Bảo Bối Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu FULL


Trong lòng của Nhiếp Tử Vũ chợt cảm thấy bất an, có dự cảm chẳng lành ngẩng đầu nhìn tới phía Nhiếp Tử Phong đang vô cùng lãnh khốc, sau khi nhìn thấy đáy mắt của anh nổi lên lửa giận thì đã hiểu ra.

Nhưng mà cô không thể vùng vẫy, Nhiếp Tử Phong đã ôm ngang cô lên, sải bước đi về phía máy bay trực thăng, một giây sau ném cô vào trong máy bay trực thăng.
"Thả em xuống!" Nhiếp Tử Vũ quát với Nhiếp Tử Phong giống như đang bị bệnh thần kinh, nhưng mà Nhiếp Tử Phong liếc cũng không thèm liếc cô lấy một cái, ra lệnh cho phi công cất cánh.
"Nhiếp Tử Phong, có giỏi thì mau thả em xuống! Bắt nạt một người phụ nữ, anh không cảm thấy xấu hổ à?" Phi cơ trực thăng bay lên khỏi mặt đất, bay thẳng lên bầu trời đi qua mặt biển bay thẳng về phía trước, khiến cho tia hy vọng duy nhất của Nhiếp Tử Vũ cũng bị tan biến, cô trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Phong, lạnh nhạt nói: "Em nguyền rủa anh!"
Cô nổi lên tính trẻ con mắng người khiến cho Nhiếp Tử Phong không khỏi cong cong khoé môi, ngoảnh đầu sang nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô, anh nheo đôi mắt nguy hiểm của mình lại.
"Ba năm không gặp, cái miệng của em dường như đã trở nên lợi hại hơn rất nhiều." Đáy mặt chợt loé lên tia nguy hiểm, anh có vẻ đăm chiêu nhìn vào cánh môi mềm mại hồng hào của cô, đột nhiên trong cổ dâng lên cảm giác khô khốc.
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm và chăm chú như vậy khiến toàn thân cô sợ hãi, Nhiếp Tử Vũ vội vàng nhích sang bên cạnh một chút, cảnh giác nhìn anh lạnh nhạt nói: "Anh muốn làm cái gì!" Ánh mắt kia của anh giống như muốn nhìn thấu tâm hồn người khác khiến cho cô cảm thấy bất an, trức giác nói cho cô biết, anh lại suy nghĩ chuyện gì đó bất lợi đối với cô.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nhiếp Tử Vũ.
Đột nhiên, Nhiếp Tử Phong cong khoé môi lên, cười lạnh một cái thật dài, sau đó đột nhiên anh nghiêm mặt lại, dùng giọng nói âm u lạnh lẽo nói: "Anh muốn dùng cái kim khâu miệng của em lại, xem em còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh nữa không!"
Nghe vậy, khí huyết của Nhiếp Tử Vũ xông lên mặt, một lúc lâu sau cũng không nói ra được câu nào.

Lúc cô đang định mở miệng mắng anh một lần nữa, thì một ánh mắt sắc bén của anh quét qua người của cô.

Ánh mắt kia như muốn nói: Chỉ cần em dám mở miệng nói một lời, anh sẽ làm như vậy thật!
Vì thế, Nhiếp Tử Vũ cực kỳ không có khí phách ngậm miệng lại, sau đó cũng không thèm quay đầu nhìn Nhiếp Tử Phong nữa.

Máy bay trực thăng bay ở trên mặt biển không biết bao lâu, cuối cũng cũng đáp xuống trên một hòn đảo nhỏ.

Nhiếp Tử Vũ bị Nhiếp Tử Phong cưỡng ép đẩy xuống máy bay trực thăng.

Ngay sau đó máy bay trực thăng liền bay lên.
Mắt thấy máy bay trực thăng bay càng ngày xàng xa, bất an trong lòng của Nhiếp Tử Vũ dâng lên càng ngày càng nhiều.

"Quay lại, anh mau quay lại!" Cô vừa nhảy lên vừa lo lắng sợ hãi hét lên: "Anh thả chúng tôi xuống chỗ này làm cái gì? Mau quay trở lại đây đi!"
Nhưng mà, lời của cô làm sao phi công có thể nghe thấy được, cho dù có nghe thấy cũng sẽ không dừng lại.

Vì vậy không tới vài phút sau, bóng dáng của chiếc máy bay trực thăng hoàn toàn biến mất trong bầu trời tối đen.
Dùng hết khí lực toàn thân để hét lớn lên nên Nhiếp Tử Vũ vô lực ngã ngồi ở trên bờ cát, quay đầu nhìn bốn phía của hòn đảo được thắp sáng lên.

Cô vô cùng sợ hãi.

Chỗ này là chỗ nào? Tại sao lại muốn giữ cô ở lại chỗ này?
Mà người từ đầu đến cuối đứng ở sau lưng cô, nhìn nét mặt của Nhiếp Tử Vũ thay đổi nhanh chóng như vậy, liếc mắt một cái cũng đoán được sự nghi hoặc trong lòng của cô.
Đối với thắc mắc này, anh tốt bụng nói cho cô biết: "Đây là hòn đảo tư nhân của anh."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, lông mày cau chặt lại: "Anh dẫn em đến đây làm gì!"
"A" giống như là nghe được một chuyện buồn cười nhất thiên hạ, Nhiếp Tử Phong nhếch môi cười to.

Một lúc lâu sau, anh mới thu hồi lại nụ cười quá mức khoa trương của chính mình, sử dụng ánh mắt giống như nhìn con mồi nhìn Nhiếp Tử Vũ, chế nhạo: "Cô nam quả nữ sống cùng nhau trên một hòn đảo, em nói xem anh mang em tới đây làm gì?" Nói xong, anh đi lại sát bên cô.
Nghe thấy lời ám chỉ đó của anh, Nhiếp Tử Vũ sợ hãi tới mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh: "Anh không được qua đây, cách xa em ra một chút! Cứu mạng! Cứu mạng! Ai tới cứu tôi với!" Cô hốt hoảng bò dậy từ dưới đất, xoay người liền chạy theo hướng ngược lại.
Nhưng mà Nhiếp Tử Phong cũng không vội vã, chỉ bình thản nhìn cô hoảng hốt chạy tới đầu bên kia, cho tới cuối cùng chạy tới lúc mệt thì ngã ngồi dưới đất ôm ngực thở hổn hển, lúc này đôi chân thon dài mới ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt của cô, xách cô từ dưới mặt đất đứng lên như xách một con gà.
"Em quên là mới vừa rồi anh đã nói với em đây là hòn đảo tư nhân của anh rồi sao, có nghĩa là, cho dù em có la hét tới rách cổ họng thì cũng sẽ không có ai tới cứu em đâu!" Anh trừng phạt cô bằng cách nhéo cái lỗ mũi của cô, sau đó lại ôn tồn nói: "Anh mệt rồi, có chuyện gì thì ngày mai lại nói tiếp, bây giờ chúng ta đi nghỉ ngơi đã." Nói xong kéo cô đi về phía biệt thự cách đó không xa.
"Không đi!" Nhiếp Tử Vũ giãy giụa, "Em không muốn ở lại chỗ này với anh!"
Một chút, không, cho dù là một giây đồng hồ em cũng không muốn ở cùng với anh! Cô sợ khi mình ở cùng một chỗ với anh, sẽ phát sinh lòng tham! Ba năm trước, không dễ dàng gì cô mới có đủ quyết tâm rời xa anh, bây giờ cô không muốn lại một lần như vậy nữa!
Nhìn vẻ mặt chán ghét của cô, tâm trạng đang tốt nhất thời trĩu xuống, không khỏi lạnh nhạt nói:
"Không muốn ở cùng một chỗ với anh, vậy em muốn ở cùng một chỗ với người nào!" .
"Em…" Bị anh hét lên như vậy, đầu óc của Nhiếp Tử Vũ trở nên lộn xộn.

Đợi tới khi nhìn thẳng vào đôi mắt nguy hiểm khiến cho người ta giận sôi người kia, lúc này cô mới phản ứng lại: "Ở cùng một chỗ với ai đều không quan trọng, nhưng mà em không muốn ở cùng một chỗ với anh!" Cô không cam lòng bị yếu thế nên hét lại với anh, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Lời nói của cô, tàn nhẫn giống như một cây đao, đâm vào lòng anh khiến cho máu chảy đầm đìa.

Không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử Phong sa sầm mặt mày lại, khẽ gầm lên: "Không do em quyết định!" Nói xong, tới chỗ ngoặt liền bế cô lên, đi thẳng về phía biệt thự.
Trên đường đi tới biệt thự, Nhiếp Tử Vũ tay đánh chân đá đối với Nhiếp Tử Phong, nhưng Nhiếp Tử Phong vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí không hề nhăn mặt nhíu mày dù chỉ một chút.

Sau cùng Nhiếp Tử Vũ đánh cũng mệt, tay cũng mỏi chân cũng mỏi, lúc này mới không còn giãy giụa nữa.
Biệt thự xa hoa, đèn đuốc sáng trưng.

Nhiếp Tử Phong ôm Nhiếp Tử Vũ đi thẳng lên lầu hai, mở cửa một phòng trong đó ra, sau đó ném Nhiếp Tử Vũ lên trên giường lớn.

.
Nhiếp Tử Vũ bị bất ngờ không kịp phòng bị, một tiếng kêu đau đớn lại vẫn chưa kịp kêu ra khỏi miệng, một giây sau, một cơ thể nóng như lửa nằm xuống bên cạnh cô, một cánh tay mạnh mẽ rắn chắc ôm lấy eo của cô, thuận thế ôm cô vào trong lồng ngực.
"Buông!" Nhiếp Tử Vũ ra sức xô đẩy Nhiếp Tử Phong đang dính sát vào người của mình, khuôn mặt tinh xảo nhăn nhó lại.
"Không được nhúc nhích!" Công việc cả ngày đã khiến anh đau đầu rồi, lại thêm mới vừa rồi cô làm anh hao phí biết bao nhiêu sức lực, bây giờ Nhiếp Tử Phong không còn dư thừa nhiều sức lực.


Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ đang giãy giụa trong ngực của mình, dùng giọng nói ủ rũ nói: "Anh mệt lắm rồi! Không muốn làm cái gì với em nữa."
"Nếu đã như vậy, vậy tại sao anh vẫn không buông em ra!" Từ đầu Nhiếp Tử Vũ đã không nghe anh nói, càng vùng vẫy mạnh hơn.

.
Sự ngoan cố quật cường của cô khiến cho Nhiếp Tử Phong vô cùng đau đầu, trong lòng buồn bực, khiến cho anh nghĩ tới một biện pháp duy nhất.

Bàn tay to của anh ôm chặt lấy eo của Nhiếp Tử Vũ, ánh mắt anh ngụ ý nhìn cô, thật sự thề nói: "Nếu như bây giờ em ngoan ngoãn đi ngủ không được nhúc nhích nữa, thì anh sẽ không làm gì em hết, nhưng nếu như em còn giãy giụa đụng vào người anh như vậy nữa, thì em muốn anh phải làm cái gì với em, anh sẽ…"
Nhiếp Tử Phong còn chưa nói hết câu, người ở trong lòng đã không còn giãy giụa nữa.
Như vậy liền ngoan ngoãn lại rồi! Đầu cũng nằm thẳng lại.
Nhiếp Tử Phong rất hài lòng với sự nhanh trí của cô, cánh môi mỏng hiện ra ý cười.

Lúc đang muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lại nghe thấy giọng nói của Nhiếp Tử Vũ khẽ vang lên.
"Bây giờ em muốn đi toilet thì phải làm sao?"
Nhiếp Tử Phong nhắm mắt lại, nhanh chóng vứt ra một câu: "Anh không ngại em giải quyết ngay ở chỗ này."
Biến thái! .
Nhiếp Tử Vũ nói thầm ở trong lòng, đôi mắt trong veo lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.

Nhìn anh chìm vào giấc ngủ, phát ra tiếng ngáy, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy rung động.

Ánh mắt không hờn không giận không tự giác trở nên dịu dàng, cô dùng anh mắt tinh tế miêu tả lại ngũ quan của anh so với ba năm trước càng trở nên khắc sâu hơn, trái tim của cô đập thình thịch.
Không biết nhìn bao lâu, dần dần cảm thấy mệt mỏi, chỉ một lát sau, Nhiếp Tử Vũ bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ trong lồng ngực của anh.
Đây có lẽ là lần mà sau ba năm cô ngủ được một giấc ngon và sâu tới như vậy!
Sáng sớm ra Nhiếp Tử Vũ tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong đâu, nếu không phải trên gối vẫn còn chút dấu vết, cô sẽ thật sự cho là chuyện tối hôm qua tất cả đều là một giấc mơ.
Từ trên giường đứng lên, cô vươn vai, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.

Đi qua mấy vòng cầu thang uốn lượn, đầu tiên cô nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đang bận rộn đi tới đi lui ở trong phòng bếp, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cô nhìn không biết anh nấu món gì.
Nhìn anh lúc thì chiên trứng gà, một lúc thì lại có bộ dạng nếm cháo, trong lòng Nhiếp Tử Vũ như có dòng nước ấm chảy qua, lại có cảm giác của hương vị hạnh phúc.

.
Hạnh phúc?

Đột nhiên, nét mặt của Nhiếp Tử Vũ ngưng đọng lại, cảm thấy hối hận vì suy nghĩ này của mình.
Nhiếp Tử Vũ, mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Mày bị điên rồi sao!
Người đàn ông này sẽ ngay lập tức phải kết hôn với người phụ nữ khác, anh sắp thành chồng của người khác!
Cô tự nhắc nhở trong lòng mình sự thật không thể chối cãi này, rồi nhanh chóng xoay người vội vã chạy lên lầu.
Cô phải rời khỏi nơi này, nếu không cô sẽ trở nên tham lam, thì cô sẽ thật sự trở thành người thứ ba như trong tiểu thuyết vẫn hay viết.

Vừa bước lên lầu hai, Nhiếp Tử Vũ hạ quyết tâm đưa ra quyết định này!
Đôi mắt nhìn quanh bốn phía, không biết đang tìm cái gì.

Đột nhiên cô tiện tay mở căn phòng bên cạnh ra, cô tìm những thứ mà cô nghĩ sẽ có – điện thoại và máy tính.

.
Chỉ cần có một thứ trong hai thứ này, cô có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, là có thể chạy khỏi nơi này.
Suy nghĩ như vậy, nên cô càng tăng tốc tìm kiếm.
Đúng là ông trời không phụ người có lòng, rốt cục tại một gian phòng ở phía tây của lầu hai, Nhiếp Tử Vũ cũng tìm được đồng thời cả hai thứ này luôn.

Cô chạy nhanh như một làn khói đi vào, bất chấp tất cả ngồi xuống, cầm lấy điện thoại di động tiện tay nhấn một dãy số quen thuộc.
Tiếng chuông điện thoại chờ trong điện thoại vang lên, tim của Nhiếp Tử Vũ đã treo lơ lửng lên.

Cô vừa khẩn trương vì chưa có người nhận điện thoại, vừa sợ đột nhiên Nhiếp Tử Phong đi tới.
Tiếng chuông chờ trong điện thoại càng lúc càng dài, ngay lúc Nhiếp Tử Vũ đang cảm thấy tuyệt vọng, thì điện thoại đã được bắt máy.
"Alo?" Đầu bên kia truyền tới giọng nói mệt mỏi của Lãnh Duy Biệt.
"Anh Lãnh, em là Tử Vũ." Nhiếp Tử Vũ vui mừng quá nhanh chóng nói tên mình ra.
Nghe thấy tên của Nhiếp Tử Vũ, Lãnh Duy Biệt vội vàng hỏi ra một đống câu hỏi: "Vũ Vũ? Tối qua em đi đâu, sao lại không trở về khách sạn? Anh gọi cho em mấy cuộc điện thoại tại sao em lại không nghe máy? Cả đêm em không về, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Bây giờ em đang ở đâu?" Dienx dandf Kê quyu dong.
Thời gian khẩn cấp, Nhiếp Tử Vũ không kịp trở lời từng câu hỏi một, liền tóm tắt trả lời mấy câu: "Em cũng không biết bây giờ em đang ở chỗ nào, chỗ này hình như là một hòn đảo nhỏ, anh Lãnh, anh mau tới cứu em."
"Cứu em? Em đã xảy ra chuyện gì? Là ai đã bắt cóc ngươi sao?"
"Đúng… "
Nhiếp Tử Vũ đang muốn nói ra tên của Nhiếp Tử Phong, thì đột nhiên điện thoại lại không có tiếng nữa.
Sao lại thế này? Nhiếp Tử Vũ hơi nhíu lông mày lại, vừa vỗ vỗ máy điện thoại mấy cái, vừa cầm ống nghe lên hô: "Alo, còn ở đó không? Cái điện thoại kỳ cục này…".

Đột nhiên ngẩng đầu lên, Nhiếp Tử Vũ ngây người ra tại chỗ.

Ống nghe điện thoại trong tay rơi xuống đất, trong tròng mắt trong suốt phản chiếu ra một bóng dáng cao lớn.
Người đáng lẽ vẫn đang làm bữa sáng ở trong bếp, Nhiếp Tử Phong chẳng biết đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, mà trong tay anh đang cầm chính là dây điện thoại, điều này cũng là nguyên nhân khiến cho điện thoại không còn kết nối được nữa.
Gương mặt tuấn lãng của anh cau có lại, sắc mặt vô cùng khó coi, trong đôi mắt đen loé lên lửa giận.

Chỉ thấy anh cười lạnh lùng một tiếng, đột nhiên đi về phía của Nhiếp Tử Vũ.

Nhìn thấy anh đang đi về phía mình, Nhiếp Tử Vũ lo lắng vội vàng lui về phía sau, nhưng mà anh từng bước từng bước éop sát, mãi tới khi cô không còn đường lui nữa.

Dienx dandf Kê quyu dong.
Thân thể đã đụng vào bức tường, Nhiếp Tử Vũ kinh hoảng tới mức sắc mặt trở nên tái nhợt, mãi một lúc lâu sau cũng không nói được một câu.

Cô run rẩy đôi môi nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đang như quỷ satan, hai chân không ngừng run rẩy.
"Đừng bước tới, anh đừng bước tới!" Cổ họng khô khốc mãi mới thốt ra được một câu nói, đủ để thấy Nhiếp Tử Vũ có bao nhiêu sợ hãi đối với anh.
Nhìn thấy cô sợ mình giống như rắn rết, trong lòng dâng lên sự tức giận giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể dập tắt được.

Trán trơn bóng, không biết gân xanh đã nổi lên từ lúc nào, đôi mắt thâm thuý phát ra tia sáng bén nhọn.
"Nói, vừa nãy em đã gọi điện thoại cho ai!"
Một lòng muốn nấu cho cô một bữa sáng thật ngon miệng, lại không thể ngờ được là cô lại có ý định chạy trốn, xem ra anh đã quá mềm lòng rồi!
"Em… "
Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa kịp trả lời, Nhiếp Tử Phong đã nhanh chóng ngắt lời của cô.
"Là Lãnh Duy Biệt đúng không!" Hai mắt anh trừng trừng, như muốn phun lửa giận ra ngoài.

Đôi mắt lạnh lẽo nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô xong, trong lòng lại dâng lên xúc động muốn đem cô nhốt lại.

"Vậy mà em vẫn có thể liên hệ với cậu ta!"
Lúc trước anh đã nghi ngờ cô biến mất không thoát khỏi có liên hệ tới cậu ta, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, cho nên anh chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng né tránh của cô, xem ra thời gian cô biến mất ba năm, hai người vẫn liên hệ với nhau.

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng của Nhiếp Tử Phong không khỏi tăng lên.
Cô cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, nhưng duy nhất chỉ có Lãnh Duy Biệt là vẫn giữ liên lạc! .
Sự thật này, khiến cho anh vô cùng giận dữ, trong lòng khó kìm nén được.
"Em không liên quan gì tới anh!" Nhiếp Tử Vũ hốt hoảng nói, muốn vượt qua anh để chạy thoát ra ngoài.

Nhưng là lại bị một tay của Nhiếp Tử Phong ngăn lại, thuận thế kéo vào trong cái ôm của anh.
Một tay ôm chặt lấy eo của cô, một tay nắm dưới cằm của cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang bốc hoả của anh.

Nhìn Nhiếp Tử Vũ bị hoảng sợ giống như mọt con nai, Nhiếp Tử Phong lại có chút mềm lòng.

Nhưng nghĩ tới những chuyện cô đã làm, tất cả yêu thương trong nháy mắt đã không còn nữa: "Chờ khi em hoàn toàn biến thành người của anh, thì chuyện này sẽ có liên quan tới anh rồi!"
Nói xong, sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên trắng nhợt, đáy mắt hiện lên sự đau lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận