Tiếng còi của xe cảnh sát và của xe cứu thương từ xa vọng lại, chỉ một lát sau đã dừng lại ở dưới lầu.
Hai tên tội phạm nhanh chóng bị cảnh sát đưa lên xe.
Còn Nhiếp Tử Phong đang bất tỉnh thì bị băng ca đưa lên xe cứu thương.
Đi theo xe ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy những y tá bận rộn quấn băng cầm máu cho Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ giống như đang đứng bên bờ vực thẳm, lảo đảo sắp ngã, chẳng biết lúc nào thì rơi xuống dưới.
Trong lòng bàn tay của cô dính đầy máu tươi của anh, trên dưới toàn thân đều là mùi máu của anh.
Hai mắt đau lòng khẽ nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ tình nguyện người bị thương là mình.
Nếu như không tại cô, thì anh cũng sẽ không bị đâm cho bị thương như vậy, bây giờ người nằm trên băng ca cũng không phải là anh… Là cô đã ngu ngốc, không có lòng cảnh giác, tất cả đều là tại cô!
Nếu như anh xảy ra chuyện gì, cô thật sự… Thật sự không biết phải làm như thế nào…
.
.
Xe cứu thương rất nhanh chóng đã đi tới bệnh viện, Nhiếp Tử Phong khẩn cấp được đẩy vào phòng phẫu thuật, mà ba Nhiếp mẹ Nhiếp nhận được tin tức từ lãnh Duy Biệt cũng chạy tới, tập trung trong hành lang trước phòng phẫu thuật.
"Đã có chuyện gì xảy ra? Tử Phong tại sao lại bị thương? Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?" Mẹ Nhiếp lo lắng vẻ mặt cũng trở nên trắng bệch, bà vội vàng kéo hai tay của Nhiếp Tử Vũ, hỏi: "Vũ Vũ, nói cho mẹ biết đã có chuyện gì xảy ra?"
Nhiếp Tử Vũ ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn mẹ Nhiếp đang nóng lòng như bị lửa đốt, nức nở một lúc mới nói: "Thật xin lỗi.
.
.
Đều là tại con, đều là tại con.
.
.
Anh trai mới.
.
.
Tất cả đều là tại con.
.
." Nói tới chỗ này, Nhiếp Tử Vũ đã khóc không thành tiếng rồi.
"Tại con? Chuyện này.
.
." Mẹ Nhiếp giật mình.
Sau đó Quan Duyệt theo kịp đáy mắt thoáng qua một chút gian xảo.
Mặc dù không có đạt được kết quả như dự tính, là khiến cho Nhiếp Tử Vũ thân bại danh liệt, nhưng mà điều này cũng có thể khiến cho mẹ Nhiếp hoàn toàn thất vọng đối với cô ta!
Nghe thấy Nhiếp Tử Vũ nhận hết toàn bộ lỗi lầm lên trên người của mình, Lãnh Duy Biệt cực kỳ đau lòng, tất nhiên sẽ không nhịn được mà giải thích cho cô.
"Đây không phải là lỗi của Vũ Vũ, muốn trách thì trách hai tên tội phạm kia, Vũ Vũ cũng là người bị hại." Lãnh Duy Biệt dùng vẻ mặt nghiêm túc xoay đầu lại nhìn về phía mẹ Nhiếp, nói tiếp: "Vũ Vũ bị bắt cóc, là Tử Phong có ý tốt muốn cứu cô ấy nhưng không cẩn thận nên bị thương, cũng không thể đổ tất cả lỗi lầm lên trên người của cô ấy." Anh nói những lời lẽ chính nghĩa.
Nghe vậy, mẹ Nhiếp không nói lời nào, chẳng qua là khiếp sợ nhìn Nhiếp Tử Vũ, vẻ mặt hơi có chút biến hóa.
Không phải trách cứ, không phải đau lòng, mà có chút phức tạp.
"Là như thế phải không? Vũ Vũ." Nãy giờ vẫn không lên tiếng ba Nhiếp hỏi: "Nếu sự thật là như vậy, vậy thì không phải lỗi của con."
Nhiếp Tử Vũ ngơ ngẩn, không trả lời.
Đem toàn bộ câu chuyện kể lại xong, Lãnh Duy Biệt lại bổ sung: "Hai tên tội phạm kia đã bị đưa vào đồn cảnh sát, tin tưởng là sau khi bị tra khảo, rất nhanh sẽ có tin tức, sẽ biết được ai đã sai khiến bọn họ bắt cóc Vũ Vũ."
Lãnh Duy Biệt vừa nói xong, sắc mặt của Quan Duyệt đứng bên cạnh liền thay đổi.
Cũng vì vậy, tầm mắt của Nhiếp Tử Vũ mới dời sang người của cô ta.
Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ hết sức sắc sảo, khiến cho Quan Duyệt cảm thấy chột dạ, cô chợt nuốt nước miếng một cái, bày ra bộ dạng thản nhiên, đề nghị: "Có lẽ… Bọn chúng muốn cướp của …"
"Cũng không phải không có khả năng này." Mẹ Nhiếp gật đầu một cái, tuỳ tiện nói: "Bây giờ bắt cóc căn bản cũng là vì tiền."
"Nhưng bọn chúng cũng không muốn cướp tiền.
Nếu không phải chúng cháu kịp thời chạy tới, thiếu chút nữa Vũ Vũ đã bị.
.
.
Hơn nữa trước khi cảnh sát tới, cháu cũng đã hỏi qua bọn chúng, bọn chúng không nói đến tiền, cho nên cháu nghĩ … Nhất định là có người.
.
."
Ngay giữa lúc này, cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại, cho nên vấn đề này tạm thời gác qua một bên.