Ba năm sau, tại ga đến trong sân bay quốc tế.
Dòng người bắt đầu tuôn ra trong đại sảnh của sân bay, mấy trăm người phóng viên quay phim nhốn nháo đứng chờ, những nhân viên của các toà soạn báo có tiếng nhất Đài Loan cũng đều tới đông đủ, chỉ để trực tiếp đưa tin.
Được tạp chí Time của Mỹ bình chọn là nữ minh tinh có tiềm lực nhất, Nana vốn là người mới nhưng đúng là mấy năm nay là nữ minh tinh nổi tiếng và có tiềm lực nhất.
Cô dùng giọng nói trong trẻo và nhí nhảnh của mình để chiếm lấy sự chú ý của mọi người, từng mấy lần đạt được giải thưởng quốc tế cao nhất, lần này cô tới Đài Loan, dẫn tới sự chú ý của các tạp chí lớn.
điễnn dàn nên quýndon.
Nhưng mà bên ngoài đối với với thần tượng Nana đang nổi danh này, có rất ít thông tin.
Bởi vì từ khi cô xuất đạo tới nay vẫn luôn đeo mặt nạ để gặp người khác, mà cũng không tiếp nhận phỏng vấn.
Không ai nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cô, không ai biết cô bao nhiêu tuổi, chỉ biết là cô … Nói tóm lại, cô là một điều vô cùng bí ẩn…
Chẳng biết từ lúc nào, trong đại sảnh đã vang lên giọng nói ngọt ngào của người phát ngôn.
điễnn dàn nên quýndon.
Đám đông mọi người đều theo nơi phát ra giọng nói mà bước tới, mấy trăm phóng viên căng thẳng thần kinh, nhao nhao chạy xô tới chỗ phát ra tiếng nói, tranh nhau để được phỏng vấn.
Mấy trăm đôi mắt đang tìm kiếm trong dòng người kia người phụ nữ có tên là Nana, nhưng mà thật đáng tiếc đó là, không ai trong số họ nhìn giống như người nổi tiếng, tất cả đều giống như hành khách về nước bình thường.
Lúc nọi người ở đây đều đang cảm thấy thất vọng, thì có một cô gái có diện mạo xinh đẹp rơi vào tầm mắt của mọi người.
Taoo do leê quíy dđono.
Chỉ thấy cô buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt nhỏ như bàn tay, ngũ quan rất tinh tế xinh đẹp giống như Barbie.
Tuy nhiên mặc rất đơn giản áo T shirt và váy jeans, nhưng ở giữa đám đông vẫn rất nổi bật giống như minh tinh.
Tất cả mọi người đều cho là rất tương xứng với Nana, nhưng thật đáng tiếc, Nana là cô gái gốc Mỹ, còn cô gái này lại là người Trung Quốc.
.
.
Đôi mắt đẹp mỉm cười nhìn trong đám người tìm kiếm người cô muốn tìm, nhưng đảo đi đảo lại mấy lần, vẫn không thấy bóng dáng của anh ta trong đó.
Chẳng lẽ đã quên là hôm nay cô về nước? Taoo do leê quíy dđono.
Suy nghĩ như vậy, đôi lông mày tinh tế của cô gái không khỏi nhíu lại, đôi môi trái tim trề ra, giữa lúc cô chấp nhận số phận chuẩn bị kéo hành lý đi ra phía ngoài, đột nhiên có một sức mạnh đoạt mấy vali hành lý trong tay của cô đi, cô kinh hoảng quay đầu lại thì thấy một bó hoa bách hợp trắng.
Trong nháy mắt, tiếng kêu lên vì kinh hoảng sắp thốt ra khỏi miệng đổi thành bật cười.
"Anh phá sản? Chỉ có thể mua tặng em bó hoa bách hợp này thôi sao?" Tuy là oán giận, nhưng cô vẫn cảm thấy hài lòng nhận lấy bó hoa.
"Ừ, phá sản, từ bây giờ trở đi em phải nuôi anh rồi." Vừa nói những lời này, gương mặt tuấn tú lịch sự hiện ra trong đôi đồng tử trong veo của cô gái.
Năm tháng không để lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt của người đàn ông này, nụ cười rất dịu dàng giống như lần đầu cô mới gặp anh, khiến cho người ta cảm thấy yên tâm.
Nhớ tới giờ phút này đang đứng ở trên đất nước mình sau khi xa cách ba năm, ba năm qua chưa từng gặp anh ta một lần, mũi của cô chua xót, hốc mắt có chút đỏ lên.
Đột nhiên cô nhào vào trong vòng tay ôm ấp của anh ta.
"Anh Lãnh, đã lâu không gặp."
Sau khi sửng sốt một chút, đáy mắt của Lãnh Duy Biệt hiện lên sự dịu dàng, "Anh rất nhớ em." Nói xong, dùng lực ôm chặt lấy cô.
※
Ba năm trước, vào buổi tối cô cảm thấy bất lực nhất, lúc cho rằng không ai cần mình nữa, là anh ta đã vươn tay ra với cô, cũng là anh ta khiến cho cô cảm thấy bản thân mình vẫn có người yêu thương.
Biết cô không nguyện ý ở lại Đài Loan, anh ta giúp cô xử lý tất cả các giấy tờ, thủ tục, bỏ tiền ra giúp cô đi ra nước ngoài du học, cũng để cho cô có cơ hội lựa chọn thoát ra ngoài một lần, trở thành ca sĩ nổi tiếng, do đó mới có cô như bây giờ.
Không sai, cô chính là tiểu thiên hậu Nana mà rất nhiều các phóng viên đang chờ đợi kia, cũng là tiểu thư nhà họ Nhiếp bỏ nhà đi vào ba năm trước, Nhiếp Tử Vũ.
.
.
Chiếc xe BMW mày trắng chạy chậm rãi ở trên đường.
Ngồi trên xe, Nhiếp Tử Vũ không ngừng nhìn xung quanh, muốn đem trí nhớ của ba năm trước nhớ lại toàn bộ.
Mà nhìn thấy hành động như vậy của cô, Lãnh Duy Biệt chỉ cười cười.
"Em không phải nói là trở lại Đài Loan để tham gia quay phim chụp hình sao? Còn người đại diện và nhiếp ảnh gia của em đâu?"
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười nói: "Em xin bọn họ dời thời gian lại một chút, tuần sau bọn họ mới tới."
"Vậy à." Lãnh Duy Biệt hiểu rõ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Lần này trở về, tính ở lại bao lâu?" Anh ta máy móc hỏi, nhưng vẫn có chút tâm tư riêng.
"À.
.
." Nhiếp Tử Vũ nghiêng đầu tính toán suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chăm chú của Lãnh Duy Biệt, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chắc là phải đợi khai giảng mới trở về." Tuy là minh tinh, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng không lơi lỏng chuyện học hành, năm nay cô bằng thực lực của mình đã thi được vào trường đại học bậc nhất ở Mỹ.
.
"Vậy em có thể được nghỉ ngơi chút." Lãng Duy Biệt cực kỳ hài lòng.
"Đúng vậy." Nhiếp Tử Vũ đồng ý gật đầu, cười tít mắt nói: "Em rất nhớ đồ ăn vặt ở Đài Loan, và cả hải sản nữa, cho nên lần này em trở về em đã chuẩn bị để được ăn thật nhiều." Ở nước Mỹ mấy năm, Nhiếp Tử Vũ cũng vẫn chưa quen được đồ ăn ở Mỹ, không có ngày nào là không tưởng niệm đồ ăn ở quê nhà.
Đối với sự tham ăn của cô, Lãnh Duy Biệt chỉ cười sủng nịnh.
Thừa dịp lúc đèn đỏ, Lãnh Duy Biệt quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ.
Càng lớn lên nhìn càng xinh đẹp, Nhiếp Tử Vũ duyên dáng yêu kiều, anh ta một lòng rung động vì cô.
.
Ba năm này, không một ngày nào anh ta không nhớ cô, cũng không có ngày nào không yêu cô.
Chẳng qua là anh ta không dám dễ dàng nói yêu ra khỏi miệng, bởi vì anh ta sợ chạm đến tổn thương từ đáy lòng của cô.
Anh ta hiểu rất rõ, mặc dù Nhiếp Tử Vũ rời khỏi Đài Loan ba năm, nhưng trong lòng vẫn còn hình bóng của người kia …
"Vũ Vũ." Đột nhiên, Lãnh Duy Biệt kêu lên.
"Hả?" Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, đôi mắt mỉm cười nhìn vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của anh ta.
.
"Em.
.
." Lãnh Duy Biệt do dự một lát, anh ta cắn răng một cái, vẫn không nhịn được mà nói: "Bác trai bác gái rất nhớ em, em có muốn trở lại nhà họ Nhiếp một chuyến không?" Ba năm trước, cô không chào mà đi tạo ra một trận sóng to gió lớn ở nhà họ Nhiếp, tin tức tìm người của cô đăng trên các tờ báo lớn.
Nếu như không có anh làm khó dễ ở bên trong, thì người nhà họ Nhiếp đã sớm tìm được cô.
Nghe vậy, nụ cười tươi tắn của Nhiếp Tử Vũ nhất thời cứng ngắc trên khoé môi.
Cô hoảng hốt luống cuống chớp chớp đôi mắt, kích động nói: "Xem tình hình như thế nào rồi nói tiếp."
Xem bộ dạng né tránh của cô, tim của Lãnh Duy Biệt đau nhói lên, không khỏi mở miệng hỏi: "Em không muốn biết tình hình của cậu ấy sao?"
Nói xong câu đó, không khí trong xe nhất thời trầm xuống.
Sau khi thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ chợt loé lên tia đau lòng, Lãnh Duy Biệt mới ý thức được mình đã phạm sai lầm.
Đang lúc anh cảm thấy áy náy muốn nói xin lỗi, thì lại nghe thấy Nhiếp Tử Vũ sâu xa nói: "Anh ấy cũng sắp kết hôn rồi." Nói xong, cố gắng nặn ra một nụ cười, có điều nụ cười đó vô cùng chua xót.
Lời xin lỗi nuốt lại vào trong bụng, Lãnh Duy Biệt xuay chuyển lời nói, đôi mắt thâm thuý: "Ai nói với em?"
Nhiếp Tử Vũ mấp máy môi, ánh mắt vốn đang trong vắt nhất thời trở nên tối sầm lại: "Qua tin tức báo chí." Nhiếp Phong là tập đoàn xuyên quốc gia nổi tiếng ở hải ngoại, mà Nhiếp Tử Phong là người đứng đầu tập đoàn, khi bọn họ định ngày kết hôn xong, báo chí liền liên tục đưa tin tức này lên, cô muốn không biết cũng khó.
Vì sợ Lãnh Duy Biệt cảm thấy áy náy, Nhiếp Tử Vũ vội vàng thở hắt ra, khôi phục lại sự vui vẻ, dùng giọng điệu thoải mái nói:
"Em rất tốt, anh không cần lo lắng cho em." Cho dù có đau lòng đi nữa, thì những chuyện kia cũng đều đã qua rồi.
"Ừ.
.
." Thấy cô không muốn nói lại chuyện này, Lãnh Duy Biệt cũng không ép cô nữa..