Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Tối hôm đó Nhiếp Vũ tạm biệt Nhiếp phụ Nhiếp mẫu rồi dọn đến nhà Lãnh Duy Biệt. Trước khi rời đi, hình như cô còn nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Tử Phong tràn đầy sự không muốn, nhưng quả thật có phải như vậy hay không thì cô cũng không muốn suy nghĩ.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua đi, chớp mắt Nhiếp Tử Vũ đã rời khỏi nhà một tuần.

Tập đoàn Nhiếp Phong, phòng làm việc của tổng tài ở lầu thứ 35.

Buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ rọi xuyên qua khe cửa sổ rọi vào trong phòng tạo nên bầu không khí ấm áp.

Đồ dùng làm việc chỉ có hai màu trắng đen cùng với sự trang trí cầu kỳ tinh tế của chủ nhân thì có thể nhận thấy được tính tình cáu kỉnh, khó gần của chủ nhân nó.

Lúc này Nhiếp Tử Phong đứng im lặng trước cửa sổ, trong tay cầm ly rượu Vodka, đôi mắt âm trầm nhìn xuống đoàn người chằng chịt nhộn nhịp phía dưới, với hơi lạnh cực mạnh từ máy điều hòa cũng không thể nào làm nội tâm cáu kỉnh của hắn trở nên yên ả.

Chỉ cần hắn vừa nghĩ tới việc Vũ Vũ và Lãnh Duy Biệt cùng sống trong một căn nhà đã hơn một tuần lễ qua thì lại cảm thấy bực dọc, sự nóng giận không hiểu lý do liền gặm nhấm lí trí của hắn. Lại có một sự kích động muốn hắn bỏ mọi công việc chạy đi tìm Vũ Vũ để nói chuyện.

Nhưng khi trong đầu chợt hiện lên câu hỏi ngày hôm đó "Anh thích tôi sao?" của Vũ Vũ thì hắn lại do dự.

Hắn thích Vũ Vũ sao? Nghĩ tới đây Nhiếp Tử Phong không khỏi nhíu mày.

Cho tới nay hắn đều xem Vũ Vũ như là em gái mà cưng chiều, chăm sóc, nhưng mà chỉ là một câu nói của cô em gái kia thì hắn lại không thể kiềm chế được bản thân mà hôn cô? Như vậy thì hắn đã xem cô như một người con gái thực sự hay sao?

Trong lòng có một câu nói mờ mờ ảo ảo đang nhắc nhở bản thân hắn.

Cho nên hắn mới có thể để tâm đến việc cô cùng người con trai khác ở cùng với nhau như vậy, cho nên hắn mới có thể muốn trói cô ở bên cạnh hắn ...

Suy nghĩ trong đầu cứ bừa bộn, rối bời nên làm đầu hắn đau nhức mãi. Nhiếp Tử Phong nhíu mày mà uống cạn ly rượu trong tay, rượu mạnh thiêu đốt cổ họng hắn nhưng hắn lại hoàn toàn không nhăn mặt chút nào, có lẽ vì nỗi đau thể xác không đau bằng nỗi đau trong lòng.

Trong đôi mắt lạnh lùng sâu sắc kia hiện lên sự thống khổ, hắn không khỏi nghĩ đến việc: - Nếu như hắn thực sự xem Vũ Vũ là một người con gái, vậy thì phải làm thế nào?

Lại chưa nói đến việc trên danh nghĩa Vũ Vũ chính là em gái hắn, giữa bọn họ chêch lệch mười tuổi cũng đã làm hắn chùn bước. Tuy là cô vẫn luôn miệng nói yêu hắn nhưng mà tình yêu của cô liệu có phải là do đã quá ỷ lại vào hắn mà tạo nên hay không?

Tình cảm phức tạp, rắc rối làm cho hắn không có sức muốn đi làm chuyện khác, vẻ mặt buồn rầu, ảm đạm, trong lúc Nhiếp Tử Phong vừa xoay người muốn đi lấy thêm rượu thì một hồi tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi!

Hắn lạnh lùng nói.

Một giây kế tiếp, cửa phòng được đẩy ra, hai bóng người từ ngoài cửa bước vào, Nhiếp Tử Phong vừa nhìn thì trong nháy mắt đồng tử đã tối sầm lại.

- Ban ngày mà uống rượu gì chứ?

Nhiếp mẫu nhanh chân bước vào trong phòng làm việc, vẻ mặt không vừa ý nhìn ly rượu trong tay Nhiếp Tử Phong, lại nói:

- Duyệt nhi tới kìa, còn không mau cất ly rượu đi, qua đây ngồi nhanh lên.

Lời nói còn chưa xong thì bà đã ngồi xuống ghế salon.

Quan Duyệt đi sau lưng Nhiếp mẫu, thẹn thùng nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng của Nhiếp Tử Phong, sau đó cũng ngồi xuống theo.

Nhiếp Tử Phong lại nhíu mày, ngoan ngoãn đặt ly rượu xuống trước mặt hai người rồi ngồi xuống.

- Tìm con có việc gì?

Lời nói tuy là nói với Nhiếp mẫu nhưng mà ánh mắt hắn lại dừng lại trên người Quan Duyệt.

Nghe vậy, chỉ thấy Nhiếp mẫu với ánh mắt thần bí nhìn thoáng qua Quan Duyệt đang cúi đầu, tiếp đó cười nói:

- Tử Phong à, con và Quan Duyệt cũng đã quen biết hơn một tháng rồi hả?

- Dạ!

Nhiếp Tử Phong gật đầu, nghi hoặc khó hiểu.

Thấy dáng vẻ con trai bình tĩnh, Nhiếp mẫu cười cười, nói tiếp:

- Tối nay mẹ đã hẹn với ba mẹ Quan Duyệt cùng dùng cơm, con thấy thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui