Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

“Tử Phong, chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm đi.” Sở Nhan hướng về phía anh cười, ôm cánh tay của anh.

Lời của cô vừa mới dưat, Nhiếp Tử Phong liền nhìn thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ thoáng dừng lại, sau đó một giây sau lại tiếp tục nhấc chân đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.

Haiz!

Trong lòng Nhiếp Tử Phong thở dài một tiếng bất đắc dĩ, ánh mắt rủ xuống, lạnh lùng quét qua về phía Sở Nhan đang cười rất đỗi dịu dàng với mình, sau đó không chút nể tình anh gạt bỏ bàn tay của Sở Nhan đang quấn quít lấy tay mình ra, bỏ lại một câu nói: “Tự cô đi ăn đi.” Sau đó anh mở cửa, bước ra khỏi phòng chụp ảnh.

Nhìn anh bóng dáng của anh đang nhanh chóng rời đi, nụ cười trên mặt Sở trong nháy mắt liền cứng ngắc lại ở trên khóe môi. Cô dõi ánh mắt về nơi bóng dáng của anh vừa biến mất, hàm răng ngà hung hăng khẽ nghiến một cái, đôi mắt đẹp hơi híp lại thành một đường dài hẹp, thoáng ánh lên sự hứng thú, tiếp đó cô cũng nối gót đi theo sau.

.........

Phòng nghỉ...

Nhiếp Tử Vũ tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống, hung hăng quăng về phía trên mặt bàn trang điểm, sau đó cô tùy tiện ngồi xuống ở trên mặt ghế. Hai tay vòng trước ngực, trừng mắt nhìn vào gương mặt của mình được trang điểm đẹp đẽ ở trong gương ba giây, sau đó đột nhiên cô đứng bật dậy, đi tới bên cạnh cánh cửa vặn chìa khóa, khóa lại cửa phòng, sau đó cô mới đi trở lại bên cạnh cái ghế, tiếp tục ngồi phịch xuống đó lần nữa.

“Người đàn ông chết tiệt!” Đã nói với cô rằng không còn chút tình cảm gì nữa rồi, vậy mà tại sao lại còn cười phóng đãng với cô ta đến như vậy chứ? Cô vẫn trừng mắt với chính mình ở trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến nhăn nhúm hết lại.

Không chụp ảnh nữa, cô không chụp ảnh nữa!

Nhiếp Tử Vũ cầm miếng giấy dùng để tẩy trang ở trên bàn trang điểm lên, lúc cô đang định lau lớp trang điểm trên mặt đi, chợt giật nảy mình một cái, một bóng dáng cao to tự nhiên đột ngột xuất hiện ở trong gương, càng làm cho cô thấy hoảng sợ hơn. Nhưng sau khi cô nhìn thấy rõ gương mặt của người mới tới ở trước mặt mình là ai, sắc mặt cô lại trở nên kỳ lạ rất khó coi.

“Anh vào đây bằng cách nào!” Cô tức giận hỏi. Đôi con ngươi mắt trừng lên, gắt gao nhìn về phía Nhiếp Tử Phong đang hướng vào chính mình nở nụ cười rất dịu dàng.

“Em quên anh là Tổng giám đốc của nơi này hay sao?” Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của cô cong lên, Nhiếp Tử Phong giơ chiếc chìa khóa đang cầm trong tay ánh lên sáng ngời, tay kia đón lấy cái chìa khóa bỏ vào trong túi quần, tựa người vào ở trên bàn trang điểm, sau đó quay đầu lại, hơi nghiêng người một chút quang nhìn vào Nhiếp Tử Vũ:“Em vẫn đang giận anh có phải không?”

Một ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lên từ trong đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ. Cô bĩu môi một cái, còn đang muốn nói tiếp câu gì đó thì câu nói tiếp theo của Nhiếp Tử Phong đã làm cho cô bị giật mình.

“A không phải, không phải là em đang tức giận, mà là đang... ghen.” Trong con ngươi đen nhánh chợt lóe lên một sự sung sướng. Tâm tình của Nhiếp Tử Phong thật thoải mái, anh nói vẻ chế nhạo.

Cô đang ghen?!

Hai mắt của Nhiếp Tử Vũ trừng lớn, nhìn Nhiếp Tử Phong đang cười đến vô sỉ. Tất cả lời mà cô định nói ra liền cắm luôn vào chính giữa yết hầu, không thể nói nên lời. Cô rất muốn kiên định nói cho anh biết rằng bản thân cô không hề ghen, nhưng bất giác cô lại cảm thấy có gì đó như chột dạ, chỉ né tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của anh đang dội đến.

Ghen, liệu có phải là cô đang ghen hay không? Cô cũng không biết phải nói thế nào cho đúng, chỉ có điều là cô rất không thích cái bộ dạng cười cợt của anh khi nhìn những người phụ nữ khác. Nụ cười của anh chỉ được phép thuộc về một mình cô mà thôi.

Ngẫm nghĩ một lát, vẻ nguội lạnh không lịch sự trên mặt của Nhiếp Tử Vũ chợt dịu lại mềm mại hơn. Cô ngước mắt lên, quật cường nhìn lại anh đang cười đến sung sướng, nói: “Cứ cho là như vậy đi, thế thì đã làm sao? Dù sao anh cũng đã nhìn và nở nụ cười với cô ta đấy thôi, không phải sao!?” Như vậy là đủ rồi.

“Cô bé ngốc của anh ơi, đấy chẳng qua là cái cười khách sáo mà thôi.” Nhìn biểu lộ của cô vừa tức vừa buồn bực, Nhiếp Tử Phong không nhịn được, liền tiến lên nhéo nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của cô, nói: “Em cũng đã là mẹ của con trai anh, cũng đã là bà xã của Nhiếp Tử Phong này rồi, vậy mà em vẫn còn thích ăn dấm chua (ghen tuông) với những người phụ nữ khác hay sao? Huống hồ từ nay về sau, nhiều khi anh còn phải tiếp xúc với những khách hàng là phụ nữ thì em làm thế nào?”

“Nhưng những người ấy không giống với cô ta!” Nhiếp Tử Vũ thay đổi sắc mặt nói vẻ rất nghiêm túc. Nếu như đơn thuần chỉ là những khách hàng nữ như anh đã nói, vậy thì chuyện này cũng chẳng có phải đáng nói. Nhưng dù sao Sở Nhan cũng là người yêu của mối tình đầu của anh. Mặc dù cô đã từng tự nhủ không biết bao nhiêu lần với chính mình, giữa bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng đây lại chính là vướng mắc ở trong nội tâm của cô, dù làm như thế nào cũng không thể tiêu tan đi được.

“Em không tin rằng anh chỉ yêu một mình em thôi sao?” Nhiếp Tử Phong nhếch cặp lông mày lên trên không trung vẻ rất khí khái, từ đáy mắt bắn ra hai luồng ánh sáng, trong biểu cảm lạnh lùng kia vẫn thấy ẩn chứa sự không vui.

“Tin, nhưng mà,...” Nhưng cô cũng không thể không được phép nghi ngờ sao! Nhiếp Tử Vũ nhìn sắc mặt nghiêm nghị, đầy cứng rắn của anh với vẻ rất đáng thương, cô không sao nhịn nổi, liền đưa tay kéo kéo góc áo của anh, nói: “Là do lòng dạ em hẹp hòi, không sao quên được chuyện tình cảm giữa hai người..., em đã sai rồi, tha thứ cho em nhé, được không?” Cô đứng dậy, nói vẻ đầy cầu khẩn.

Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn lại cô, một hồi lâu sau, đáy mắt thâm trầm của anh mới có một chút xao động.”Được rồi, anh tha thứ cho em, nhưng mà em...” Anh do dự nói ra một câu, đáy mắt bắt đầu gợn lên mấy lớp sóng xôn xao.

Ánh mắt nóng bỏng di chuyển từ nơi xương quai xanh đầy khêu gợi của cô chuyển qua bộ ngực của cô đang gồ cao lên, lại từ nơi phần bụng bằng phẳng kia di chuyển qua cặp chân thon dài đẹp đẽ của cô. Trong lúc bất tri bất giác, con ngươi đen nhánh của anh đã bị lớp lửa nóng nhuộm màu, ánh mắt lập tức trở nên thâm thúy dị thường.

“Anh...” Không cần nhiều lời, Nhiếp Tử Vũ căn cứ vào khóe môi của anh đang cong lên kia đã lập tức đọc hiểu dục vọng của anh. Cô đang định rút lui về phía sau thêm vài bước, đột nhiên anh lại xông ra chặn ngang đường, rồi sau đó anh ôm ngang người cô lên, một giây sau anh sải chân đi vào trong căn phòng nhỏ bên cạnh dùng để nghỉ ngơi, rồi ném cô xuống ở trên giường.

“A...” Một tiếng kêu rên từ trong miệng Nhiếp Tử Vũ tràn ra. Thần trí (tinh thần và trí tuệ) của cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh ngồi xuống ở bên cạnh người mình rồi.

“Hôm nay em đẹp quá.” Nhiếp Tử Phong vươn tay, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng tỉ mẩn vuốt ve gò má non như trẻ con của cô, dục vọng nơi đáy mắt anh thêm sâu hơn. Ánh mắt của anh như mang theo lửa, ngưỡng mộ nhìn từng tấc từng tấc thân thể mê người của cô ở bên dưới bộ lễ phục. Hơi thở của Nhiếp Tử Phong thoáng cái trở nên nặng nề, dồn dập, nhưng anh vẫn cố đè nén.

Mái tóc màu vàng với những lượn sóng lớn xõa tung, rơi tản mát trên chiếc khăn trải giường màu trắng noãn, lại càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, nhìn lại càng giống như người đẹp đang ngủ. Hai hàng lông mày thanh tú, lớp lông mi tinh tế cong vút, thuận theo những cái chớp mắt mà rung động tựa như cánh bướm chấp chới. Trong đôi mắt to trong trẻo dịu dàng của cô tràn ngập sự sợ hãi và vô tội, làm cho anh có cảm giác kích động, chỉ muốn bắt nạt cô. Ánh mắt của anh chuyển động theo đường cong cơ thể của cô từ dưới lên trên. Khi anh nhìn thấy cặp đùi ngọc ngà tựa như ngó sen kia, lập tức trong đầu anh lại mơ tưởng đến lúc được chúng quấn lên hông đầy vững chãi của mình, anh cảm thấy như bị mất hồn. Cùng lúc đó, ở dưới thân anh cô thở dài một tiếng, truyền đến bên tai anh nghe nũng nịu tựa như một khúc nhạc yêu kiều.

Nghe thấy lời khen ngợi của anh, khuôn mặt nhỏ nhắcủa Nhiếp Tử Vũ đỏ rực lên giống như trái anh đào, làm cho người ta không sao kiềm chế được, chỉ muốn hái xuống.

“Anh đừng tới mà!” Nhiếp Tử Vũ ngồi dậy, đẩy thân thể anh đang đè lên người mình ra, không nhịn được liền di chuyển cái mông về phía sau một chút. Cô cảnh giác lấy tay bảo vệ bộ ngực của mình, sau đó nói như cảnh cáo: “Đang giữa ban ngày thế này, anh không được phép đụng vào em!”

Bị sắc dục che mắt lý trí, làm sao Nhiếp Tử Phong có thể nghe lời của cô được, anh đột nhiên liền giơ tay giữ cô lại đôi mắt cá chân tinh xảo của cô, kéo cô lại.

“Nếu như anh nói, anh không thể không đụng đến em thì sao?” Cánh môi mỏng của anh vẽ trên không trung thành một đường cong đầy mê hoặc yêu ma, ánh mắt nhìn cô sáng quắc. Anh cúi người liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn làm anh si mê đang bày ra ở trước mắt.

“Á...” Nhiếp Tử Vũ trừng lớn hai mắt đầy kinh hoảng, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại gắt gao ôm chặt lấy cô, cô không làm sao đẩy ra nổi. Cho đến lúc cô hao hết khí lực, mà vẫn không thể nào đẩy anh ra được. Dưới tình huống đó, cô đành buông tha sự kháng cự, để mặc cho anh làm xằng làm bậy đối với bản thân mình.

Nụ hôn kịch liệt, triền miên đến mất hồn. Anh hôn đến mức khí lực toàn thân của Nhiếp Tử Vũ phảng phất dường như đã bị rút hết. Sau khi nụ hôn kết thúc, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể nắm chặt lấy tây trang của Nhiếp Tử Phong mà thở hổn hển, cô thở hồng hộc, không thể nói được lời nào.

Cúi đầu ngắm nhìn đôi môi của cô bị chính mình hôn đến sưng đỏ, rất nhanh chóng, dục vọng từ bụng dưới của anh đã ngỏng đầu thức dậy, căng cứng đến đau đớn. Một tay anh vịn lấy bờ vai của cô, tay kia bắt đầu di chuyển từ cái mông xinh xắn của cô dời lên đến sau lưng, lục lọi cởi bỏ trói buộc trên người cô.

“Không nên như vậy...” Cảm giác thấy đôi bàn tay như mang theo dòng điện đang dao động trên người mình, Nhiếp Tử Vũ vội vàng nói chặn lại. Cô muốn bảo anh dừng lại, nhưng khi nhìn thấy anh bởi vì nhẫn nhịn mà chau hàng lông mày lại, lời nói ra đến miệng cô lại đã biến thành: “Bộ lễ phục này rất khó mặc, có thể nói, nếu đã cởi ra rồi thì phải mất rất nhiều công sức mới có thể mặc vào được.”

Nghe thấy vậy, Nhiếp Tử Phong liền sững sờ, đôi lông mày đang nhíu chặt lập tức thư giãn ra, nhếch mép nghiến răng thả ra một câu trắng trợn: “Vậy thì không cần phải cởi ra nữa.”

Nghe anh nói vậy, Nhiếp Tử Vũ cho là lúc này anh sẽ buông tha cho mình không nhịn được liền thở phào một cái. Nhưng cô còn chưa kịp cao hứng được bao lâu, đột nhiên lại thấy anh nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, trong lúc cô còn nghẹn họng nhìn trân trối vào biểu lộ phía dưới, anh đã trút bộ quần áo của mình ra.

“Anh... Anh định làm cái gì...” Khi thấy vật tượng trưng cho nam tính của anh đang trong xu hướng ngày càng dâng trào, trong đầu Nhiếp Tử Vũ liền phát nổ “ầm ầm” lên một tiếng mạnh mẽ. khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ rực lên, ánh mắt kinh ngạc sững sờ nhìn vào vật nọ đang biến đổi, quên cả việc di chuyển ánh mắt.

“Chẳng phải em nói mặc quần áo sẽ quá phiền toái hay sao? Vậy thì em cũng không cần cởi ra nữa!” Cô lại cho rằng anh cứ như vậy mà bỏ qua cho cô sao? Làm sao có thể chứ! Từ khi nhìn thấy cô mặc cái váy kia lên người, chỉ trong tích tắc, anh cũng đã bắt đầu muốn cô rồi! Khi thấy cô tựa như nàng tiên đứng ở bên bình nước hoa, bày ra tư thế động lòng người như thế, anh sớm đã có cảm giác mình như gần hỏng mất. Cho nên thật sự không dễ dàng gì mới có được thời gian hai người ở cùng một chỗ với nhau thế này, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cho cô!

Đang lúc còn nghĩ ngợi, bàn tay của Nhiếp Tử Phong đang vịn vào bả vai của cô lại đột nhiên chạy xuống đến bên trong bắp đùi của cô, sau đó cứng rắn vặn bung hai chân của cô ra, giật thứ che chở của cô xuống. Một luồng cảm giác mát lạnh từ hạ thể của cô ùa tới, làm cho cô không kiềm chế nổi mình mà run lên một cái. Kế đó đôi bàn tay đầy mạnh mẽ của anh liền giữ chặt lấy hai bắp đùi của cô, để cho anh áp người vào bụng dưới của cô.

“Không cần phải... A!” Lời nói còn lại của cô bởi vì cú va chạm mãnh liệt này mà lăn trở lại vào trong cổ họng. Nhiếp Tử Vũ cắn răng hung hăng trừng mắt nhìn đôi lông mày của Nhiếp Tử Phong đang chậm rãi giãn ra bởi vì cảm thấy thỏa mãn, cô tức giận đến há miệng liền hung hăng cắn một cái vào đôi môi mỏng của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui