Hai người chỉ lẳng lặng nhìn về đối phương trước mặt thật lâu, cũng không một ai nói năng gì, cả hai đều tự đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Đôi con ngươi âm trầm của Tống Linh không một giây phút nháy mắt, cứ thế nhìn chằm chằm gắt gao vào Tống Hi cũng đang nhìn mình, cặp môi mỏng mím căng lộ ra vẻ lạnh lẽo âm u.
Cô có điều gì đấy không được bình thường, rất không thích hợp!
Năm năm qua, rất ít khi cô đề cập đến vấn đề này, nhưng hôm nay cô lại truy cứu căn vặn về vấn đề này một cách rõ ràng như vậy, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Nghĩ tới đây, bỗng dưng thoáng cái, sự lạnh lùng từ anh đáy mắt của anh chợt lóe lên, ngay sau đó lại nhìn thấy anh nhếch cặp môi mỏng lên, nhổ ra một câu: "Đã có người nào đó nói với em điều gì đúng không!" Không phải là anh chất vấn, mà là khẳng định luôn, bởi vì không cần đoán, anh cũng đã khẳng định được, nhất định là cô đã nghe được điều gì đó.
Nghe vậy, đáy mắt của Tống Hi có chút có gợn sóng.
Theo bản năng, cô tránh ánh mắt lạnh lùng kia của anh, cánh môi khẽ mấp máy như muốn phủ nhận, nhưng mà trước đó một khắc cô còn bị anh phê phán là đã nói dối không ngớt, giờ khắc này cô làm sao còn có thể mở miệng được chứ.
Động tác tránh né theo bản năng của cô đã rơi vào trong con mắt của Tống Linh.
Khi anh nhìn thấy mười ngón tay của cô đan vào nhau thành một khối cứ vặn xoắn nhưng vậy, trong nháy mắt cặp môi lạnh lùng của anh liền cong lên, tạo thành một đường cong lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Nói, người nào đó đã nói với cô những gì hả!" Anh tăng cao âm lượng, trong giọng nói lộ ra sự thô bạo.
Ánh mắt của anh lúc này thật lợi hại, sắc bén giống như móng vuốt của chim ưng vậy, có cảm giác như trong lúc lơ đãng sẽ xé nát cô ra vậy.
"Em..." Bị anh rống lên một tiếng như vậy, Tống Hi lập tức khẽ giật mình, nhưng vẫn bướng bỉnh, thật lâu sau cũng không nói một lời nào.
Cô liếm liếm đôi môi khô khốc của chính mình, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, đến khi chạm đến đáy mắt có phần sắc bén kia thì trong lòng cô không khỏi run lên.
Nhưng nghĩ đến vấn đề cần phải giải quyết, mà còn phải giải quyết cho thật triệt để kia, ngay sau đó cô dứt khoát quyết định vẫn nên bỏ qua sự sợ hãi trong lòng mình, hếch cái cằm lên nhìn thẳng vào anh.
"Ai nói cho em biết, vấn đề này có quan trọng không? Quan trọng là, em muốn anh nói cho em biết tình hình thực tế, để chứng minh em chính là Tống Hi mà không phải người đi mượn danh của người khác." Từng chữ từng chữ vang lên trịnh trọng, biểu hiện là cô đã quyết tâm không thể dao động.
Năm năm qua, đây là lần đầu tiên giữa hai người có sự tranh chấp.
"Em thật sự muốn biết sao?" Thật lâu sau, rốt cục biểu lộ của Tống Linh đã có chút buông lỏng, anh dùng ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo nhìn Tống Hi, đột nhiên quát lên: "Nói cho anh biết, có phải là em thật sự muốn biết hay không?!" Gương mặt của anh bởi vì phẫn nộ quá mức mà trở nên vặn vẹo, đồng tử mở thật lớn, tựa như bất cứ khi nào cũng có thể bổ nhào qua cô vậy.
Nhưng dù cho như vậy, Nhiếp Tử Vũ vẫn như trước, không chịu thay đổi, vẫn muốn biết chân tướng sự thật ra sao.
"Đúng vậy, xin anh hãy nói cho em biết! Rốt cuộc em là ai!" Đã quyết định muốn hỏi rồi, cô nhất định phải lên tiếng hỏi cho rõ ràng mới thôi, nếu không, cô nhất định sẽ không bỏ qua.
Tống Hi vốn cho là bản thân mình sẽ phải tiếp tục tranh luận với Tống Linh thêm nữa, nhưng không ngờ đột nhiên anh lại cười, nói: "Được, bây giờ anh sẽ nói cho em biết chân tướng sự việc.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh hi vọng em sẽ không hối hận."
"Em sẽ không hối hận ." Tống Hi cam đoan, trên mặt lộ vẻ kiên quyết.
Nhìn thấy bộ dáng của cô chăm chú nghiêm túc, lúc này Tống Linh mới chậm rãi nhấc môi lên, nói nghe rất êm tai.
"Đúng vậy, em thật sự không phải là Tống Hi." Câu nói đầu tiên này đã làm cho tinh thần của Tống Hi bị chấn động không nhỏ.
Một giây này, đối mặt với khóe miệng chứa đựng nụ cười lạnh lẽo của Tống Linh, trong đầu Tống Hi giống như bị một quả bom ném vào vậy, trong nháy mắt, tất cả mọi suy nghĩ của cô đã tan thành mây khói.
Trái tim cô dường như bị ngừng đập vậy, giờ khắc này, trong thế giới của cô không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Nhìn thấy vẻ mặt cô đầy khiếp sợ, Tống Linh không cảm thấy mình bất nhân vì bị vạch trần chân tướng, mà ngược lại, anh ta còn để lộ ra một nụ cười tà ác, tiếp tục nói: "Tên của em không phải là Tống Hi, em tên là Nhiếp Tử Vũ."
Nhiếp Tử Vũ...
Bên tai phút chốc vang vọng lại tiếng của người đàn ông kia gọi cô buổi sáng hôm nay, anh đã gọi cô là “Vũ Vũ...”
Nói như vậy, cô thật sự đúng như lời anh đã nói...!cô chính là người phụ nữ kia, là vợ của anh, là mẹ đẻ của Tử Ngôn!
A...
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Tống Hi liền thay đổi.
Đến giờ cô đã làm rõ được những băn khoăn trong suy nghĩ của mình rồi, chỉ có điều sự thật nhận mà cô đã đón nhận kia lại làm cho người ta khó có thể chấp nhận được, tiếp đó, cô ngẩng đầu lên liền dùng ánh mắt đầy hận ý nhìn Tống Linh, anh đã lừa gạt cô suốt năm năm qua.
Đang muốn mở miệng chất vấn anh tại sao phải lừa gạt mình như vậy, thì ngay lúc đó anh lại mở miệng nói tiếp.
"Em là thiếu phu nhân của tập đoàn Nhiếp Phong, là mẹ của Nhiếp Tử Ngôn, nhưng em cũng là người phụ nữ đã bị Nhiếp Tử Phong vứt bỏ, thậm chí chính là người phụ nữ đã bị đẩy xuống vách núi kia!"
Đẩy xuống vách núi, đây là ý gì...
Chuyện này có liên quan đến phụ nữ sao? Thoáng cái ánh mắt của Tống Hi trở nên mê mang rồi, cô nhìn Tống Linh không hiểu ra làm sao, sốt ruột chỉ muốn nghe được đáp án.
Mà Tống Linh cũng đúng như ước nguyện của cô, tiếp tục lạnh lùng nói: "Em có biết tại sao em lại bị mất trí nhớ không? Không phải bởi vì tai nạn xe cộ đâu, mà là bởi vì em bị rớt xuống vách núi! Ngay tại trong buổi hôn lễ của hai người ngày hôm ấy, anh ta đã ôm tình nhân rồi đẩy em xuống vách núi.
Hiện tại em đã hiểu được vì sao mà anh lại muốn giấu diếm em rồi chứ."
Tống Linh nói năng mạnh mẽ, thẳng một mạch, cho dù là lời nói sự thật hay chỉ là nói dối, anh ta vẫn không một chút đỏ mặt.
"Không, chuyện này không phải là sự thật..." Tống Hi mạnh mẽ lắc đầu, cô nhìn Tống Linh vẻ mặt không dám tin.
Nhớ lại người đàn ông kia, khi anh nhìn những tấm ảnh chụp của cô, sao lúc ấy ánh mắt của anh lại thâm tình và dịu dàng ấm áp như vậy.
Anh làm sao lại là loại người muốn sát hại cô cơ chứ, sẽ không đâu, cô kiên quyết không chịu tin!"Không tin phải không?" Tống Linh cũng biết lúc này cô chưa tin vào lời nói của mình, vì vậy đi đến trước bàn sách cầm lấy laptop, sau đó nhanh chóng ở tìm tòi ở trên mạng tải xuống những thứ gì đó, sau đó anh ta lại ôm laptop đi về phía Tống Hi, lúc này trên gương mặt tuấn dật của anh ta mang một nụ cười thần bí.
"Nhìn xem những hình này đi, em còn cho là anh đang lừa gạt em sao?" Nói xong anh ta đưa laptop cho Tống Hi lúc này vẫn còn chìm trong mờ mịt.
Tống Hi đón nhận chiếc laptop từ trên tay Tống Linh.
Khi cô nhìn thấy rõ hàng chữ hiện ở trên màn hình cùng với hình ảnh thì sắc mặt lập tức tái nhợt đi.
Trong ngực cô lại thấy một trận buồn bực đau nhức nặng nề, làm cho cô gần như sắp không thở nổi.
"Lưu luyến vui chơi say sưa ở Pub ngay trong ngày tang lễ”, hừ, nếu như anh ta mà yêu em nhưng lời anh ta đã nói, thì có thể làm ra loại chuyện này sao?" Tống Linh dựa theo những tấm hình mà đám chó săn đã chụp được tại Pub năm đó, tạo ra tin tức giả để lừa gạt.
Tống Hi rất muốn tự bảo mình không được tin tưởng vào lời của Tống Linh đã nói, song khi ánh mắt cô nhìn thấy tấm ảnh kia, người đàn ông trong ảnh tay giơ ly rượu, tay ôm gái đẹp, vẻ mặt bộ dáng say mê, lại chính là người đàn ông đã tự xưng là chồng của cô, thì trái tim lạnh như tro tàn.
Cho dù cô có muốn tin tưởng vào anh nữa cũng khó rồi.
"Không chỉ chừng này, em nhìn xuống bên dưới đi, phía dưới còn có những ảnh chụp anh ta năm năm về trước đang quấn lấy các cô gái nữa kia.
Hơn nữa không chỉ có một cô gái, mà là đủ loại các cô gái muôn hình muôn vẻ khác nhau!" Tống Linh tiếp tục vu khống.
Nhìn vẻ mặt Tống Hi đờ đẫn, bất động, Tống Linh khẳng định là Tống Hi đã tin lời nói của mình.
Ngày đó, khi anh ta cứu cô, anh ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi kế hoạch để lật tẩy Nhiếp Tử Phong.
Mà Nhiếp Tử Phong thời những ngày tuổi trẻ cũng có không ít những thiếu sót, những tin tức nói về tính nết ngông cuồng phóng đãng không chịu trói buộc của anh bay đầy trời.
Những tin tức về quan hệ nam nữ cùng với những chuyện phong hoa tuyết nguyệt của Nhiếp Tử Phong có thể viết thành sách được.
Vì thế những lời lừa gạt kia của Tống Linh mới có thể được biên soạn một cách hợp tình hợp lý, không có một chút sơ hở như vậy! Cho dù là người biết rồi cũng sẽ tin, huống chi hiện tại cô cũng đã không còn nhớ rõ một chuyện gì hết!
A...
Không nhớ rõ, đây là chuyện bình thường! Nhớ ngày đó lúc cô tỉnh lại, xác thực là cô đã bị mất ký ức, nhưng vì sợ cô nhớ lại, anh ta mới cố ý cho cô uống thuốc an thần, mà bên trong của thuốc đã trộn lẫn một chút thành phần có thể làm cho người uống bị quên lãng tất cả...!
.