Bảo Bối Nhút Nhát Của Tổng Tài Lập Dị


Sáng sớm, Bạch Cửu Ngôn lủi thủi dưới bếp pha cafe cho anh.

Hôm qua anh uống cafe mình pha, có lẽ hôm nay anh cũng sẽ uống nữa nhỉ?
Dạ Minh Hàn từ trên lầu đi xuống, dáng vẻ đẹp trai nhưng lạnh lùng kia của anh vẫn không thay đổi, trên người khoác bộ vest màu đen được đặt may tỉ mỉ, nó khoác trên người anh như bật lên thêm khí chất cho Dạ Minh Hàn.
Anh ngồi xuống ghế thưởng thức tách cafe kia.

Nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn cứ loay hoay trong bếp cũng chẳng biết cô làm cái gì ở đó, anh lên tiếng hỏi.
- Cô không ăn sáng à?
Nghe giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới, Bạch Cửu Ngôn hơi giật mình một chút, cô quay lại đáp.
- Tôi thường không có thói quen ăn sáng.
- Cô không biết bữa sáng rất quan trọng sao?
Bạch Cửu Ngôn ngập ngừng cúi đầu, dáng vẻ cô rụt rè nhút nhát không biết đáp lại thế nào nữa.
Dạ Minh Hàn quay qua cầm tách cafe lên uống một ngụm.
- Sao này cô phải ăn sáng, để mẹ tôi biết được lại tưởng tôi ngược đãi bỏ đói cô.
Nói rồi anh đứng lên, chỉnh lại áo khoác rồi đi ra ngoài.
Bạch Cửu Ngôn hơi ngẩn đầu nhìn theo bóng lưng anh.
Thời gian trước cô bị đối xử rất tệ nên ăn uống chẳng ra hồn, thậm chí còn không được ăn nữa.

Bây giờ thì khác rồi, chí ít trong khoảng thời gian một năm này cô phải sống cuộc sống với danh nghĩa là Dạ thiếu phu nhân, Dạ Minh Hàn nói đúng, cô không ăn uống đầy đủ để cha mẹ anh biết được họ sẽ trách móc anh, đến khi đó cô sợ anh sẽ ghét mình hơn nữa.
Nhưng mà....anh nói bữa sáng quan trọng nhưng sao anh cũng chỉ uống tách cafe chứ không ăn gì cả...đúng là con người khó hiểu.
"Lạch cạch...."

Nghe tiếng mở cửa, Bạch Cửu Ngôn đi ra xem.
Ơ...chẳng phải vừa nãy anh đã lái xe đi rồi sao? Sao giờ lại trở về? Để quên đồ à?
- Mẹ tôi muốn gặp cô.
Dạ Minh Hàn nói, hàng lông mày anh hơi nhíu lại một chút.
Ban nãy đi được nửa đoạn đường thì mẹ anh gọi đến bảo đưa Bạch Cửu Ngôn đến nhà chính, Dạ Minh Hàn lại phải quay trở về nhà một chuyến để đón cô.
- Anh đợi một chút, tôi...tôi đi thay đồ đã.
Bạch Cửu Ngôn cuống cuồng chạy thẳng lên phòng, cô sợ mình chậm trễ sẽ khiến anh lỡ thời gian, vẻ mặt ban nãy đã thể hiện rõ rệt sự không vui rồi.
Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, cô chạy vọt xuống dưới rồi thở hổn hển.
Dạ Minh Hàn đứng dựa vào cửa nhìn cô gái kia, có cần phải gấp gáp đến mức không kịp thở như vậy không? Với cả...quần áo cô mặc trên người khá mỏng, hiện tại cũng là đầu mùa đông đấy, gió chỉ thổi nhẹ qua thôi cũng đủ khiến người ta tái mét mặt mày vì lạnh rồi.
- Không lạnh?
- ...Hả?
Bạch Cửu Ngôn ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt cô tròn xoe đen lái không chứa bất cứ một sự phức tạp nào cả, nó trông vừa ngây thơ trong sáng đến hồn nhiên nhưng chất chứa một sự cô đơn khó tả.
Bây giờ vẫn còn có người như vậy sao? Ai ai cũng đầy ắp mưu mô và nhiều suy nghĩ phức tạp ẩn giấu sau ánh mắt tươi cười giả dối, ấy vậy mà cô gái này...lại hoàn toàn khác với họ.
- Không có gì.
Dạ Minh Hàn quay đi, Bạch Cửu Ngôn lủi thủi đi theo sau anh.
Chiếc xe khởi động rồi lăn bánh trên đường.

Chạy được một đoạn thì đột nhiên Dạ Minh Hàn ngừng xe lại tại một cửa hàng quần áo.
- Xuống xe.
Tuy không hiểu ý anh lắm nhưng cô vẫn nghe lời bước xuống xe đi theo Dạ Minh Hàn vào bên trong.
Nhìn những chiếc đầm đẹp lộng lẫy được trưng bày ở trong tủ kính, Bạch Cửu Ngôn không khỏi kinh ngạc.

Cô chưa bao giờ được bước chân vào những nơi như thế này, hồi nhỏ còn có mẹ, cô đi theo mẹ mua quần áo nhưng cửa hàng lúc đó cũng không bằng một phần của nơi này.
Một cô nhân viên bước tới cung kính cúi chào.
- Dạ tổng, ngài cần gì ạ?
- Đưa cô ấy đi chọn vài bộ quần áo.
Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa dài kia.

Công việc hôm nay cũng không quá gấp cũng chẳng nhiều, đưa cô đi mua vài bộ đồ cho ra hồn cái đã, mặc cái thứ quần áo mỏng manh kia trên người sẽ sớm thôi cũng chết vì cóng.
Bạch Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn anh.

Sao tự nhiên anh nổi cơn đưa cô đi mua quần áo vậy? Đồ cô mặc vẫn còn rất tốt kia mà?
- Cô ngây ra đó làm gì?
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc kinh ngạc của cô, Dạ Minh Hàn lạnh lùng nói.

Bạch Cửu Ngôn gật đầu dè dặt một chút rồi đi theo cô nhân viên kia.
Dạ Minh Hàn anh đã suy nghĩ suốt một đêm qua, cô bé ấy anh vẫn sẽ tìm, nhưng tìm được rồi lại làm gì nữa? Hiện tại Bạch Cửu Ngôn ít nhiều gì cũng là vợ trên danh nghĩa của anh, anh cũng không phải là tên đàn ông tệ bạc, hôn nhân này vẫn sẽ phải duy trì cho tới hết một năm, anh sẽ đối xử với cô tốt một chút.
Về phần cô bé ấy, anh chỉ muốn yên tâm thôi, cũng chỉ mong cô ấy sống tốt.


Nếu giúp được thứ gì anh chắc chắn sẽ giúp.
- Dạ tổng.
Đang trầm tư, nghe thấy có người gọi Dạ Minh Hàn liếc mắt qua nhìn.
Cô nhân viên kia đã đưa cô quay trở lại.
- Dạ tổng...cô ấy không chọn được mẫu nào ưng ý hết ạ.
Cô nhân viên ấp úng đáp, họ biết rõ tính cách khó ở của Dạ Minh Hàn nên khi nói chuyện với anh sẽ khiến họ rất áp lực và lo lắng.
- Cô không thích?
Dạ Minh Hàn nhíu mày.
- Tôi...
Bạch Cửu Ngôn bước tới bên cạnh anh, chiều cao của cả hai chênh lệch rõ ràng, anh cao hơn cô cả một cái đầu.

Dạ Minh Hàn nhìn cô.
- Dạ....Minh Hàn, hay là đừng mua nữa, tôi không cần quần áo mới đâu...
Cô nói nhỏ với vẻ lúng túng.

Không phải Bạch Cửu Ngôn cô chê hay kén chọn mà giá cả đắt quá, cô không dám động đến.
Dạ Minh Hàn ban đầu còn tưởng cô là con người kén chọn khó khăn đến vậy, bây giờ nhìn dáng vẻ này thì hình như không phải.
- Tôi muốn cô mua, cô phải mua.
Anh lạnh lùng nói với giọng điệu ngang ngược vô cùng.
- Nhưng giá...
Bạch Cửu Ngôn ngẩn đầu nhìn anh, cô vốn không ham mấy thứ đắt tiền đâu, cho dù có người mua cho mình thì cô vẫn không muốn.

Nhưng coi cái mặt vô cảm với câu nói đầy ngang ngược trước đó của anh, cô hơi lo....
- Không cần phải tiết kiệm tiền, thứ đó nhà tôi có khá nhiều.
Nói với cô rồi, Dạ Minh Hàn quay qua nói với cô nhân viên.
- Gói mỗi mẫu một bộ đưa đến chỗ tôi.
- Vâng!

Bạch Cửu Ngôn như chết trân tại chỗ.
- Dạ...Dạ Minh Hàn.
Cô bất giác vươn tay níu lấy áo anh.
Dạ Minh Hàn quay lại nhìn cô.

Bạch Cửu Ngôn vội buông tay.
- Tôi không dám nhận đâu, đắt lắm.
Ánh mắt anh có phần ngạc nhiên, chẳng phải phụ nữ đều thích mua sắm và mặc quần áo đẹp sao? Sao cô gái này cứ từ chối mãi vậy?
- Cô có phải là con gái không vậy?
Trước câu hỏi ngớ ngẩn kia của anh, vẻ ấp úng của cô biến mất mà thay vào đó là biểu cảm hoang mang.
Anh nói cái quái gì vậy? Không phải con gái chứ chả lẽ là con trai hay là đàn ông????
Nhận ra lời nói của mình hơi kì lạ, Dạ Minh Hàn quay mặt đi chỗ khác.
- Đó là vì thân phận của cô...tôi không thể để cho người ngoài biết thiếu phu nhân nhà họ Dạ mà phải ăn mặc từ tốn đến vậy.
À...thì ra là vậy, cô hiểu rồi.

Tất cả là dành cho thân phận thiếu phu nhân chứ không phải cho cô.
- Mau đi thôi, mẹ đang đợi ở nhà.
Nói rồi Dạ Minh Hàn đi thẳng ra ngoài.
Bạch Cửu Ngôn nở nụ cười chua chát.
Bạch Cửu Ngôn ơi Bạch Cửu Ngôn, mày ảo tưởng gì thế không biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận