Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Cô đã theo anh tròn năm năm rồi. Nguyên nhân cô ở lại bên cạnh anh không đơn giản chỉ là vì tiền, mà quan trọng hơn là vì cô yêu anh! Từ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, cô đã yêu anh thật sâu đậm, không cách nào tự thoát ra được! Vì thế, cho dù anh có đối xử với chính bản thân cô tàn nhẫn thế nào đi nữa, thậm chí anh còn vô tình chiếm đoạt mất đứa con gái của cô, thì trong cổ họng của Lý Duyệt cô cũng không dám kêu rên một tiếng, cũng chỉ bởi vì, cô sợ anh sẽ đuổi mình đi, nhưng mà hôm nay...

"Cô là một người phụ nữ rất tốt,  chỉ là giờ đây tôi đã chán ngấy cô rồi!" Tuy Tống Linh không phải là người bản tính trời sinh lãnh huyết vô tình, nhưng nhìn thấy Lý Duyệt rơi lệ như thế, trong thâm tâm anh ta cũng cảm thấy có chút  không đành lòng.

Chán ngấy...

Chỉ có hai chữ ngắn ngủn như vậy thôi sao?

Hai mắt Lý Duyệt đẫm lệ, cô thống khổ kéo miệng ra, trên đôi môi của cô thoáng hiện một nụ cười tràn đầy sự đau khổ, nhìn nụ cười này của cô còn khó coi hơn là nhìn cô khóc, nói: "Anh đã nhìn trúng một cô gái khác rồi, có đúng hay không? Bởi vì các cô ấy trẻ đẹp hơn em, vì thế anh mới chán ngấy em, có phải không?" Cô cắn chặt đôi môi, vẻ đầy tủi thân, trong lòng đau như bị dao cắt.

Tống Linh nhìn Lý Duyệt đầy vẻ bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, đưa tay ra cầm lấy bàn  tay của cô đang bám ở trên cánh tay của mình, cứng rắn lôi tuột xuống, tiếp tục nói: "Tôi đã chán ngấy tất cả mọi trò chơi trên cuộc đời này rồi, từ nay về sau, tôi chỉ muốn làm một người cha xứng đáng." Làm một người chồng nữa...

Đúng vậy, giờ đây Tống Linh cực kỳ mong muốn mình có được một cuộc sống thật tốt đẹp. Đợi đến khi anh ta giải quyết xong chuyện với Nhiếp Tử Phong, thì sau đó anh sẽ mang theo Hi nhi và Đường Đường xa chạy cao bay, từ đó cả nhà bọn họ dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com sẽ sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nghĩ đến điều này, cánh môi mỏng của Tống Linh không kiềm chế được mà thoáng nhếch lên, hé nở một nụ cười yếu ớt.

Nụ cười này của Tống Linh, Lý Duyệt cô chưa từng bao giờ nhìn thấy!

Trong nháy mắt, trái tim của Lý Duyệt như bị chìm sâu vào trong đáy cốc. Cô đã sống chung với anh suốt năm năm qua, nhưng anh keo kiệt đến mức chưa từng bao giờ tặng cho cô một nụ cười tươi tắn và vui vẻ. Hai người vừa thấy mặt nhau là đã vội và kéo nhau lên trên giường, sau đó anh lạnh lùng vứt bỏ lại ở trên chiếc giường lớn cho cô một tờ chi phiếu... Thế nhưng, hiện tại anh lại có thể nở một nụ cười dịu dàng đến như thế. ۣ dám khẳng định, nhất định bên trong nụ cười này của anh phải có nguyên nhân của nó.

Bất ngờ, trong đầu Lý Duyệt chợt nhớ lại cảnh tượng khác biệt của ngày hôm đó, Lý Duyệt chợt sửng sốt, sắc mặt thần ra ngơ ngẩn.

Cô nhìn vào Tống Linh thật sâu, từ trong khóe mắt nước mắt của cô như chuỗi hạt bị đứt dây, cuộn trào ra mãnh liệt, không ngừng tuôn rơi xuống gương mặt đã tái nhợt của cô. Thật lâu sau, từ giữa đôi môi run rẩy của cô, một câu nói mới bật thốt ra được khỏi miệng cô, Lý Duyệt hỏi lại anh một câu: "Anh đã thực sự yêu người phụ nữ kia rồi phải không?"

Tống Linh liếc mắt nhìn lại Lý Duyệt một cái, nhưng anh cũng không trả lời câu hỏi kia của cô, mà chỉ cấp tốc thu lại nụ cười yếu ớt vừa mới thoáng hiện ra trên khóe môi kia, nhàn nhạt nói lại với Lý Duyệt một câu: "Hãy chú ý bảo trọng bản thân mình!" Sau đó dưới ánh mắt còn chứa đầy bao nỗi mông lung của cô, cứ như vậy, Tống Linh thản nhiên bước đi ra khỏi gian phòng.

"Rầm!" Tiếng đóng cửa mạnh mẽ truyền đến, lúc này Lý Duyệt tựa như một con rối bị chặt đứt dây, nặng nề ngã ngồi trở lại trên giường. Một giây sau, nước mắt cô càng cuộn trào tuôn ra mãnh liệt hơn. Thân thể của cô cũng run lên bần bật không ngừng theo tiếng khóc bi thương, tựa như những chiếc lá khô run rẩy đang rụng trong ngày mùa thu.

Cô cứ lặng lẽ khóc như thế, cắn môi nhìn xuống trên mặt đất, nơi Tống Linh vừa mới rời đi, trong đáy mắt tràn đầy nước mắt của cô, giờ đây lại tràn ngập sự đố kị cùng hận ý nồng đậm.

Tống Hi!

Cô đã đoạt đi đứa con gái của tôi rồi mà còn cảm thấy chưa đủ hay sao? Vì sao cô còn muốn cướp đi người yêu duy nhất của tôi nữa! Dựa vào cái gì mà cô thì có được tất cả, mà tôi lại không thể có một thứ gì hết! Chuyện này thật không công bằng!

Lý Duyệt cắn chặt răng lại. Cô cầm lấy cái gối đầu trên giường hung hăng ném mạnh về hướng cửa ra vào. Lửa giận trong lòng cô khó dẹp lại nổi, một cơn giận dữ tựa như ngọn lửa phẫn nộ bốc lên ngùn ngụt, thiêu đốt trong ngực cô đến bỏng rát. Một ý niệm ác độc nảy sinh, dần dần thành hình ở trong lòng của cô.

Nếu như Tống Hi kia mà chết đi, vậy thì Đường Đường sẽ có thể tiếp tục trở lại để sống bên cạnh cô một lần nữa!

Đúng vậy! Chỉ cần là Nhiếp Tử Vũ kia chết đi mà thôi!

********************************

Vào khoảng chiều tối hai ngày sau.

Tống Linh đi ra ngoài cửa trước tiên, anh đi đến bãi đỗ xe ở phía đằng trước cửa nhà hàng. Tiếp ngay sau đó, Nhiếp Tử Vũ nắm tay Đường Đường cùng nhau bước từ trong nhà hàng đó ra ngoài cửa.

Đường Đường nho nhỏ vuốt vuốt vào cái bụng đã ăn đến tròn vo của mình, nhưng hình như cô bé vẫn cảm thấy chưa được thỏa mãn, nên cứ thè cái đầu lưỡi của mình ra để liếm liếm quanh cái miệng của mình. Bộ dáng liếm môi đó của cô bé chứa đựng đầy vẻ mê say, ai nhìn thấy đáng có bao nhiêu sự đáng yêu thì có bấy nhiêu vẻ đáng yêu.

Nhiếp Tử Vũ cười yếu ớt nhìn cô bé, đột nhiên cô phát hiện ra nơi khóe miệng của con gái còn lưu lại chút thức ăn, liền vội vã mở túi xách ra định lấy ra chiếc khăn tay để lau cho con gái. Nhưng mà chiếc khăn tay bằng tơ lụa quá trơn, Nhiếp Tử Vũ lại không giữ chặt, cho nên khi một luồng gió thổi tới đã cuốn luôn chiếc khăn tay kia đi, thổi bay ra tới ven đường.

"Mẹ, khăn khăn..." Đường Đường chỉ vào khăn tay vừa bị gió lại thổi bay tiếp ra tới giữa đường kêu ầm lên: "Để Đường Đường đi nhặt khăn lại cho mẹ!" Nói xong, cái chân nhỏ đã liền dạt ra định chạy đi, hướng về phía bên cạnh đường cái. Nhưng Đường Đường còn chưa kịp bước đi được một bước thì đã bị Nhiếp Tử Vũ vội vã kéo ngược trở lại về phía sau.

"Mẹ chưa bao giờ nói với con là chạy ra đường cái sẽ rất nguy hiểm, cho nên một đứa trẻ không thể tùy tiện đi một mình hay sao?" Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ đầy nghiêm túc, cô cất tiếng nói nghe rất nghiêm khắc, hỏi lại Đường Đường.

"Có ạ." Đường Đường yếu ớt gật gật đầu.

"Tốt lắm, vậy con hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ này chờ mẹ nghe chưa, mẹ đi ra đó nhặt khăn trở về." Nhiếp Tử Vũ nói rất nghiêm túc, sau khi nhìn Đường Đường gật gật đầu trả lời, lúc này cô mới xoay người chậm rãi đi về phía ven đường cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui