Tự làm khổ mình? Không phải là anh đang hiểu lầm chuyện gì đó chứ? Chẳng qua là do cô không cẩn thận nên mới bị miểng thủy tinh cứa vào tay mà thôi, hơn nữa thì cũng chỉ bị rạch một vệt dài ở ngón tay cái mà thôi, anh lại nói cô tự làm khổ mình sao?
Đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ có chút hơi lay động, nhưng mà cô không muốn phủ nhận, quyết định tương kế tựu kế."Em làm không phải là vì anh ấy, em làm vì chính bản thân mình! Tử Phong, em cầu xin anh, anh hãy đồng ý cho em đi gặp anh ấy một lần thôi, được không? Nếu như anh không tin lời em nói, anh có thể đi cùng với em đi đến nước Mỹ để gặp anh ấy.
Em van anh đấy!" Cô thầm nghĩ muốn chính miệng mình nói với Tống Linh một tiếng “thực xin lỗi”, thật sự cô chỉ muốn như vậy.
"Anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy cái gương mặt kia của hắn!" Nhiếp Tử Phong lạnh lùng phủ quyết.
Dòng máu đỏ tươi trong lòng bàn tay trắng nõn của cô đã khắc sâu vào trong ánh mắt của anh, làm cho anh thấy đau nhói lòng.
Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của cô, sự cứng rắn trong lòng anh có chút dao động.
Kỳ thật vào cái ngày cô kể lại chuyện Tống Linh hiện tại trở thành như vậy, về sau anh cũng thấy một nửa nguyên nhân cũng là do anh, cho nên anh cũng đã không khăng khăng một mực kiên trì như vậy nữa.
Nhưng chỉ là anh không thể nào chịu được khi nhìn thấy cô đau lòng khổ sở vì một tên vô lại như vậy, cho nên anh mới dằn lòng, cho đến bây giờ vẫn cứ cứng rắn kiên quyết nhất định không chịu thả cho cô đi ra ngoài.
"Như em đã nói với anh rồi đó em làm việc này chỉ là vì bản thân em mà thôi, anh cũng vẫn còn không chịu để cho em đi gặp anh ấy sao? Chẳng lẽ anh muốn em phải..."Những từ cuối cùng của câu nói, Nhiếp Tử Vũ không thể nào thốt ra nổi thành lời nữa rồi.
Nhìn sắc mặt Nhiếp Tử Phong đầy sự căng thẳng, Nhiếp Tử Vũ duỗi cánh tay trái của mình ra hoàn hảo sờ lên gương mặt của anh cũng tái nhợt không thua gì sắc mặt của mình, cô nhún nhường hỏi anh: "Anh có tin tưởng vào em không?"
"Tin tưởng chứ!" Nhiếp Tử Phong trả lời cô không chút do dự, "Nhưng anh không tin tên súc sinh kia!"
Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ liền im lặng rất lâu không nói năng gì.
"Anh nói tin tưởng em là đủ rồi." Cô cầm lấy tay của anh đặt ở trên lồng ngực của mình, nhìn lên gương mặt của anh đang lộ rõ sự giằng co, cô hạ thấp giọng xuống, nói: "Em chỉ đi hai ngày thôi, không, chỉ đi một ngày, một ngày sau đó em sẽ trở về nhà.
Đến lúc đó cho dù anh ấy có gặp chuyện lớn hơn nữa, em cũng sẽ không nhìn tới anh ấy nữa, có thể được không?"
Nhìn bộ dáng chân thành tha thiết của cô, Nhiếp Tử Phong trầm mặc.
*************************
Cuối cùng Nhiếp Tử Phong vẫn đồng ý để cho cô đi nước Mỹ, chỉ là...sau đó anh cũng hối hận...
*************************
Hai con ngươi lạnh lùng như mắt chim Ưng, cứ nhìn chằm chằm vào trên những vòng tròn màu đỏ ghi trên tờ lịch hàng ngày, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ sắc mặt tái nhợt và u ám.
Hừ! Tin tưởng cô được sao?! Anh cũng không phải ngu ngốc đến mức muốn lấy lòng cô, mà tiếp đó đã đồng ý thả cô ra, để cô một mình đi đến nước Mỹ! Hiện tại thì tốt rồi, một ngày biến thành suốt nửa tháng, nhưng lại không có một cuộc điện thoại nào gọi về, bất kể anh đã gọi điện thoại sang đó như thế nào nhưng mà cô cũng không nhận điện thoại! Tựa như cô đã tan biến luôn vào trong hư không vậy.
Soạt một cái, Nhiếp Tử Phong từ trên ghế đứng bật dậy, anh xoay người rồi đi tới thư phòng, nhanh chóng đi trở lại phòng ngủ cầm hộ chiếu và các giấy tờ chứng nhận có liên quan, anh cũng không thu thập một bộ quần áo mà chỉ cầm một chiếc cặp da đi ra cửa.
Cô đã không tìm anh, vậy thì anh sẽ đến tìm cô!
Nhiếp Tử Phong xoay người đi xuống lầu, lúc anh đang trao đổi mấy lời dặn dò với quản gia, nhờ ông nói với Tử Ngôn rằng anh đi nước Mỹ một chuyến, thì bỗng dưng nghe thấy một giọng nói ngọt ngào đến phát ngấy vang lên.
"Anh Tử Ngôn, anh Tử Ngôn, Đường Đường tới rồi này." Giọng nói ngọt ngào của Đường Đường hận không thể làm người ta phải chết vì quá ngấy.
Thoáng cái, Nhiếp Tử Phong liền trố mắt ra, ngay sau đó anh chậm rãi quay đầu lại, một bóng dáng màu hồng nhạt lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Đợi đến khi anh nhìn thấy rõ người vừa tới thì lông mày anh liền như bị vặn xoắn lại.
"Cháu ở nơi này làm cái gì vậy!?" Tại sao đồ tiểu quỷ này lại xuất hiện ở nơi đây! Chẳng phải Nhiếp Tử Vũ đang du ngoạn ở nước Mỹ cùng với tên khốn Tống Linh kia hay sao? Như thế nào lại xuất hiện ở nơi này!
Đường Đường chớp chớp đôi mắt to đầy vẻ vô tội, cô bé nhìn về phía anh, nghiêng đầu hỏi: "Chú à, mẹ nói nơi này là nhà của anh Tử Ngôn mà, vậy chú ở nơi này để làm cái gì?"
"Bởi vì nơi này là nhà của chú!" Nhiếp Tử Phong nghiến răng nghiến lợi lại, từ trong miệng anh bài trừ ra một câu nói như vậy.
Bỗng dưng, dường như anh vừa nghĩ đến điều gì đó, liền đưa mắt đánh giá Đường Đường từ trên xuống dưới một phen.
"Chú à, chú chỉ gạt người ta thôi, nơi này rõ ràng là nhà của anh Tử Ngôn mà, tại sao lại thành là nhà của chú được chứ! Chú à, chú nghĩ rằng cháu là đứa trẻ mới được ba tuổi, cho nên mới nói như vậy để lừa gạt cháu phải không?"
Té xỉu!
Đồ tiểu quỷ này ở đây, này chẳng phải đại biểu Tống Linh cũng đã trở về tới nơi này rồi sao? Nếu Tống Linh đã trở về, vậy Vũ Vũ của anh...
Nhiếp Tử Phong mạnh mẽ ngẩng đầu lên, sau khi tầm mắt vừa nhìn thấy cánh một bóng dáng đang chậm rãi tiến vào cửa chính kia, trong nháy mắt, tất cả mọi suy nghĩ của anh liền biến mất không thấy gì nữa...
Bởi vì nơi đó có một cô gái nhỏ suốt nửa tháng nay đã làm cho anh phải ngày nhớ đêm mong, nghĩ ngợi lo lắng kia, lúc này đang đứng ở cửa ra vào nhìn anh mỉm cười...
*******************************
Năm ngày sau, bên bờ biển.
Bầu trời thật sáng sủa, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mặt nước biển màu xanh lam.
Nơi đại dương xanh thẳm giao hòa với sắc xanh của bầu trời bao la thành một đường, một chiếc du thuyền chậm rãi chạy ở trong nước, chậm rãi bồng bềnh ở trên mặt biển rộng lớn mênh mông.
Trên người mặc một bộ quần áo màu đen, Nhiếp Tử Vũ đứng ở bên cạnh mép thuyền, trong tay cô đang bưng một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen, bên trong đó là tro cốt cô đã mang từ nước Mỹ về.
Đôi con người trong veo nhìn về phía Đường Đường ở bên cạnh, bất giác vành mắt mắt của cô chợt đỏ ửng.
Không ngờ Tống Linh lại cũng bị mắc căn bệnh ung thư giống như mẹ của anh năm đó.
Bởi vì không muốn cuối cùng bị chết trong cô độc ở trên giường bệnh, cho nên anh đã cự tuyệt hết thảy mọi sự điều trị.
Mà Nhiếp Tử Vũ không sao khuyên nhủ được anh, cho nên cô đã ở lại nước Mĩ cùng với anh suốt nửa tháng trời, mãi cho đến bảy ngày trước đây, khi anh nhắm mắt buông tay, rời xa nhân thế, vĩnh viễn trời đất xa cách với cô...
Nhiếp Tử Vũ lại liếc nhìn Đường Đường một lần nữa, từ nay về sau anh đã có thể an tâm rồi...!Nhìn Đường Đường, Nhiếp Tử Vũ không sao nén nổi cảm xúc của mình, cô xúc động đến mức dường như sắp phát khóc.
Suốt nửa tháng qua, ở nước Mĩ, Đường Đường vẫn luôn chơi đùa ở bên cạnh Tống Linh nhưng cô bé lại không biết một chuyện gì hết, thậm chí vì sợ con bé bị sốc trước tin dữ này, nên trước khi Tống Linh lâm chung, Nhiếp Tử Vũ đã giao Đường Đường cho bạn bè của anh ở nước Mĩ nhờ bọn họ chăm sóc.
Mãi cho đến khi Nhiếp Tử Vũ đã giải quyết xong xuôi công việc hậu sự cho Tống Linh rồi, thì sau đó cô mới đón Đường Đường về.
Đường Đường mở đôi mắt thật to nhìn lại Nhiếp Tử Vũ, toét miệng nở một nụ cười tươi.
Không biết hai người đã nhìn nhau bao lâu, mãi đến lúc sau lưng cô truyền đến tiếng kêu của Nhiếp Tử Ngôn, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới lau đi những giọt nước mắt đã dâng đầy tràn khóe mắt không biết đã lăn xuống từ bao giờ.
Cô mở chiếc hộp bằng gỗ đàn hương kia ra..