Bảo Bối, Nhanh Đến Đây!

Sau một tuần nằm lên nằm xuống trong bệnh viện cuối cùng hôm nay cậu được xuất viện về nhà tịnh dưỡng. Ấy, bạn đừng hỏi tôi tại sao lại nhanh đến vậy, có lý do hết đó chứ. 

Bạn học Thiện sau nhiều ngày áp dụng một loạt phương án tác chiến nhưng đều bị Hoắc tổng tàn nhẫn đạp đổ, ôm hận trong lòng cuối cùng bạn học Thiện quyết định dùng tuyệt chiêu cuối. Hoắc tổng vì tập kích bất ngờ trở tay không kịp nên thất thủ trước bạn học Thiện nhà chúng ta. Thế là hôm nay bạn học Thiện với vẻ mặt đắc thắng ngồi trên giường ăn táo đợi Hoắc tổng làm thủ tục xuất viện.

“ Xong rồi à? Về thôi.” Thiện Ngôn thấy Hoắc Dạ bước vào quẳng luôn trái táo ăn dở vào sọt cười hớn hở.

Hoắc Dạ thật hết cách với tiểu gia hỏa này, chỉ cần cậu muốn Hoắc Dạ đều cho cậu đúng là nhược điểm trí mạng mà. 

Thiện Ngôn vui vẻ ôm cổ vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc của Hoắc Dạ để anh bế đi, cậu bây giờ chẳng màng đến có bao ánh mắt quỷ dị nhìn theo hình ảnh có biết bao ám muội của hai người hiện tại, ý nghĩ duy nhất của cậu bây giờ nhanh chóng về nhà ôm Bao Bao an ủi tâm hồn đau đớn của cả tuần nằm viện. 

Hoắc Dạ bế người kia đặt vào xe ngồi trong lòng mình, nói với tài xế “ Đến nhà riêng.” 

Tài xế kiêm vệ sĩ vâng dạ sau đó nhanh chóng dời xe khỏi bãi đổ của bệnh viện, Thiện Ngôn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm ở đây nhưng vẫn không biết là thứ gì. Rướn người nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy mộ màu đen âm u, cảnh vật bên ngoài chẳng nhìn thấy đâu là đâu, ghế trước và ghế sau được ngăn cách với nhau bởi một tấm kính đen. 

Thiện Ngôn nhíu mày chọt chọt má người đang ôm cậu “ Đây đâu phải là đường về nhà tôi hay tiểu Hiên đâu?”

“ Em đến nhà tôi.” Hoắc Dạ không lạnh không nóng trả lời cậu, kéo cậu vào lòng tựa đầu lên vai cậu.

“ Cái gì? Việc gì phải đến nhà anh chứ?” Thiện Ngôn vừa nói vừa đập ấm kính đen kia “ Nhanh đổi hướng đến Biện gia cho tôi.” 

Hoắc Dạ biểu tình như không để cậu gào thét đập cửa đến khi xe dừng dưới khu chung cư cao cấp mới nói nhỏvào tai cậu “ Quên nói em có gào thét cỡ nào lái xe cũng không thể nghe vì đây là kính cách âm.” Nhếch môi gợi đòn Hoắc Dạ bế ai kia mồm cđang chửi ruả loạn xạ ra ngoài xe.

“ Con mẹ nó tôi có nói sẽ đến nhà anh à? Nhanh đưa tôi về nhà tiểu Hiên. Anh có nghe tôi nói không, mẹ nó cái tên hỗn đản nhà anh.” 

Hoắc Dạ mặt không thay đổi, tiêu sái ôm cậu thẳng đến lầu 16 mở cửa nhà bế cậu đặt trên sofa. Thiện Ngôn đúng là không biết mệt cả đoạn đường như vậy vẫn mắng Hoắc Dạ càng lúc càng phong phú sinh động, từ tiếng Hoa cậu mắng sang tiếng Anh vậy mà tên mặt liệt kia biểu tình như chẳng nghe gì khiến cậu tức muốn sặc máu. Thiện Ngôn thở phì phò trừng mắt to nhìn người kia cúi người tháo giày cho cậu, thận trọng nâng chân cậu đặt lên đầu gối mình nhẹ nhàng tháo giày cậu đặt một bên, sau đó bế cậu ngồi tựa ngay ngắn trên sofa, dùng gối nhỏ kê chân bị thương của cậu lên trên.

“ Ngoan, đợi tôi nấu cơm cho em.” Hoắc Dạ hôn nhẹ lên trán cậu rồi xắn tay áo vào bếp.

Thiện Ngôn chính thức rơi vào trạng thái bất động đậy, mắt cậu đã to nay trừng hết lên nhìn chẳng khác gì con thòi lòi nhỏ. Nhịp tim cậu tăng nhanh, máu dồn lên nhuộm hồng cả gương mặt trắng mịn. Khóe môi cậu chợt cong lên, hình ảnh Hoắc Dạ loay hoay trông bếp thật giống một người chồng đảm đang, anh nấu cơm cậu giặt giũ cùng nhau trải qua cuộc sống gia đình êm đềm hạnh phúc. 

Khoan…!! Cái gì vậy? Tên mặt than kia rõ ràng là đang bắt cóc cậu mà thế quái nào cậu lại cảm thấy ấm áp ngọt ngào, lại còn vẽ ra cảnh tượng rung rợn Hoắc Dạ là chồng cậu nữa chứ? Ôi mẹ ơi, Thiện Ngôn điên rồi, điên thật rồi. Cậu chậc lưỡi thở dài gọi điện thoại cầu cứu Biện Bạch Hiền. 

“ Bảo bối, sao rồi đến nhà Hoắc Dạ sống chưa?” Biện Bạch Hiên vừa xem công văn vừa nói.

“ Cậu cũng biết? Sao cậu không ngăn cản chạy đến cướp tớ về hả? Cậu có lương tâm không?” Thiện Ngôn gào qua điện thoại

Biện Bạch Hiên đoán trước kết quả nhanh tay ngắt điện thoại sau đó gửi đến một tin nhắn yêu thương.

“ Tiểu Ngôn à, cậu cũng biết đấy tớ vừa kế nghiệp gia sản rất bận rộn a, Mạc Tư thân ái lại làm việc dưới trướng Hoắc mặt liệt nên là….. Vả lại cậu ở đấy cũng có thiệt thòi gì đâu. Ngoan nha, mãi thương, mãi yêu, rãnh rỗi tớ sẽ sang thăm.”

Thiện Ngôn nhìn hàng icon hôn gió vẫy tay mà máu bốc lên tận não, hay lắm dám vì trai bỏ bạn,dám bán đứng cả cậu để xem cậu khỏi rồi xử lý từng người một như thế nào. Hoắc Dạ trong bếp lâu lâu lại nhìn về phía phòng khách thấy người nào đó vừa lèm bèm bực tức tay vừa cầm điều khiển ti vi chuyển kênh, bất giác trên môi anh nở một nụ cười dịu dàng. Giá như thời gian ngừng lại giây phút này thì tốt quá rồi.

Cơn tức giận của Thiện Ngôn nhanh chóng tan thành mây khói khi mùi thức ăn bay vào phòng khách, Thiện Ngôn khịt khịt mũi,chậc lưỡi chống nạng vào nhà bếp.

“ Đậu phụ Tứ Xuyên, cá hấp, canh gà hầm, cải thìa xào tôm. Ái chà chà…..anh có phải con trai không đấy?” Thiện Ngôn tựa vào cửa phòng bếp nhìn Hoắc Dạ đánh giá, đúng hàng cực phầm cao cấp mà.

Hoắc Dạ tay cầm dĩa cải thìa đặt lên bàn cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu “ Muốn thử không?” 

Thiện Ngôn như cắn phải lưỡi đỏ mặt cúi đầu xuống đất, thời khắc này im lặng là thượng sách tối cao nha. Hoắc Dạ hôn nhẹ vào trán, dìu cậu ngồi vào bàn ăn, lấy khăn ướt lau tay cho cậu sạch sẽ xong xuôi mới lấy bát múc canh đưa cho cậu. Thiện Ngôn ngây ngốc nhìn loạt hành động ôn nhu rất đỗi quen thuộc kia, đầu cậu đau nhứt hiện lên hình ảnh người nào đó, nhịp tim không yên phận rối loạn cả lên. 

“ Em sao vậy? Đầu lại đau?” Hoắc Dạ nhíu mày nhìn cậu.

Cậu gật đầu rồi lắc đầu, đưa tay day day trán “ Có một chút, tôi nhớ ra ai đó nhưng lại không biết đó là ai, chỉ thấy đầu rất đau khi nghĩ dến.”

Hoắc Dạ nhíu mày càng chặt, anh đưa tay xoa nhẹ đầu Thiện Ngôn, giọng mềm mại như nước “ Ngoan, không nhớ nữa, có những người quên đi lại tốt cho em.” Anh im lặng xoa tóc cậu một cách ôn nhu đến khi cậu không còn nhăn nhó.

Thiện Ngôn rất ghét ai chạm vào cậu đặc biệt là tóc cậu nhưng không hiểu sao với sự đụng chạm của Hoắc Dạ không khiến cậu ghét bỏ như cậu đã nghĩ, thay vào đó là sự than thuộc đến đau lòng, sự quen thuộc khiến cậu không thể nổi giận.

Như lúc này, Thiện Ngôn không thể nào cưỡng lại sự ấm áp mà Hoắc Dạ mang lại, cậu nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái từ những ngón tay thon dài chạm vào tóc cậu.

“ Ăn cơm, nguội sẽ không ngon.” Hoắc Dạ thu tay về lạnh giọng nói.

Thiện Ngôn luyến tiếc hơi ấm quen thuộc ấy, thoáng thấy mất tự nhiên cậu ho khan vài tiếng cười hề hề như không có gì xảy ra.

“ Anh nấu ăn giỏi thật ấy.”

Hoắc Dạ bỏ vào chén cậu miếng thịt cá gỡ sạch xương, mặt lạnh ăn cơm không trả lời. Thiện Ngôn buồn bực lấy đũa chọc chọc miếng cá trong chén, thở dài than ngắn, Hoắc Dạ một mặt lạnh nhạt, giọng nói trầm đều “ Không dọc thức ăn.” 

Thiện Ngôn lườm cháy mặt Hoắc Dạ, gắp miếng cá xấu số kia bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói “ Đồ mặt liệt.” 

“ Không nói khi ăn.” Hoắc Dạ nhẹ nhàng gắp thức ăn cho cậu.

“ Bổn thiếu gia không ăn nữa.” Thiện Ngôn tức giận bỏ chén cơm xuống, khoanh tay trươc ngực dựa vào ghế hằn hộc nhìn Hoắc Dạ.

Con mẹ nó đúng thật bức người mà, ăn cơm cũng không cho nói là thế nào? Với một người ngồi không yên như cậu mà ngồi im ắng ngay chỉnh mà ăn cậu thà nhịn còn hơn.

Hoắc Dạ buông đũa, tay đan vào nhau híp mắt nhìn cậu nhếch môi “ Em chắc chứ?”

Thiện Ngôn ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đây, nhưng vẫn cứng miệng hất càm, nói “ Tôi nói một là một, hai là hai chả có gì chắc hay không chắc ở đây. Ăn cơm không nói, ngồi ngay ngắn, anh nghĩ anh là Lam nhị ca ca chắc?” 

“ Lam nhị ca ca? Hắn ta là ai” 

“ Là lão công quốc dân của mọi con tim bé nhỏ, là nam nhân như hoa như nguyệt, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, muốn quyền lực có quyền lực và đặc biệt là thê nô và sủng vợ lên tận trời. Và còn…bla bla bla” 

Thiện Ngôn nhắc đến Lam Vong Cơ mà hai mắt sáng hơn cả đèn pha ô tô, long lanh long lánh siêu cấp đáng yêu nhưng trong mắt nam nhân họ Hoắc nào đó thì thật rất chướng mắt lại có vẻ ngứa đòn.

Hoắc Dạ cười lạnh, đẩy ghế đứng dậy bế Thiện Ngôn vào phòng tắm mở nước thả cậu vào bồn tắm lớn, mặc cậu vùng vẫy thế nào anh cũng mặc kệ. Nước trong bồn một lúc một đầy hơn, áo sơ mi trắng Thiện Ngôn đang mặc ướt sũng, cảnh xuân ẩn hiện kết hợp cùng hơi nước ấm khiến hai má Thiện Ngôn ửng hồng rất câu dẫn.

“ Anh lên cơn gì vậy? Tôi còn chưa ăn cơm xong, mang tôi vào đây làm cái rắm gì?” Thiện Ngôn hai tay ôm trước ngực trừng to nhìn Hoắc Dạ.

Hoắc Dạ dùng lực kéo hai tay trước ngực cậu xuống đè chặt, Thiện Ngôn tức giận chưa kịp mắng Hoắc Dạ thì anh đã nhanh hơn dùng môi mình áp xuống môi cậu hung hăng cắn xé. Thiện Ngôn vùng vẫy khiến nước trong bồn trào ra ngoài văng tung tóe ướt Hoắc Dạ, áo somi trắng ướt ôm sát than thể lộ ra vòm ngực rắn chắc, Hoắc Dạ càng hôn càng mãnh liệt, lưỡi anh luồn khắp ngõ ngách càn quét mật ngọt bên trong khoang miệng ấm nóng. 

Thiện Ngôn bị hôn đến đầu óc choáng váng, không phải chưa từng hôn Hoắc Dạ nhưng lần này thật sự quá mạnh bạo, dưỡng khí dường như bị Hoắc Dạ rút cạn cậu mềm oặt trong bồn mặc cho người kia càn quét khắp nơi.

Cuối cùng Hoắc Dạ cũng chịu kết thúc “cơn lốc nụ hôn”, Hoắc Dạ khẽ liếm lên đôi môi sưng tấy rướm máu của Thiện Ngôn, quét lưỡi liếm sạch máu trên môi cậu mới hài lòng rời khỏi tẩy rửa thân thể cho cậu. 

Thiện Ngôn hít lấy hít để không khí trong phòng tắm, môi cậu sưng tấy, cánh môi bị giày vò đến rách da rướm máu, sau nụ hôn dài kia đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng than thể xụi lơ không sức lực chìm vào nước để mặc Hoắc Dạ muốn làm gì thì làm nấy. Cậu cảm tận sâu trong trái tim mình run rẩy kịch liệt, rõ ràng rất bất mãn với người đàn ông này nhưng cậu không thể khống chế bản thân muốn gần gũi với anh.

Hoắc Dạ ôn nhu nhìn bộ dạng mèo mắc mưa của cậu cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng lấy khăn tắm bọc cả người cậu, bế cậu vào phòng ngủ lấy tạm quần áo của mình cho Thiện Ngôn mặc.

“ Có cần tôi thay hộ em?” Hoắc Dạ đặt cậu lên ghế hỏi

“ Không…không cần, tôi tự thay. Anh ra ngoài đi.” Thiện Ngôn sống chết lắc đầu.

“ Sau này không được phép nhắc hay nghĩ đến người đàn ông khác. Nếu có lần sau, đừng trách tôi.” Hoắc Dạ cười đến vân đạm phong khinh.

“ Anh dám..???” 

“ Muốn biết?” Hoắc Dạ nhướng mày.

“ Thử xem, lão tử cóc ngán ai bao giờ nhá, chân tuy bị thương nhưng vẫn đánh tay đôi được. Nào, tới đây.” Thiện Ngôn vẻ mặt trời không sợ đất không ngán nhìn Hoắc Dạ.

Hoắc Dạ nhếch môi đè cậu xuống giường, mạnh bạo xé rách áo somi ướt át, vùi đầu vào cổ cậu cắn mút, Thiện Ngôn ý thức nguy hiểm đến gần vùng vẫy kịch liệt nhưng Hoắc Dạ nhanh chóng dùng thân ảnh cao lớn đè lên người cậu, kéo tay cậu khóa chặt trên đỉnh đầu. Hoắc Dạ điên cuồng cắn mút để lại dấu ấn của mình trên cổ cậu, tay còn lại rãnh rỗi chơi đùa nhũ tiêm. 

Hoắc Dạ lần tìm môi cậu áp môi mình vào mạnh mẽ càn quét mật ngọt bên trong khoang miệng ấm nóng kia, Thiện Ngôn dưới sự kích thích nơi nhũ tiêm khó chịu vặn vẹo ra những tiếng rên rỉ nhỏ mà bản thân cậu cũng không ngờ đến.

“ Ưmmm..a…”

Tiếng rên rỉ khẽ như liều thuốc kích thích đánh mạnh vào đại não Hoắc Dạ, anh rời môi cậu mang theo sợi chỉ bạc hôn xuống nhũ tiêm ửng đỏ cứng lên kia, tay thong thả chu chu khắp cơ thể Thiện Ngôn đến với nơi tư mật kia.

“ Tên hỗn đản, tên biến thái nhà anh sờ bậy đâu đó, nhanh lấy tay ra cho lão tử.”

Thiện Ngôn cảm thấy Hoắc Dạ không đơn thuần chỉnh cậu như mọi khi mà dám khi anh ta làm thật thì câu xem như tiêu. Hơn 20 năm thủ thân như ngọc chẳng lẽ mất đi như vậy sao? Không thể được, chon dù vậy thì cậu cũng là người đè tên kia cớ gì hắn ta đè cậu như giờ chứ.

“ Giả điên à? Này, buông ra, anh chạm ở đâu vậy. Mẹ nó đừng để lão tử thoát..ư..a..”

Hoắc Dạ nhíu mày ngẩng đầu hôn vào môi cậu, tay kia cũng nhanh chóng cởi quần cậu vứt sang một góc. Hoăc Dạ khàn giọng thì thầm bên tai cậu “ Không được nhắc đến người đàn ông khác.”

“Tôi cứ nhắc đấy, anh nghĩ anh là Lam nhị ca ca sao, hay anh là An Tử Yến? Tôi khinh. Lấy tư cách gì quản tôi nghĩ về ai nhắc về ai chứ?” 

Hoắc Dạ đôi mắt đỏ ngầu giận dữ xé rách quần lót trắng che đậy tiểu Thiện Ngôn, ngón tay thon dài nắm lấy tiểu Thiện Ngôn lên xuống kích thích. Thiện Ngô chịu không nổi sự tấn công nơi dưới cùng đầu ngực cắn chặt răng không phát ra tiếng rên rỉ đáng ghét nhưng bất lực.

“A..ư..không…a…được..” Thiện Ngôn sợ đến mức chảy nước mắt lắc đầu nguầy nguầy.

Hoắc Dạ lúc này bị dục vọng che mờ lý trí, không quản cậu có chấp nhận hay không, tay vẫn tiếp tục vuốt ve tiểu Thiện Ngôn đến căng cứng, phía trên Hoắc Dạ ngậm đầu ngực chơi đùa khiến Thiện Ngôn ưỡn người vặn vẹo rên rỉ.

“ Nhanh buông tay, tôi muốn…a…nhanh…” 

Hoắc Dạ nhếch môi chặn lại, nhìn cậu, nói “ Không được phép nhắc đến nghĩ đến người đàn ông khác?”

Thiện Ngôn đại não trống rỗng, khó chịu nơi hạ thể hành hạ cậu liều mạng gật đầu.

“ Không được phép nhắc đến tên khác trước mặt tôi.” 

Thiện Ngôn lại gật đầu.

“ Không được phép ái mộ người đàn ông khác.”

Thiện Ngôn gấp đến độ thở không ra hơi, cứ tiếp tục kiểu này là hỏng mất. Thiện Ngôn bộc phát “ Con mẹ nó anh có bao nhiêu cái “ Không được phép” nói đại ra một lần đi, còn không một dao đâm tôi đi. Tên hỗn đản nhà anh thật mẹ nó để lão tử bắn, cái gì đều đồng ý hết.” 

Hoắc Dạ vẻ mặt hài lòng tăng tốc độ nơi bàn tay, Thiện Ngôn rên rỉ ưỡn người giải nhanh chóng giải phóng đầy tay Hoắc Dạ, mệt mỏi thả lỏng nằm trên giường. Hoắc Dạ lau tay nhẹ nhàng nằm cạnh ôm cậu vào lòng. Thiện Ngôn không ngờ sự việc phát triển theo hướng này, cậu mệt mỏi nhắm mắt để mặc Hoắc Dạ có gì mai hồi phục tính sau.

“ Bảo bối, em phải tắm lại rồi.”

Thiện Ngôn chìm vào giấc ngủ mơ màng có ai đó bế cậu vệ sinh thân thể, dùng thuốc xoa bóp chân cho cậu, ôn nhu hôn trán cậu chúc ngủ ngon.

Quá khứ tương lai có thể hay không để tâm đến nữa? Cứ bình phạm thế này không cần biết thân thế cũng chẳng cần tranh đấu với bất kì ai, sống một cuộc đời vô tư lự có thể hay không? 

Yêu hận hận yêu, nên hay không nên?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui