Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi

Nếu một người nhất định phải rời đi, vậy thì không bằng sớm tách nhau ra cứ kéo dài tình cảm càng sâu nặng, càng khó chia xa. Cung Phi Vũ hiểu đạo lí này rất rõ ràng, cho nên đêm đó Tiểu Lam khóc nháo muốn ngủ cùng Cung Phi Dương, hắn lưu loát cùng tàn nhẫn cự tuyệt.

Cung Phi Dương cũng hiểu được như vậy là tốt cho Tiểu Lam, nhưng là anh hai anh không dám thô lỗ một chút à? Trực tiếp ôm đi cũng không quá phong độ đi.

Âm thầm nói Cung Phi Dương trơ mắt nhìn em trai mới thu nhận của mình bị mang đi, chỉ có thể mỉm cười cổ vũ.

Vaò phòng, khóa cửa, đem Tiểu Lam ném trên giường lớn mềm mại, Cung Phi Vũ thực hành các động tác ấy hết sức mạch lạc.

Tiểu Lam bị ném trên giường phút chốc cảm thấy như bị đạn bắn, chậm rãi ngừng khóc, tay nhỏ bé theo bản năng sờ sờ giường lớn dưới thân, cúi đầu không nói.

Bàn tay to lớn của Cung Phi Vũ sờ sờ đầu cậu, nói: “Trên giường có Ipad có thể cầm chơi, anh có việc phải đi ra ngoài một chút.

Ipad là cái đồ vật gì? Tiểu Lam hít hít cái mũi, nghiêng đầu không để ý tới Cung Phi Vũ mỉm cười.

Cung Phi Vũ nhìn thấy Tiểu Lam làm nũng, nghĩ đến lão gia nuôi dưỡng chú chó thích bán manh, làm cho người ta muốn yêu thương, ôm vào trong ngực luyến tiếc buông tay.

Một ý tưởng chậm rãi hình thành trong đầu Cung Boss, chờ tra ra thân phận của Tiểu lam, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo.

Cung Phi Vũ nhịn xuống ý định muốn ôm Tiểu Lam trong đầu, rất nhanh rời khỏi phòng, đương nhiên không quên khóa cửa một lần nữa.

Nhìn thấy anh trai lớn rốt cuộc cũng đi rồi, Tiểu Lam hoan hô một tiếng nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa, cẩn thận kiễng chân, tay nhỏ bé nắm lấy nắm cửa, xoay xoay, không nhúc nhích, lại xoay xoay, vẫn là không nhúc nhích.

Tiểu Lam mất hứng dùng lực đập cửa, cái mũi hừ một cái, quay đầu xoay người quay về nằm úp sấp trên giường, đợi trong chốc lát cảm thấy nhàm chán mở to mắt nhìn tới nhìn lui, ngắm tới đồ vật hình chữ nhật chỗ gối đầu.

Thân mình di chuyển, tay nhỏ bé duỗi ra, đem đồ vật đó cầm lên. Đây là ipad trong miệng anh trai lớn? Chơi thế nào?

Bên này Cung Phi Vũ ra khỏi phòng đầu tiên là khóa cửa, sau đó chơi trò chơi gọi Cung Phi Dương lên thư phòng tra hỏi.

Cung Phi Dương không biết chuyện gì xảy ra, sợ mình lại bị giáo huấn, cho nên vẫn cúi đầu không nói.


“Em là ở bãi biển nhặt được Tiểu Lam đúng không?” Nhìn thấy em trai nhà mình bộ dạng đáng thương, Cung Phi Vũ trong lòng dở khóc dở cười, em trai này bình thường rất năng động, lại không có người quản anh, dưỡng thành kẻ bộ dáng dở hơi.  

Vừa nghe đến không phải là mình gặp phiền toái, Cung Phi Dương lập tức ngẩng đầu, thành thật gật đầu.

“Cậu bé mất trí nhớ?” Cung Phi Vũ hỏi tiếp.

“Hỏi em ấy cái gì cũng không biết, đấy không phải là mất trí nhớ trong truyền thuyết sao?” Cung Phi Dương nhún nhún vai nói.

“Nhưng trên đầu Tiểu Lam không có vết thương.”

Cung Phi Dương trầm mặc, lấy chỉ số thông minh của cậu thật sự không đáng lo lắng.

“Chủ nhân có điện thoại” “Chủ nhân có điện thoại”

Di động của Cung Phi Vũ ở trên bàn reo lên.

Trong nháy mắt, sắc mặt hai người trở nên không tốt.

Cung Phi Vũ: ta nhớ rõ ràng là đã tắt âm.

Cung Phi Dương: chủ nhân, a. Anh hai quả nhiên là một kẻ muộn tao thích gọi là chủ nhân.

Vừa thấy màn hình di động lóe sáng, chữ K lấp lánh thật to. Cung Phi Vũ vẻ mặt khó lượng tiếp nhận điện thoại, không nói một lời chờ đối phương trình bày.

K vô tội thấy nhức đầu, xem ra lão bản tâm tình không được tốt lắm! Nhưng vì bát cơm của mình, y vẫn kiên trì mở miệng: ” Sếp à, em đã tra xét tình huống trên biển hai tuần gần nhất, không có phát hiện người nào gặp tai nạn.”

Đang lúc y nóng lòng không yên chờ áo cơm cha mẹ của mình lên tiếng, lại chỉ nghe một trận “đô đô đô” âm thanh, sửng sốt trong chốc lát, y nhẹ nhàng thở ra, lão bản đây là buông tha cho mình?

Đương nhiên mọi việc không đơn giản như bạn học K suy nghĩ.


Hắn rất tin tưởng năng lực của K, không có tin tức, tốt cũng có mà xấu cũng có, Cung Phi Vũ không mong đến lúc nào đó có người tự nhận là người thân của cậu bé đến đón người đi, nhưng này lại đại biểu hắn xuất hiện trước thân phận của cậu bé hắn có thể muốn làm gì thì làm, ha ha!

Cho nên hiện tại tâm tình Cung Boss ở giữa tốt và không tốt, tuy rằng biểu tình trên mặt không có sự thay đổi, nhưng Cung Phi Dương nhìn thấy vẫn là khiếp đảm, anh rất sợ anh hai mất hứng sẽ khai đao với mình.

Cung Boss suy tư trong chốc lát cảm thấy rằng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, quý trọng trước mắt mới quan trọng.

Vì thế tâm tình tốt liền vòng vo, ngẩng đầu lên nhìn em trai nhà mình sắc mặt thay đổi lại biến, tâm tình đối với  Cung Phi Dương lại không tốt như vậy.

” Sớm nghỉ ngơi một chút, đừng để trễ chuyến bay sáng mai.” Cung Boss tâm tình tốt đứng dậy nói.

Cung Phi Dương nhìn anh hai nhà mình nhanh chóng rời đi, ủy khuất cắn cắn khăn tay nhỏ bé, anh hai của hắn quả nhiên là kẻ vô tình, là kẻ cố tình gây sự với người khác.

“Tiểu Lam em đang làm gì?” Cung Phi Vũ dở khóc dở cười nhìn thấy Tiểu Lam lẽ ra nên im lặng ngồi chơi ipad, lúc này lại ở trên giường lớn chơi trò nhảy tới nhảy lui.

“Anh à, cái này chơi rất vui, anh có muốn thử không?” Chơi rất vui Tiểu Lam bớt chút thời gian nhìn thoáng qua Cung Phi Vũ bên kia, cao hứng hô.

Cung Phi Vũ tự hỏi, giường lớn có năng lực chịu đựng thật tốt phải không? Hắn bước nhanh đến gần, thừa dịp Tiểu Lam lại nhảy một phen ôm lấy, đem cậu bé ôm vào trong lòng.

Tiểu lam chơi đùa cũng có chút mệt mỏi, liền bỏ qua hành động tùy tiện của Cung Phi Vũ, nằm trong lòng ngực của hắn, thở hổn hển, ngây ngô cười “hắc hắc hắc.”

Cung Phi Vũ hạ nhiệt điều hòa, nhìn lại trên cái trán trơn bóng của Tiểu Lam đầy mồ hôi, bất đắc dĩ đem người đặt xuống trên giường, bước nhanh vào phòng tắm làm ướt khăn mặt cẩn thận lau người cho Tiểu Lam

Tiểu lam hơi hơi nghiêng đầu nhìn hành động của Cung Phi Vũ, tay nhỏ bé phối hợp giơ lên cao giúp hắn thuận tiện chà lau thân mình.

“Ha ha! Tiểu Lam nhà ta thật ngoan.” Cung Phi Vũ cười nhẹ nói.

Tiểu Lam vừa nghe mình được khen, rất cao hứng, một ngụm một cái ” Anh trai lớn cũng ngoan.” thật ngọt ngào như mật.


“Tốt lắm, trở vào trong chăn.” Cung Phi Vũ nhẹ nhàng nói với Tiểu Lam xoa xoa cái mũi nhỏ, cười nói.

“Dạ, dạ.” Cung Phi Vũ vừa thu tay về, Tiểu Lam liền nhanh chóng hướng phía bên kia giường đi tới, chui vào trong chăn đoan chính ngồi xuống, lông mi dài trên mắt chớp chớp, im lặng chờ Cung Phi Vũ.

Cung Phi Vũ trước kia có vài bạn trai, nhưng không có người khiến hắn để ý như vậy, đối với Tiểu Lam, hắn hận không thể đem cậu nuôi trong nhà, chỉ cho cậu để ý tới mình thôi.

Tâm tình thoáng kích động Cung Phi Vũ bình tĩnh xốc chăn ngồi xuống, lại bình tĩnh đem bối của mình ôm vào trong ngực.

Tiểu lam ở trong lòng kì thực rất thích động tác này, như vậy tạo cho cậu cảm giác được người yêu thương, vì thế cậu không có cự tuyệt động tác thuần thục của Cung Phi Vũ, ngược lại tự mình tìm vị trí thoải mái trong lòng Cung Phi Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nếu Cung Phi Dương biết Tiểu Lam người này dễ dàng bị thu phục như vậy, nhất định hô to một tiếng, tiểu bạch.

Cung Phi Vũ thấy Tiểu Lam đối với mình tựa hồ thân thiết hơn, ở trong lòng cười thầm, ánh mắt nhìn đến ipad vô tội ở kế bên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, duỗi tay ra, lấy qua.

Tiểu Lam vừa nhìn thấy đồ vật hình chữ nhật kia, tay nhỏ bé duỗi ra, đoạt lấy, trở mình mở to mắt nhìn, cái miệng nhỏ nhắn đô khởi, bất mãn nói: “Đây là cái gì?”

Nói xong liền ngáp một cái, biểu tình ngốc manh ngốc manh.

Cung Phi Vũ đối với tò mò của Tiểu lam, tuy rằng không rõ ràng lắm cậu bé thật là đã quên, hay cố ý gạt mình, nhưng hắn vẫn tin tưởng mình nhất định có thể tìm ra chân tướng, hoặc làm cho cậu cam tâm tình nguyện nói ra.

“Mệt thì ngủ trước đi! Ngày mai còn rất nhiều việc phải làm!”

Vừa nghe có việc làm, Tiểu Lam *** thần trở nên tốt hơn, cậu ngửa đầu, hai mắt đầy hơi nước hỏi: “Chuyện gì vậy! Có thể làm ngay bây giờ mà.”

Chuyện gì? Đi nhà sách mua sách, mình còn phải đến công ty…. Tuy rằng nhiều nhưng không nhất định phải làm bây giờ, cho nên Cung Boss nghiêm túc mở miệng: “Việc gì cũng phải làm đúng thời điểm, giờ nào việc đó.”

Tiểu lam ủy khuất bĩu môi, cơ thể trượt xuống.

Cung Phi Vũ bị cậu nháo như vậy, làm cho nửa người dưới xuất hiện cảm giác, hắn lập tức đè lại Tiểu lam đang giãy giụa thân mình bé nhỏ, đem cậu một lần nữa tha lên xoay một vòng, làm cho cậu đối mặt với mình.

“Hừ.” Tiểu Lam mất hứng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không chịu nhìn Cung Boss.

“Tiểu Lam bất quá hiện tại có chuyện có thể làm.” Con ngươi thâm thúy đen láy lóng lánh của Cung Phi Vũ trở nên âm hiểm, thấp giọng nói.


Âm thanh tao nhã hơi hơi nhiễm chút *** xuân ý ngập tràn như gió mát, làm cho người ta chỉ nghe một chữ liền say mê.

“Cái gì” Tiểu bạch thỏ quả nhiên nhượng bộ, ngoan ngoãn hỏi.

Cung Phi Vũ không nói, ngón trỏ trên bàn tay thon dài chỉ chỉ môi của mình, chậm rãi nói: “Mỗi ngày phải làm, hôn chúc ngủ ngon.”

Tiểu Lam nghi hoặc nháy mắt mấy cái, tựa hồ hoài nghi những lời này của hắn không thể tin.

Thấy tiểu bảo bối chần chờ, Cung Phi Vũ mất mát hạ mi, thất vọng nói: “Như thế nào? Anh đối với Tiểu Lam không tốt sao?”

Tiểu Lam chần chờ trong chốc lát ngơ ngác gật đầu nói: “Tốt.”

“Vậy tại sao Tiểu Lam không chịu hôn chúc ngủ ngon anh.” Cung Phi Vũ bộ dáng vô tội nói.

Tiểu Lam thấy, anh trai lớn luôn luôn lãnh diễm cao quý gờ phút này thế nhưng lộ ra bộ dáng mất mát biểu tình, cậu bỗng dưng cảm thấy chính mình rất quan trọng.

Vì thế vì anh trai lớn, vì thể hiện tầm quan trọng của mình, cậu phi thường sảng khoái hướng tới môi Cung Phi Vũ hôn một cái.

Cung Phi Vũ nheo mắt lại, ngón trỏ khiêu gợi sờ sờ môi mình, đáng khinh nghĩ, môi Tiểu lam thực mềm, ngô, nhất định thật ngọt, lần sau phải nếm thử một chút.

Thiếu niên tuấn mỹ biểu tình mê ly, khóe miệng kia một mặt làm say lòng người.

Tiểu Lam thấy nhìn thấy bộ dạng mê hoặc xa lạ của Cung Phi Vũ, hai gò má phấn nộn chậm rãi đỏ lên, tựa như một quả đào đáng yêu, làm cho người ta muốn ăn.

“Tiểu Lam nhớ rõ, mỗi buổi sáng cùng mỗi buổi tối đều phải làm như vậy nha!” Cung Phi Vũ hơi hơi đến gần Tiểu lam đang thẹn thùng, một tấc lại muốn một thước nói.

“Mỗi ngày đều phải như vậy? Tại sao?” Tiểu Lam đang cầm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của mình thẹn thùng hỏi. 
” Bởi vì mỗi ngày đều có buổi sáng cùng buổi tối nha!” Cung Phi Vũ đúng tình hợp lí nói.

Cho nên, lừa dối người là kĩ năng do gia tộc truyền lại sao?

“Vâng.’ Tiểu Lam bừng tỉnh đại ngộ nói.

Thấy mưu kế được thực hiện, Cung Phi Vũ thân thiết hiểu được “ôn thủy chử ếch” có công hiệu, hắn cúi thân mình xuống hướng đến cái trán của Tiểu Lam in một nụ hôn, chậm rãi nói: “Chúng ta ngủ ngon.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận