Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Nhiếp mẫu vừa mở miệng nói đến chuyện này thì cả phòng ăn nhất thời liền trở nên yên lặng lạ thường.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình làm cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy có chút lúng túng. Ánh mắt lơ đãng ngước nhìn về phía Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt khi nhận thấy sâu trong đôi mắt hắn là sự lo lắng, bất an, cô vội quay mặt đi vì sợ bị ánh mắt sắt bén đó nhìn thấu lòng mình.

- Bây giờ còn chưa có.

Lãnh Duy Biệt ôn nhu nhìn vẻ mặt khó coi của Nhiếp Tử Vũ, thâm tình nhìn cô:

- Con còn đang theo đuổi Vũ Vũ, nhưng mà con tin rất nhanh sẽ có câu trả lời thôi. Bác gái, bác đồng ý cho con và Vũ Vũ gặp gỡ nhau được không?

Nói xong, ánh mắt trông đợi nhìn về phía Nhiếp mẫu.

Nhiếp Tử Vũ giật mình, cô ngạc nhiên nhìn về phía Lãnh Duy Biệt, vốn cho rằng anh ta chẳng qua chỉ đùa giỡn, không ngờ lúc này vẻ mặt hắn lại nghiêm túc như vậy.

Trong nháy mắt, cô đã quên suy xét ...

- Dĩ nhiên là đồng ý rồi!

Nhiếp mẫu cười nói, bởi vì câu trả lời của cậu ta mà vui sướng, lại nói:

- Đem Vũ Vũ giao cho con ta rất yên tâm.

Bà đã nhìn thấy Lãnh Duy Biệt lớn lên từ bé, vừa rồi hắn lại quan tâm, chăm sóc Vũ Vũ rất chu đáo, bà có thể thấy được hắn rất nghiêm túc.

Nghe vậy, khóe miệng Lãnh Duy Biệt thỏa mãn cong lên:

- Vậy thì thật là tốt ...

Nhưng mà cậu ta còn chưa nói hết câu thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên cắt đứt câu nói của hắn.

- Con không đồng ý!

Giọng nói lạnh lùng cứ như băng tuyết giữa mùa đông đập thẳng vào tai mọi người có mặt ở đây, trong sự lạnh lùng còn có cả sự phẫn nộ. Mọi người theo câu nói kia quay đầu nhìn lại, đã thấy ngay Nhiếp Tử Phong nhíu mày nhăn mặt đang nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Vũ.

Không để ý đến sự bất ngờ của Nhiếp mẫu, Lãnh Duy Biệt không vui, Nhiếp Tử Vũ kinh sợ, hắn cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ một:

- Tôi không đồng ý cho Vũ Vũ và cậu lui tới với nhau!

Chưa từng thấy qua con trai nổi giận trên bàn ăn, Nhiếp mẫu cũng nhất thời ngây người, đợi đến lúc phản ứng kịp thì vấn đề thứ nhật được bật lại chính là:

- Tại sao?

Bị hỏi vặn lại, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử Vũ, đôi đồng tử xanh đen sắc bén như chim ưng:

- Vũ Vũ chỉ mới 15 tuổi, cái tuổi này cần phải phấn đấu học tập chứ không phải lúc nói yêu thương!

Vừa nghĩ tới việc cô cùng với người con trai khác hẹn hò, trong lòng hắn liền vô cùng khó chịu, bực bội.

- Việc này cũng không phải không có lý.

Lãnh Duy Biệt nhíu mày, cũng không chịu yếu thế, trịnh trọng nói:

- Yêu và học, hai việc này cũng có thể hổ trợ lẫn nhau, không nhất định là có hại đâu!

Nhạy bén như hắn thì làm sao không nhìn ra được lý do Nhiếp Tử Phong phản đối chứ, nhưng mà trong trường hợp này thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Bốn mắt nhìn nhau, hai bên không ai nhường ai, bầu không khí thù địch tràn đầy mùi thuốc súng.

- Duy Biệt nói cũng không sai!

Niếp phụ từ đầu tới cuối đều im lặng, lúc này mới lên tiếng tán đồng, gật đầu phụ họa, nói:

- Lúc mẹ con mang thai con thì cũng chỉ mới 18 tuổi, Vũ Vũ và Duy Biệt bây giờ cũng mới chỉ hẹn hò yêu đương mà thôi, chờ 3 năm sau mới kết hôn thì không phải rất thích hợp hay sao? Hơn nữa có thêm một người yêu thương Vũ Vũ thì không phải càng tốt hơn sao?

Không tốt!

Nếu như không phải còn một chút lý trí thì trong cơn tức giận thế này Nhiếp Tử Phong rất có thể sẽ buột miệng nói ra.

Đôi mắt hắn gắt gao u ám nhìn Lãnh Duy Biệt chằm chằm, có một sự kích động trong lòng làm hắn muốn đánh vào mặt Lãnh Duy Biệt cho hả giận.

Nhiếp Tử Vũ thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt tái xanh của Nhiếp Tử Phong, cô do dự một hồi, tiếp đó nhìn về phía Nhiếp phụ, Nhiếp mẫu, nói:

- Cha, mẹ, con có thể xin hai người một yêu cầu không?

- Yêu cầu gì?

Nhiếp mẫu hỏi.

Đang lúc mọi người khó hiểu nhìn mình, sau khi Nhiếp Tử Vũ hít một hơi thật sâu thì mới nghiêm túc nói:

- Bắt đầu từ ngày mai, con muốn dọn ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui