Tuyết Nhi chạy đến bệnh viện, loanh quanh tìm kiếm một lúc cô liền thấy bóng dáng của ông Phong Thần, Thiên Vũ và Thiên Anh, vội chạy đến phía của họ
Thiên Anh là người thấy Tuyết Nhi đầu tiên, cô bất ngờ rồi dần nở nụ cười
- Chị đến rồi
- Tại sao mọi người không nói sự thật cho con biết?
Cô bất lực nhìn về cánh cửa phòng phẫu thuật.
Đôi chân cô vô lực từ từ khuỵu xuống, chẳng hiểu vì sao nước mắt lại rơi.
Thiên Vũ thấy vậy, liền đỡ Tuyết Nhi ngồi lên chiếc ghế chờ
Đến tận mười lăm phút sau, Hạo Vũ và Phương Huyền mới lái xe đến được bệnh viện.
Mọi người im lặng, chờ đợi kết quả.
Tuyết Nhi chắp tay, nhắm hai mắt thầm cầu nguyện
- Làm ơn cho anh ấy không có chuyện gì
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận sáu giờ chiều hôm ấy.
Cánh cửa dần được mở, một vị bác sĩ tháo khẩu trang bước ra.
- Phẫu thuật thế nào rồi bác sĩ?
Mọi người nhìn vị bác sĩ với ánh mắt đầy hy vọng
- Ca phẫu thuật diễn ra thành công hơn mong đợi...nhưng dường như có một điều gì đó khiến bệnh nhân không muốn tỉnh lại và rơi vào tình trạng hôn mê
Phương Huyền vội đỡ lấy Tuyết Nhi.
Câu nói đó khác gì vừa đấm vừa xoa
- Vậy đến khi nào...cậu ấy mới tỉnh lại?
Thiên Vũ giọng có đôi phần run rẩy hỏi lại vị bác sĩ
- Chuyện đó vẫn phải tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân .
Sau khi vị bác sĩ rời đi, các ý tá cũng đẩy anh trở về phòng bệnh.
Tuyết Nhi biết ông Phong Thần tuổi đã cao còn Thiên Anh thì lại đang mang thai nên cô đã bảo Thiên Vũ đưa hai người họ về nhà.
Hiện tại chỉ còn cô, Hạo Vũ và Phương Huyền ở lại bệnh viện
Phương Huyền và trợ lý Vũ đứng bên ngoài phòng bệnh, để lại không gian riêng cho anh và cô.
Nhìn Hàn Bạch Phong nằm bất động trên giường bệnh, dây dợ khắp người kèm theo đó là chiếc mặt nạ dưỡng khí và tiếng tít tít phát ra từ máy đo nhịp tim.
Cảnh tượng làm Tuyết Nhi không khỏi xót xa
Tuyết Nhi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hàn Bạch Phong
- Em không rời khỏi thành phố B nữa, em sẽ ở bên cạnh anh.
Anh phải mau tỉnh lại đó
Ở bên ngoài, Phương Huyền đang định rời đi để mua thức ăn cho cô.
Thấy cô xoay lưng đi, Hạo Vũ ngập ngừng hỏi
- T…tôi đi cùng...cô được không?
- Hả? à ừm cũng được
Vừa đi cả hai người đều nói chuyện, có vẻ khá hợp ý nhau
- Lẽ ra tôi nên nói ra bí mật này sớm hơn
Thấy trợ lý Vũ đang có vẻ tự trách, Phương Huyền liền lựa lời an ủi
- Đó không phải là lỗi của anh, tôi hiểu Hàn tổng và anh đang là vì sự an toàn cho chị ấy nên mới không nói ra
Cô dừng lại một lát, nhìn xem Hạo Vũ như thế nào rồi tiếp lời
- Chủ tịch của anh trên thương trường có không ít kẻ thù.
Nếu lỡ bọn họ biết được điểm yếu duy nhất của ngài ấy chính là chị Nhi thì sẽ rất nguy hiểm cho chị ấy trong thời điểm đó.
Để bảo vệ chu toàn và không ai nghi ngờ thì ngài ấy bắt buộc phải làm điều ngược lại.
Tôi tin chị Tuyết Nhi sẽ hiểu điều này.
Chẳng phải bây giờ chị ấy cũng đã biết rồi sao? Đừng tự trách mình nữa!
Phương Huyền hết lời an ủi nhưng sắc mặt Hạo Vũ lại chẳng khá hơn là bao.
Cô đành phải bẻ lái sang chuyện khác
- Hàn tổng yêu chị ấy từ lúc nào vậy anh biết không?
- Tôi không rõ...có lẽ là rất lâu về trước
---------
Ba ngày sau
Mọi chuyện vẫn cứ như vậy, tình hình của Hàn Bạch Phong cũng chẳng có tiến triển gì.
Tuyết Nhi ngồi trong phòng làm việc, đầu óc chẳng thể tập trung nổi.
Trong đầu cô xuất hiện vô vàng câu hỏi, bỗng nhiên Tuyết Nhi cầm lấy túi xách định rời khỏi phòng làm việc
- Chị định đi đâu vậy? Một giờ trưa nay còn có cuộc họp quan trọng mà
Phương Huyền có chút bất ngờ, hiện tại đã là mười hai giờ trưa thế mà Tuyết Nhi lại còn muốn đi đâu cơ chứ?
- Chị đi một lát rồi sẽ về ngay
Sau đó, Tuyết Nhi liền đi ra xe một mình rồi lái nó đến bệnh viện
...
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Tuyết Nhi nắm lấy bàn tay anh áp lên một bên má của mình
- Sao anh còn chưa tỉnh lại nữa? Anh định trốn em đến khi nào đây?
Đáp lại lời Tuyết Nhi là một sự im lặng đến đáng sợ.
Cô tin rằng những lời của mình anh đều có thể nghe được thế nên Tuyết Nhi cứ tiếp tục
- Xin anh hãy tỉnh lại, làm ơn hãy tỉnh lại đi mà Bạch Phong
*Cạch*
Tiếng mở cửa phòng vang lên, người đó chính là Thiên Vũ.
Anh đến thăm Hàn Bạch Phong nào ngờ trùng hợp gặp phải cô
- Em đến thăm cậu ấy sao?
Tuyết Nhi lau đi vài giọt nước mắt còn động trên mặt rồi trả lời Thiên Vũ
- Vâng
Thiên Vũ lấy ra một bức thư đưa cho cô rồi nói
- Hàn Bạch Phong nhờ anh gửi cho em sau khi phẫu thuật xong
Cô nhận lấy bức thư từ tay Thiên Vũ, nhìn một lúc rồi lại nhìn sang Hàn Bạch Phong sau cùng cô bỏ bức thư ấy vào trong túi xách
- Vậy anh ở lại em phải về công ty rồi
- À Tuyết Nhi có chuyện này anh nghĩ em cần phải biết...
Anh chần chừ rồi cũng quyết định nói ra những điều mình biết
- Thật ra năm đó không phải em bị ép gả mà là...Hàn Bạch Phong uy hiếp gia tộc Cố để được lấy em
Tuyết Nhi bị bất ngờ vì vừa biết thêm một sự thật
- Tại sao anh ấy lại làm như vậy?
- Chuyện đó chắc là phải để cậu ấy giải thích
- E...em xin phép đi trước
Tuyết Nhi lái xe với tâm trạng vô cùng rối bời.
Hàn Bạch Phong đang nghĩ cái gì vậy? Nếu anh biết là nguy hiểm thì tại sao lại lại còn cưới cô về? Những sự việc mà mọi người kể Tuyết Nhi nửa tin tưởng nửa lại ngờ vực
Ngồi ở chiếc ghế cao nhất trong phòng họp, nhân viên vẫn đang đứng trình bày thế nhưng Tuyết Nhi lại chẳng tập trung được
- Mọi người cứ tiếp tục đi
Nói rồi, Tuyết Nhi đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng khiến Phương Huyền phải là người tiếp tục buổi họp
Quay về phòng chủ tịch, Tuyết Nhi xoa xoa hai thái dương rồi lấy ra bức thư ở trong túi xách
/Vợ yêu của anh, có lẽ khi em đọc bức thư này thì anh đã phẫu thuật xong rồi.
Em đừng ngạc nhiên, chẳng qua chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi không có gì đáng ngại đâu.
Anh nợ em lời xin lỗi nhưng anh lại không dám nói ra.
Bởi vì anh rất sợ lời xin lỗi này lại là khởi đầu cho một sai lầm mới, lại khiến em đau khổ.
Sau này nếu còn cơ hội, anh sẽ giải thích với em tất cả.
Anh chỉ mong em tìm được một người đàn ông nào đó thay anh yêu thương và bảo vệ em.Nhóc con, anh đã hoàn thành lời hứa năm đó với em nhưng hình như em không còn nhớ nữa rồi.
Nhưng anh thấy hối hận rồi, nếu như thật sự có thể quay lại thì anh thà thất hứa chứ không bao giờ để em phải hận anh.
Anh yêu em, Tuyết Nhi/
- Hàn Bạch Phong
Tuyết Nhi ngửa mặt lên trần nhà cố gắng điều hòa nhịp thở để nước mắt không rơi xuống.
Ngay cả đến bức thư này anh cũng không hề muốn cho cô biết mọi chuyện.
Nhưng khoan đã, lời hứa gì? Anh từng hứa gì với cô sao?
- Nhóc con?
Cô khẽ nói rồi cố gắng suy nghĩ, hình như cô nhớ ra được điều gì đó.
Năm mười lăm tuổi, cô từng gặp một người không lẽ...là anh?
Ngày hôm đó là Anh Thư bảo cô vẽ bài tập phong cảnh giúp cô ta.
Tuyết Nhi miễn cưỡng đồng ý, cô đem giấy, bút ra công viên để có thể thoái mái vẽ bài.
Ngồi ở ghế đá cách đài phun nước không xa, cô từ từ lựa được một nơi vừa ý để vẽ.
Chăm chú tận một lúc lâu cuối cùng cũng xong, Tuyết Nhi đứng dậy định đi về thì phía sau lại phát ra tiếng nói
- Nhóc con, em vẽ tôi sao?
La một người rất điển trai, anh ta khoanh hai tay trước ngực hỏi cô.
Không ai khác đó là Hàn Bạch Phong, chẳng hiểu sao hôm đó anh lại có nhã hứng đi dạo công viên rồi lại gặp ngay Tuyết Nhi
Hàn Bạch Phong thấy một cô gái cứ nhìn về phía anh rồi lại cúi xuống vẽ.
Mái tóc bạch kim ấy nhanh chóng va phải tầm ngắm của anh, tò mò anh bèn đi đến.
Ai mà ngờ được cô gái ấy sau này lại trở thành vợ anh
- D…dạ...không có
Tuyết Nhi vội luống cuống lắc đầu trả lời.
Dứt lời, cô liền chạy một mạch mà rời khỏi
Một tuần sau đó, ông Phong Thần cùng Hàn Bạch Phong đến Cố gia bàn về chuyện hôn ước.
Cuộc nói chuyện quá nhàm chán nên anh bèn lấy bừa lý do rồi đi dạo ở khuôn viên Cố gia
Anh lại vô tình gặp phải cô gái hôm bữa.
Tuyết Nhi hôm nay mua được vài hạt giống cẩm tú cầu nên lén trồng nó ở vườn hoa.
Có người đang quan sát nhưng vì quá chăm chú nên Tuyết Nhi không hề hay biết
- Nhóc con, em đang trồng hoa gì vậy?
Nghe tiếng nói, cô giật mình y như đang làm chuyện xấu sau đó hơi ngước mặt lên, là người hôm bữa ở công viên đây mà
- Là...cẩm tú cầu
Tuyết Nhi đáp lời Hàn Bạch Phong rồi tiếp tục hỏi
- Anh đến đây làm gì vậy?
- Tôi đến để bàn công việc với ông chủ của em
- Ý anh là cha của em sao?
Anh hơi ngạc nhiên, không lẽ đây là nhị tiểu thư của gia tộc Cố? Nếu là tiểu thư sao lại làm công việc chẳng khác gì người hầu?
- Hả? à...ừm
Tuyết Nhi sau đó vẫn cúi xuống tiếp tục công việc trồng hoa đang dở dang.
Hàn Bạch Phong suy nghĩ một lát rồi cất giọng trầm trầm
- Nhóc con, tôi và em gặp nhau tận hai lần có khi nào sau này em trở thành vợ của tôi không?
- Em chỉ mới có mười lăm tuổi làm sao gả cho anh
- Vậy thì ba năm nữa là nhóc con đủ tuổi để gả cho tôi rồi
Hàn Bạch Phong bỏ hai tay vào túi quần, giọng điệu trêu chọc Tuyết Nhi.
Anh cứ luôn miệng gọi nhóc con khiến cô có hơi khó chịu
- Em lớn rồi em không phải nhóc con.
Nhưng mà mười tám tuổi em không gả đâu
- Thế em muốn như nào?
Tuyết Nhi suy nghĩ một lát rồi đáp lời anh, trông lúc đó cô vẫn còn rất trẻ con và hồn nhiên
- Tám năm nữa
- Lâu quá, tại sao phải là tám năm?
- Vì em thích số tám thôi
Cô cười tinh nghịch nhìn Hàn Bạch Phong, anh cũng chắc nịch mà hứa với cô
- Được, năm em hai mươi ba tuổi anh sẽ đến đây.
Đến lúc đó em không được quên anh
Sau cuộc gặp gỡ ở Cố gia, anh và cô trong tám năm cũng chưa từng gặp lại.
Trong tám năm đó, Tuyết Nhi vì muốn kiếm thêm tiền mà cô làm thêm khắp nơi.
Sáng học, tối làm cuộc sống cô vẫn như vậy dần dần cũng quên đi sự tồn tại của lời hứa năm đó
Kết thúc dòng hồi tưởng, Tuyết Nhi lại ngớ người ra.
Tại sao lại quên ngay chuyện quan trọng này.
Bây giờ cô đã hiểu rồi dù biết nguy hiểm nhưng để hoàn thành lời hứa Hàn Bạch Phong bằng lòng để Tuyết Nhi hận mình
Nói tới đây, cô lại nhớ lại trong tám năm đó cuộc sống ở Cố gia có đôi phần dễ thở hơn trước.
Họ không còn bắt cô làm những công việc nặng hay đánh đập cô thuờng xuyên.
Không lẽ...đây cũng là do anh nhúng tay vào?
Cô siết chặt lá thư trong tay, nước mắt cứ thi nhau trào ra
- Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà em chưa được biết nữa hả Bạch Phong?