nhiếp Tử Phong sửng sốt, một cảm giác hốt hoảng chợt xuất hiện trong ánh mắt anh.
Nhưng sau khi anh phản ứng kịp, lập tức thể hiện ra bộ dạng rất bình tĩnh.
“Sao em dậy sớm thế?” Anh nhíu mày, dùng giọng nói khàn tràn trầm thấp khẽ hỏi.
“Vâng.” Nhiếp Tử Vũ khẽ gật đầu, không giải thích thêm là mình chưa hề ngủ chứ không phải là thức dậy sớm.
Cô kiễng chân lên cởi áo vest ra cho anh, cởi nơ áo ra.
Trên khuôn mặt thuần khiết của cô không hề có một biểu cảm dư thừa nào, yên lặng tới mức giống như đó là một sự thật hiển nhiên.
Cô yên lặng ngoài ý muốn khiến cho lòng của Nhiếp Tử Phong rối loạn, nhìn vào đôi mắt không hề có chút gợn sóng của cô bằng ánh mắt phức tạp, nở một nụ cười anh nói: “Cả đêm anh không về, em không có điều gì muốn hỏi à?” Nói xong ôm lấy hông cô, hôn một nụ hôn dịu dàng lên khuôn mặt của cô.
“Anh sẽ nói sao?” Nhiếp Tử Vũ nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, thản nhiên nói: “Anh muốn nói thì anh sẽ tự nói ra, nếu như anh không muốn nói, thì cho dù em có hỏi cũng như không.” Nói đến đây, khóe mắt của Nhiếp Tử Vũ đột nhiên cay cay, một cảm giác đau lòng xuất hiện trong mắt của cô.
Trên người anh ngoại trừ mùi cơ thể còn có mùi nước hoa hỗn hợp.
Không phải là mùi nước hoa Cổ long thuần túy của anh, mà là mùi nước hoa phụ nữ.
.
.
Tối qua anh đã ngủ cùng với người phụ nữ khác sao? Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh nhìn anh, cổ họng như bị nghẹn không nói nên lời.
“Xin lỗi vì tối qua đã không trở về sớm được, đã khiến em lo lắng rồi phải không? Ngày hôm qua anh đi dùng cơm với khách, sau đó uống có một chút nên ngủ đi mất, nên không nghe thấy tiếng điện thoại kêu.” Nhìn vẻ mặt khác thường của cô, nhất thời Nhiếp Tử Phong cũng nhận ra cô có chút không thích hợp.
“Sao thế? Có cái gì không ổn hả?” Anh hỏi.
“Thực sự là như vậy đúng không?” Nhiếp Tử Vũ nở một nụ cười khiến cho người ta không đoán ra được, ánh mắt cô nhìn anh nóng bỏng.
“Đương nhiên, chẳng lẽ anh lại lừa em sao? Bé ngốc!” Nhiếp Tử Phong định cúi người xuống muốn hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô, nhưng mà còn chưa đụng vào thì cô đã nghiêng đầu đi, nụ hôn rơi vào khoảng không.
“Chút nữa anh còn phải đi làm mà, nhanh lên lầu tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Cô đẩy anh ra lấy lệ, rồi xoay người chạy lên lầu.
“Em đi mở nước tắm giúp anh.” Nhưng mà chưa đi được hai bước, phía sau đã truyền tới giọng nói do dự của Nhiếp Tử Phong.
“Tối hôm qua đã có chuyện gì sao?” Còn nhớ sáng sớm ngày hôm qua trước khi đi anh đã dặn dò mình về nhà sớm một chút, chắc hẳn là có chuyện gì đó.
Nhiếp Tử Vũ khựng lại, lắc lắc đầu, nhả ra hai chữ: “Không có.”
“Vũ Vũ.
.
.” Nhìn cơ thể của cô hơi run lên một chút, lúc Nhiếp Tử Phong đang định mở miệng nói cái gì đó, thì Nhiếp Tử Vũ đã chạy lên lầu, chỉ một lát sau đã mất hút.
Vừa khuất khỏi tầm mắt của Nhiếp Tử Phong, hai hàng nước mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng lăn dài trên má.
.
.
Suốt cả buổi sáng, Nhiếp Tử Vũ cũng không nói câu nào với Nhiếp Tử Phong..