Bảo Bối Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu FULL


Editor: Táo đỏ phố núi
Đó là một người đàn ông rất tuấn tú.

Một mái tóc rũ rũ xuống, ngũ quan thanh thoát cân đối, góc cạnh rõ ràng.

Anh ta mặc bộ đồ tây rất có khí chất, cử chỉ hành động đều rất ưu nhã.

Khoé miệng anh ta hơi nhếch lên, nhìn anh ta rất trầm tĩnh dường như bầu không khí xung quanh không ảnh hưởng gì tới anh ta cả.
Người này thu hút không ít ánh mắt của người khác, Nhiếp Tử Vũ cũng để ý thấy có không ít những người phụ nữ cũng rục rịch đứng dậy chuẩn bị đi về phía anh ta.


Cô chợt nuốt nước miếng một cái, sau đó cắn răng tiến về phía trước.

Khi cô còn cách chỗ của anh ta không tới hai bước chân, đột nhiên bị trượt chân, Nhiếp Tử Vũ không phản ứng kịp bị vấp ngã, bổ nhào vào trong lồng ngực của người đàn ông kia
Một mùi thơm của bạc hà lởn vởn quanh chóp mũi, giờ phút này, tiếng nhạc ầm ầm bốn phía Nhiếp Tử Vũ cũng không nghe thấy gì, cô chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch đang vang lên cùng với lời nói rất dịu êm.
"Cô gái, nếu cô muốn ôm ấp đối với tôi thì tôi cũng không ngại đâu, nhưng mà cái tay của cô ở trên người tôi có phải là nên bỏ ra trước đã hay không.

.

."
Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt, nhìn xuống dưới, bây giờ mới phát hiện tay của mình vậy mà lại để ở giữa hai chân của anh ta! Nhất thời, một luồng lửa nóng hiện lên trên hai má, sau đó cô đứng đậy thu lại hai tay của mình.

leê quý d0n9
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thành thật xin lỗi." Cái gì cũng không nói tiếp nữa, cô chỉ cúi đầu bốn mươi lăm độ để xin lỗi.
Người đàn ông cười nhạt sờ sờ mũi, hài hước nhìn cách ăn mặc của cô, nói: "Không sao, nhưng mà lần sau cô nhớ chú ý một chút, lần này may mắn có tôi làm đệm lưng cho cô, lần sau chắc không được may mắn như vậy đâu."
"Vâng." Nhiếp Tử Vũ liên tục gật đầu, chỉ ước có một cái lỗ để chui xuống.
Nhìn bộ dạng quẫn bách muốn khóc của cô, tâm trạng người đàn ông cũng tốt lên, không so đo tính toán với cô nữa.

"Nhìn cô còn rất trẻ, không phải là chưa tới tuổi thành niên đấy chứ?" Trên thương trường nói chung anh ta đã tiếp xúc vô số người.


Mặc dù cô gái trước mắt này cách ăn mặc tương đối già dặn, gợi cảm nhưng đôi mắt trong sáng như nước kia lại tiết lộ độ tuổi của cô.
"Ặc, làm sao anh lại biết?" Nhiếp Tử Vũ rất bất ngờ nhìn anh ta.

Thấy người đàn ông nhường cho cô chỗ bên cạnh, cô không chần chừ trực tiếp ngồi xuống: "Bảo vệ cũng không nhìn ra, vậy mà anh lại có thể nhìn ra." Quá thần kỳ.
Người đàn ông cười cười, nhìn thẳng vào mắt cô: "Bởi vì tôi là một thiên tài mà."
Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, sau đó cũng cười theo.
Không khí hài hòa, nói chuyện cũng rất hợp gu, không có cảm giác xa lạ một chút nào, giống như hai người là bạn bè đã quen biết từ rất lâu.
Cách nói chuyện của người đàn ông này rất hài hước, sau khi trò chuyện một lúc cũng làm cho Nhiếp Tử Vũ quên mất mục đích cô đi lại đây.
Thời gian vội vã trôi qua, chỉ chớp mắt một cái đã đi được một vòng.

Lơ đãng liếc nhìn cái đồng hồ Chanel ở cổ tay, Nhiếp Tử Vũ hốt hoảng, sắc mặt tái mét đi.

Chết rồi! Đã muộn như vậy rồi sao!
Nhìn thấy sắc mặt của cô có cái gì đó không đúng, người đàn ông không hiểu gì hết hỏi: "Sao vậy?"

"Thật xin lỗi, tôi phải về nhà rồi, hôm nào rảnh rỗi lại nói chuyện tiếp." Nhiếp Tử Vũ vội vã đứng dậy, không ngờ người đàn ông cũng đứng dậy theo.

Không biết anh ta có ý gì, Nhiếp Tử Vũ nói lời tạm biệt với anh ta: "Tôi đi trước đây."
Cô đang chuẩn bị xoay người rời đi, thì bất ngờ có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Đợi nãy giờ, thì ra tên tiểu tử nhà cậu lại ở đây tán gái à!"
Giọng nói quen thuộc làm cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, vừa ngẩng đầu lên, một gương mặt tuấn tú phóng đãng hiện ra trước mặt cô, làm cho cô hoảng hốt tới mức lập tức xoay người lại.

Trong lòng có một hồi chuông cảnh báo vang lên, cô mở to đôi mắt, theo trực giác muốn xoay người bỏ chạy, nhưng mà một giọng nói lạnh lùng và tức giận đã vang lên.
"Nhiếp Tử Vũ, sao em lại ở chỗ này!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận