Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Editor: Táo đỏ phố núi

Lãnh Duy Biệt lấy xe trở lại ven đường thì không nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đâu, liền cho rằng cô đã đi nhà vệ sinh để rửa tay. Kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi hết mười lăm phút vẫn không thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ, dần dần cảm thấy bất an. Gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ thì không có ai bắt máy. Lúc này anh ta mới kéo người lao công tới nhà vệ sinh tìm người, lại thấy đúng như bà ta nói trong đó không có cô gái kia. Lúc này Lãnh Duy Biệt mới nhận ra có chuyện gì đó không đúng. Die~nn ddan leêQuyidonn

Nhìn đồng hồ đã qua hơn một tiếng đồng hồ, trong lòng Lãnh Duy Biệt suy nghĩ: Có phải cô đã đi về trước rồi hay không?

Vì vậy lại bấm số điện thoại của nhà họ Nhiếp, nhưng người nghe điện thoại lại là Nhiếp Tử Phong chết bầm kia! Kiềm nén lại tính tình nghiêm túc hỏi cậu ta tình hình bên đó, sau khi có kết quả xong lại khiến cho Nhiếp Tử Phong bắt đầu nảy sinh lòng nghi ngờ. Cậu ta hỏi ngược lại sau khi lấy được tin tức không thấy Nhiếp Tử Vũ đâu, lập tức lại rống lên ở đầu bên kia điện thoại.

"Đi tới đồn cảnh sát ở lân cận nhìn màn hình camera giám sát xem, hai mươi phút sau tôi sẽ đi tới đó." Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn



Vùng ngoại thành, một nhà máy bị bỏ hoang ——

Đầu, hỗn loạn; thân thể, lâng lâng. Nhiếp Tử Vũ khó khăn mở ra mí mắt nặng trĩu, cố gắng quan sát tình hình xung quanh.

Mạng nhện giăng đầy trên trần nhà, bốn bức tường bám đầy bụi đất, giấy báo vứt đầy dưới đất, không khí có mùi ẩm mốc.

Cô, đang ở đâu đây...

Suy nghĩ dừng lại ở hình ảnh cuối cùng trước khi cô ngất đi, đôi mi thanh tú của cô nhíu lại. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn

Những người áo đen kia là ai? Tại sao muốn bắt cô mang tới tới nơi này? Bọn họ muốn làm cái gì? Từng vấn đề một như nước thuỷ triều dâng lên trong lòng cô, đang lúc cô muốn cố gắng gượng để ngồi dậy, thì cô nghe được một tiếng cười cao vút truyền tới từ ngoài cửa, nhất thời khiến cô sợ hãi nằm im trở lại.

Theo trực giác muốn nhắm chặt hai mắt lại, nghe tiếng bước chân từ xa truyền tới càng ngày càng gần, tim của Nhiếp Tử Vũ cũng thót lên tới cổ họng, không dám thở mạnh. Lo sợ bọn chúng sẽ phát hiện ra mình đã khôi phục lại ý thức.

Tiếng bước chân hỗn độn dừng lại cách chỗ Nhiếp Tử Vũ không tới năm bước chân, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng lách ca lách cách vang lên, tiếng nhai đồ ăn truyền tới. điễnn dàn nên quýndon

"Đại ca, thật sự là muốn đem cô bé này tới để chơi xxoo sao?" Một người trong đó hỏi.

"Dĩ nhiên, ngu sao mà không chơi." Một giọng nói khác trả lời: "Người chủ trả tiền đã nói rồi, muốn chúng ta chơi như thế nào thì chơi như thế, chỉ cần chơi đùa khiến cho cô ta nhớ rõ kỷ niệm này là được."

"Chậc chậc, người phụ nữ kia thật là tàn nhẫn! Bộ dạng của cô bé này xem ra vẫn chưa tới mười lăm tuổi." điễnn dàn nên quýndon

"Ai kêu cô ta chọc tới người không nên chọc." Một giọng nói khác buồn phiền nóng nảy nói: "Được rồi được rồi, mày đi ra ngoài trước đi, ông đây nhân dịp cô ta chưa có tỉnh chơi cô ta đã."

Tiếp đó là tiếng xô xô đẩy đẩy, sau đó cũng chỉ còn lại một người đàn ông thô bạo. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Nghe xong đoạn đối thoại của hai người, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ chìm tới đáy cốc. Người phụ nữ trong miệng của hai người kia, rất nhanh cô liền hiểu được đó là Quan Duyệt, bởi vì trên đời này chỉ có cô ta là hận cô tới tận xương tuỷ thôi.

Sự sợ hãi bắt đầu lan tràn ra từ lòng bàn chân, nghĩ tới chuyện có thể xảy ra với mình, trong lòng cô như tro tàn.

Không, cô không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được!

Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ mở to hai mắt ra, trước khi người đàn ông còn chưa đi lại gần mình, cô khó khăn bò dậy từ dưới đất.

"Thì ra là giả bộ ngủ sao!" Người đàn ông lấm la lấm lét, vừa nhìn thì biết không phải dạng người tốt gì. Anh ta dùng anh mắt dâm đãng quan sát Nhiếp Tử Vũ, cười híp mắt nói: "Vừa hay, ông đây cũng không thích làm với cá chết." Vừa nói vừa muốn đi lên. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

"Không cho phép tới đây!" Bởi vì anh ta tới gần, Nhiếp Tử Vũ liên tục lui lại, lui cho tới khi đụng bức tường không thể lui được nữa.

"Cứ tới đó thì sao nào?" Người đàn ông cố tình đối nghịch.

Sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt hoang mang sợ hãi nhìn chung quanh, lúc cô đập vỡ tan cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng chán nản. Cô hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: "Nếu như ông bước tới, tôi sẽ… Tôi sẽ nhảy xuống!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui