"Cô tới đây lâu chưa?" Nhiếp Tử Phong mệt mỏi không có chút sức lực vừa dùng hai tay chống người lên vừa nói, nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm bóng dáng anh muốn tìm, nhưng đáng tiếc là, căn phòng bệnh rộng lớn như vậy nhưng chỉ có anh và cô ta.
Nhìn thấy sự mất mát từ trong đôi mắt của anh, đáy mắt Quan Duyệt chợt cảm thấy lo lắng.
Nhưng đột nhiên cô ta nghĩ tới cái gì đó lại trở nên tự đắc, dịu dàng trả lời: "Vẫn luôn ở đây."
Dứt lời, thì thấy cả người của Nhiếp Tử Phong ngẩn ra, sau đó đôi mắt đen láy nhìn cô ta với vẻ không dám tin.
.
"Nói như vậy, tức là cô vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tôi?" Anh hỏi dò.
"Đúng vậy." Quan Duyệt gật đầu, vẻ mặt thản nhiên giống như đang nói sự thật vậy.
Nghe vậy, sắc mặt của Nhiếp Tử Phong nhất thời tối sầm lại, nét mặt lạnh lùng như băng: "Vậy.
.
.
Còn Vũ Vũ thì sao? Tại sao không phải là cô ấy tới chăm sóc tôi?" Anh vì cứu cô nên mới bị thương, huống chi cô lại là người yêu của anh, tại sao không phải là cô ấy tới chăm sóc mình.
c .
"Vũ Vũ sao.
.
." Quan Duyệt nói xong, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhìn Nhiếp Tử Phong lộ ra ánh mắt nguy hiểm, cô ta cười trộm nói: "Cô ấy … Cô ấy có việc, cho nên không thể tới chăm sóc cho anh được."
"Có việc gì?" Còn có việc gì quan trọng hơn anh được chứ!
"Cái này.
.
.
Em không dám nói."
"Tại sao không dám nói? Chẳng lẽ cô ấy làm chuyện gì mà không muốn cho người ta biết sao?!" Nhiếp Tử Phong sưng mặt lên.
Nhìn vẻ mặt của anh dần trở nên tái xanh, Quan Duyệt biết là anh đã tin lời nói của mình, trong lòng vừa vô cùng đắc ý, lại vừa ra vẻ đáng thương, trả lời: "Cũng không phải như vậy… Nhưng mà kể từ khi anh bị thương Vũ Vũ chưa từng tới thăm, mà suốt ngày đi theo tiên sinh Lãnh đi chơi khắp nơi, du sơn ngoạn thuỷ … Nói thật cho anh biết, em cũng có khuyên cô ấy tới thăm anh, nhưng mà cô ấy nói, nói là chuyện này không liên qua đến em, còn nói chuyện anh bị thương không liên quan gì tới cô ấy, cô ấy không cần thiết phải tới thăm anh …" Nói xong, cô ta cố ý dò xét thái độ của anh, giả vờ xem xét nét mặt của anh.
Nghe Quan Duyệt kể lại như vậy, nét mặt của Nhiếp Tử Phong tái xanh đi, trên trán cũng nổi lên gân xanh.
Die~nn ddan leê Quy ido nn.
"Cô ấy thật sự nói như vậy?" Nhiếp Tử Phong cất giọng chất vấn.
"Đúng vậy." Quan Duyệt gật đầu một cái, lộ ra nét mặt bi thương.
"Cô ấy còn nói, em là người phụ nữ của anh, chăm sóc anh là trách nhiệm của em…"
Nghe thấy Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn đẩy anh cho người phụ nữ khác, một tia hy vọng cuối cùng của Nhiếp Tử Phong đối với cô cũng tan vỡ.
Nhiếp Tử Vũ, em làm như vậy vì muốn thật sự cắt đứt sao!
Hai tay rũ xuống hai bên nắm chặt thành quyền, Nhiếp Tử Phong cau mày lại, đôi mắt đen láy như sắp phun ra lửa.
Nghĩ tới việc anh vì cô mà không để ý đến mười năm chênh lệch tuổi tác giữa cô và anh, thậm chí có thể vì cô mà bỏ cả sinh mạng của mình, mà cô lại coi anh như cặn bã, coi anh là một người ngu đùa giỡn trong tay, Nhiếp Tử Phong nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, lửa giận lên tận đỉnh đầu luôn rồi.
Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong vì câu nói của mình mà rơi vào thù hận sâu sắc, Quan Duyệt cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng thông minh như cô ta, cũng sẽ không quên việc tiếp tục giãi bày.
Taoo do leê quíy dđono.
"Tử Phong, em thật sự cảm thấy đau lòng thay cho anh, dù sao Vũ Vũ cũng là em gái của anh, tại sao cô ấy có thể nói như vậy?" Nói xong, chỉ cần giả mù sa mưa nặn ra mấy giọt nước mắt, để chứng minh lời nói của mình là thật.
Nhìn thấy cô ta vì thương xót cho mình mà rơi lệ, sự nguội lạnh trong lòng của Nhiếp Tử Phong nhất thời trở nên mềm yếu hơn rất nhiều.
Đột nhiên, anh tự tay kéo Quan Duyệt đang khóc thút thít vào trong ngực, một lúc sau nói: "Ít nhất cô ấy nói một câu không sai, em là người phụ nữ của tôi."
Lúc nói câu này, nét mặt của Nhiếp Tử Phong rất kiên định.
Cũng không biết là nói với cô ta, hay là tự nhủ với mình.
Taoo do leê quíy dđono.
Nghe vậy, Quan Duyệt vô cùng cao hứng vòng tay qua eo anh ôm thật chặt.
Bên trong phòng bệnh, tình cảm rất nồng nàn.
Bên ngoài phòng bệnh, có một bóng người hoảng hốt chạy đi.
※
‘Em là người phụ nữ của tôi!’ điễnn dàn nên quýndon.
Về nhà thay bộ quần áo khác, Nhiếp Tử Vũ không ngờ được là khi quay trở lại thì lại chính tai mình lại nghe được câu nói này.
Trong lòng, đau như dao cắt, bất chấp đau thương, cô một hơi chạy ra khỏi bệnh viện.
Không biết là chạy mất bao lâu, tới khi cô mệt mỏi không còn sức để chạy tiếp nữa mới dừng lại.
Nhớ lại ngày hôm đó mẹ Nhiếp nói với cô những lời sâu xa để cho cô tự suy nghĩ câu trả lời, lại nhớ tới vừa nãy Nhiếp Tử Phong ôm Quan Duyệt vào trong ngực, Nhiếp Tử Vũ đau lòng tới mức không chịu được muốn hôn mê.
Trên đời này, không còn ai yêu cô nữa.
Tất cả những người đã từng yêu thương cô đều rời xa cô mà đi.
Sự thương yêu của mẹ Nhiếp, tình yêu của Nhiếp Tử Phong cũng vậy, trong lòng bọn họ đều đã không còn sự tồn tại của cô …
Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ uất ức chảy nước mắt.
điễnn dàn nên quýndon.
Ngồi trên chiếc ghế dài ở ven đường, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm và bao la như biển, nước mắt khiến đôi mắt trở nên mông lung.
Ngày dài như vậy, thế giới rộng lớn như vậy.
Cô nên, đi con đường nào đây?