Thẳng đến khi Nhiếp Tử Vũ được tận mắt nhìn thấy trên màn hình, hình ảnh Nhiếp Tử Ngôn đang lục lọi ở trong thư phòng, Nhiếp Tử Vũ vẫn không thể tin được tất cả mọi sự thật đang diễn ra!
"Hi Nhi, còn có một sự kiện mà anh đã quên nói cho em biết...” Tống Linh dùng vẻ mặt chăm chú phảng phất như đang muốn dò xét tìm hiểu, nghiêm túc nhìn Nhiếp Tử Vũ, dưới ánh mắt có chút mê mang của cô, Tống Linh liền nói tiếp: "Đây là hồ sơ đấu thầu của một khoản thầu lớn nhất trong lịch sử từ trước đến nay, cũng là cuộc đấu thầu công khai lần đầu tiên. Cho nên anh hoài nghi về nguyên nhân Nhiếp Tử Phong muốn tìm em trở về, cũng chỉ là bởi vì anh ta muốn làm cho anh... Đương nhiên, cũng có có thể là do anh đã suy nghĩ nhiều."
"Nhiếp Tử Phong thật đúng là quá mức giảo hoạt rồi, lại có thể sai khiến một đứa bé đến nơi này để trộm tài liệu nữa chứ!" Tống Linh thình lình bật lên một tiếng cười chứa đựng đầy sự âm u, lạnh lẽo. Một bên anh ta vừa đồng thời lên tiếng cảm khái, một bên vừa chú ý đến sắc mặt biến hóa của Nhiếp Tử Vũ. "Vũ Vũ, em cũng không cần thiết phải quá trách cứ Tử Ngôn đâu. Anh tin tưởng chắc chắn rằng tất cả những chuyện này không thể do thằng bé tự mình suy nghĩ mà làm đâu."
Nhiếp Tử Vũ sững sờ, một nỗi đau đớn chợt lóe lên từ trong đáy mắt của cô. Chỉ chốc lát sau, cô liền dùng vẻ mặt đầy áy náy thoáng nhìn sang Tống Linh, nói đỡ cho Nhiếp Tử Ngôn một câu. Từ trong miệng của Nhiếp Tử Vũ, một câu nói thoát qua khỏi đôi môi run rẩy: "Để em đi hỏi lại Tử Ngôn mọi chuyện cho thật rõ ràng." Nói xong, cô xoay người liền bước nhanh ra cửa trước, đi ra ngoài.
Đợi đến lúc bóng dáng của cô đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, thì lúc này khóe môi đang cười của Tống Linh dần dần trở nên nghiêm túc. Nơi đáy mắt của anh ta lóe ra một ánh sáng cực kỳ giảo hoạt, giờ phút này nhìn anh ta giống như một con cáo già khi thấy gian kế của mình đã được thực hiện hoàn mỹ.
Anh ta quay đầu lại, nhìn về phía người quản gia đầy vẻ hài lòng, tiếp tục dặn dò với ông ta: " Hãy mang tất cả những thứ này đi tiêu hủy bằng hết, không cho phép để lại một thứ gì, dù chỉ là một chút xíu thôi, cũng không được sót."
"Vâng!" Người quản gia gật gật đầu, lập tức gọi bảo vệ tới cắt bỏ.
Thẳng đến lúc tận mắt nhìn thấy những kia cuốn băng ghi hình kia đã bị tiêu hủy cắt bỏ xong xuôi, lúc này Tống Linh mới thu hồi lại nụ cười, đi theo đằng sau để xem kịch vui...
Trong phòng khách.
"Anh Tử Ngôn, anh chơi với em đi... chơi với em đi nào..." Đường Đường nho nhỏ ngay từ lúc sáng sớm liền đã bắt đầu liền quấn quít lấy Nhiếp Tử Ngôn, muốn cậu cùng chơi với mình, chỉ là Nhiếp Tử Ngôn làm gì còn có tâm tình nào mà chơi đùa chứ.
"Chính em hãy tự mình chơi đi." Nhiếp Tử Ngôn không vui trừng mắt liếc nhìn sang Đường Đường, trong đáy mắt của cô bé đang chở đầy sự chờ mong. Không chút lưu tình, Nhiếp Tử Ngôn vẫn nhất định giãy ra khỏi bàn tay níu kéo của Đường Đường. Trong năm ngày ở đây, cậu quả thực đã bị sự quấn quít của cô bé làm cho sắp phát điên lên rồi! Ngoại trừ lúc đi ngủ, đi nhà cầu, toàn bộ cả ngày cô bé đều hoàn toàn quấn quít lấy cậu! Đến trường cũng không chịu đi đến nhóm của chính mình, mà cô bé cứ nhất thiết phải chạy đến nhóm của cậu, chơi cùng một chỗ với cậu. Sau khi tan học Đường Đường lại càng bám chặt lấy cậu hơn, một tấc cũng không chịu rời. Cậu đi đến nơi nào là cô bé Đường Đường cũng bám dính theo cùng đến chỗ đó!
Trời ạ! Ai có thể tới nói cho cậu biết, vì sao trên đời này lại có thể có một tiểu quỷ quấn người như vậy chứ!
"Em không muốn như vậy đâu, Đường Đường muốn anh cùng chơi với em cơ, hai chúng ta cùng nhau chơi đùa!" Đường Đường liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, bĩu bĩu đôi môi hồng hồng nhìn rất đáng thương. Cô bé vặn vẹo uốn éo thân thể, tiếp tục quấn chặt lấy cậu giống như tám cái vòi của con bạch tuộc vậy.
"Em thật là làm cho người ta phiền chết đi được!" Sự nóng nảy đã làm cho sụp đổ ranh giới cuối cùng của Nhiếp Tử Ngôn, cậu không sao nhịn được nữa, liền hướng về phía Đường Đường rống lên một câu. Ngay lập tức, từ trên ghế salon cậu đứng phắt người lên, sau đó hung hăng quăng lại cho cô bé một câu."Em sẽ không thể đạt được thành tựu gì hết!" Không thèm đếm xỉa đến Đường Đường lúc này đã biểu lộ ra sự vô cùng tủi thân, cậu lạnh lùng quăng lại một câu như sấm truyền rồi mới chịu rời đi.
Chỉ là người vẫn chưa đi vài bước, liền thấy Nhiếp Tử Vũ từ bên ngoài đang đi vào. E sợ để cho mẹ nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ hiện tại của mình, Nhiếp Tử Ngôn liền vội vàng thay đổi thành một vẻ mặt ngoan ngoãn tươi cười.
Vừa mới vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Ngôn, biểu lộ của Nhiếp Tử Vũ có chút không được tự nhiên.
"Con định đi đâu vậy?" Nhiếp Tử Ngôn nhìn vào con trai của mình thật sâu, gắng sức tự nói với chính mình phải tỉnh táo, phải thật tỉnh táo, dù sao đối diện với cô chỉ là một đứa trẻ mới có năm tuổi đầu, vẫn còn chưa hiểu biết hết sự đời mà thôi.
"Không có gì ạ, con chỉ tùy tiện dạo chơi thôi." Nhiếp Tử Ngôn cười trả lời, trực giác cho cậu biết mẹ đang có chuyện gì đó, vì vậy cậu hỏi phỏng đoán một câu: "Có chuyện gì sao ạ?"
"Ừ... Mẹ có chút chuyện muốn hỏi con...” Nhiếp Tử Vũ tiến lên ôm bờ vai của con trai, kéo Nhiếp Tử Ngôn đi về hướng trên ghế sa lon, cả hai người cùng nhau ngồi xuống.
"Chuyện gì ạ?" Nét mặt của mẹ cực kỳ quái dị, không khỏi làm cho Nhiếp Tử Ngôn cảm thấy bất an.
"Mẹ...” Nhiếp Tử Vũ do dự không biết nên như mở miệng thế nào. Trong khi Nhiếp Tử Ngôn ở dưới mắt cô vẻ mặt đang đầy sự hoang mang, Nhiếp Tử Vũ do dự thật lâu, rốt cục sau khi đã hít một hơi thật sâu cô liền hỏi: "Mẹ muốn hỏi con, con đã từng nhìn thấy một tập tài liệu của chú Tống bao giờ chưa?"
"Tài liệu ư? Tài liệu gì vậy?" Biểu lộ của Nhiếp Tử Ngôn lộ ra vẻ nghi hoặc, đồng thời trong lòng cảm thấy buồn bực, tại sao mẹ lại phải hỏi cậu như vậy chứ. Đang lúc cậu còn nghĩ ngợi, dư quang khóe mắt lơ đãng liếc nhìn thấy Tống Linh đang chậm rãi đi về phía hai mẹ con cậu, bỗng dưng, Nhiếp Tử Ngôn khẽ giật mình, có chút hiểu ra. Vẻ mặt của Nhiếp Tử Ngôn chăm chú nhìn vào mẹ mình như muốn hỏi thăm, nhưng mà không thấy mẹ nói ra nổi câu hỏi thành lời. Nhiếp Tử Ngôn thoáng nở một nụ cười khổ sở, chua xót: "Chú Tống nói với mẹ rằng không tìm thấy tài liệu đâu ư? Nói rằng nghi ngờ con đã ăn trộm phải không?"
"Chuyện này..." Khóe miệng của Nhiếp Tử Ngôn hơi trễ xuống, nở một nụ cười tự giễu làm hai mắt Nhiếp Tử Vũ đau nhói. Một giây tiếp theo, cô thật sự hối hận không hiểu vì sao vừa rồi chính mình lại muốn đi hỏi con trai về vấn đề đó.
Chỉ là không đợi Nhiếp Tử Vũ nói ra lời xin lỗi, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Ngôn quét qua Tống Linh đang ngồi ở phía đối diện với hai mẹ con cậu, nhấc môi lên, từ trong miệng thoát ra một câu hỏi: "Nếu như con nói con không lấy tập tài liệu đó, mẹ tin con hay không tin con đây?" Tuy lời nói là nói với Nhiếp Tử Vũ, nhưng mà ánh mắt của cậu lại nhìn chằm chằm vào Tống Linh.
Nghênh cái nhìn qua ánh mắt mang đầy sự kiên định của Nhiếp Tử Ngôn, Tống Linh không khỏi nhếch lên một nụ cười ma quỷ.
Thật là một đứa trẻ thông minh! Không hề chối bỏ những việc làm của mình, mà lại giao lại quyền lựa chọn cho Nhiếp Tử Vũ, làm cho cô phải suy tính. Mà Nhiếp Tử Vũ lại là mẹ ruột của cậu, lúc trước cô đã cảm thấy ấy náy khi phải mang vấn đề này ra để hỏi cậu, bởi vì như vậy, đương nhiên Nhiếp Tử Vũ sẽ lựa chọn tin tưởng con trai mình! Tống Linh thiếu chút nữa đã không kiềm chế nổi mà vỗ tay tán thưởng vì sự thông minh của cậu. Nhưng nơi đáy mắt của anh ta chợt lóe lên một ánh nhìn âm u, lạnh lẽo, khóe miệng đang cười liền rất nhanh chóng bị ẩn xuống dưới, chỉ là...
Dù sao trẻ con cũng vẫn chỉ là trẻ con, làm thế nào có thể đấu lại nổi với người lớn!