Lời nói kia vừa lạnh lẽo lại rất bá đạo và kiên định.
Giọng nói quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, sau đó trong lòng mềm nhũn.
Cô quay đầu lại, đôi môi nở ra nụ cười nhẹ nhìn về phía người mới tới, nói: "Em còn tưởng một tuần nữa anh mới tới." Mấy ngày trước anh ta nhắn tin cho mình nói là đi công tác, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây, điều này khiến cho Nhiếp Tử Vũ rất vui.
Ánh nắng chiều chiếu lên bóng dáng thon dài của Lãnh Duy Biệt, khiến cho anh ta rất đẹp trai giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh ta đều rất ưu nhã.
"Cho dù không rảnh đi nữa cũng phải đến gặp tiểu công chúa của anh chứ." Lãnh Duy Biệt rất cưng chiều mà xoa xoa đầu cô, trong mắt chứa đầy vẻ dịu dàng.
"Tiên sinh Lãnh." Hứa Á lịch sự chào hỏi, bởi vì anh ta tới ngoài ý muốn, hơn nữa thấy hành động của anh ta và Nhiếp Tử Vũ rất thân mật, nét cười trên mặt nhất thời u ám.
Ánh mắt dịu dàng chợt loé lên chút lạnh lùng không ai phát hiện được, Lãnh Duy Biệt có toan tính mà ôm Nhiếp Tử Vũ vào trong ngực mình, nhìn Hứa Á nói: "Rất xin lỗi bạn học Hứa, Vũ Vũ là bạn gái của tôi, cho nên.
.
."
Anh ta vừa nói như vậy, Hứa Á quả nhiên là rất biết điều sờ mũi, nói: "Tôi hiểu rồi, vậy tôi đi trước.
Vũ Vũ, hẹn gặp lại, tiên sinh Lãnh, hẹn gặp lại,.
"Hẹn gặp lại." Nhiếp Tử Vũ mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu ta nhanh chóng biến mất nói.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Duy Biệt đang cười gian kia, nghi ngờ hỏi: "Em trở thành bạn gái anh từ khi nào vậy? Sao em lại không biết."
"Em muốn trở thành lúc nào thì trở thành lúc đó." Lãnh Duy Biệt cười nói, miệng cười rộng tới tận mang tai.
Anh ta không giống như Nhiếp Tử Phong lùi bước vì chênh lệch tuổi tác, chỉ cần anh ta nhận định được là của mình thì sẽ không chần chừ một chút nào hết!
Bộ dạng anh ta rất nghiêm túc khiến cho Nhiếp Tử Vũ lâm và lúng túng, giống như sợ anh ta nói đó là sự thật, Nhiếp Tử Vũ vội vàng đổi đề tài nói chuyện: "Đúng rồi, hôm nay tìm em có chuyện gì?"
Biết rõ là cô cố tình đổi đề tài, nhưng Lãnh Duy Biệt cũng vẫn thuận theo ý của cô.
Anh ta hắng giọng một cái, dùng giọng nói nặng nề khó xử nói: "Anh cần phải tham gia một bữa tiệc, nhưng mà thiếu bạn đi cùng.
Xin hỏi tiểu thư Nhiếp có sẵn sàng giúp đỡ anh một chút không."
Bữa tiệc?
Nhiếp Tử Vũ ngẩn người, lông mày nhíu lại vẻ mặt khó xử: "Em thì không có vấn đề gì cả, chỉ sợ anh ấy không đồng ý thôi." Cô nói có ngụ ý.
Lúc đầu anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô rất muốn báo đáp anh ta, nhưng người kia đã nói trước rồi khiến cho cô không dám làm bừa.
dfienddnlieqiudoon
"Không sao, anh sẽ khiến cho cậu ta đồng ý." Lãnh Duy Biệt cười ha ha một tiếng với Nhiếp Tử Vũ, khoác vai cô đi ra phía cổng trường.
Đến cổng trường học, Nhiếp Tử Vũ không ngờ là không nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong.
"Anh ấy đâu?" Nhiếp Tử Vũ đi tới trước mặt của tài xế hỏi.
"Tối nay tổng giám đốc có việc quan trọng, cho nên đã nói tôi đến đón cô về, cô chủ, xin mời lên xe." Tài xế rất có trách nhiệm mở cửa xe ra.
Chuyện quan trọng? Làm tốt lắm! dfienddnlieqiudoon
Mắt Nhiếp Tử Vũ chợt lóe sáng, không đợi Lãnh Duy Biệt bên cạnh kịp nói gì đã nhanh miệng nói với tài xế: "Tôi và anh Lãnh có chút chuyện, anh tự mình đi về trước đi."
"Nhưng mà.
.
."
"Tôi sẽ về ngay, anh không cần nói lại với anh trai tôi là được."
Nhiếp Tử Vũ nói xong, không cho tài xế nói gì thêm nữa, quay người lại kéo tay Lãnh Duy Biệt đi về chiếc xe BMW đậu cách đó không xa.
※
Trước khi tham gia bữa tiệc, Lãnh Duy Biệt đưa cô tới một thẩm mỹ viện cao cấp.
Sau nửa giờ sửa sang, kết quả là Nhiếp Tử Vũ mặc bộ lễ phục ren hở vai màu trắng, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ và rực rỡ bước ra, rất giống như công chúa trong truyện cổ tích.
Nhìn cô rất trong sáng và linh hoạt, Lãnh Duy Biệt trong nháy mắt có một loại vọng động muốn xé nát bộ lễ phục của cô, bổ nhào vào cô.
Nhưng vì không muốn hù doạ cô sợ, anh ta phải nhịn xuống dục vọng mãnh liệt trong lồng ngực, hít sâu một lúc..