Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Trong thành phố mọi âm thanh đều đã tắt, những ánh sao nhỏ như ẩn như hiện, tản mát ra một chút ánh sáng chiếu lên con đường mọi người về nhà, thành phố ánh đèn nê-on vẫn sáng như vậy, tại...nơi bóng đêm này lại tản ra một loại hương thơm lay động phong tình khác thường...

Trên sô pha, Hỏa Hoan đã ngã chỏng vó tứ chi nằm trên đó, tóc đen tùy ý sõa trên sô pha, lông mi như cánh bướm chăm chú nhấp nháy, chơi rất vui vẻ, miệng còn không ngừng  thổi bọt khí.

Ngồi xổm một bên sô pha, nhìn vậy bộ dáng đáng yêu như vậy, Doãn Mặc không khỏi nở nụ cười....

Đúng lúc này, chiếc điện thoại ít ai biết số được lại vang lên.

"Doãn Mặc, là tôi." Trong tai nghe truyền đến một âm thanh trầm thấp mà từ tính vang lên, trong đêm này nghe như được uống một ly rượu lâu năm làm cho người ta say.

"Ừ, khi nào thì trở về?" Ngón tay vuốt vuốt trên tóc Hỏa Hoan, khóe môi Doãn Mặc giơ lên thành độ cong đẹp mắt....


"Ngày mai lên máy bay, phỏng chừng buổi tối có thể tới." Nói xong, kia đoan truyền đến một đạo thật dài tiếng thở dài, "Hoan Hoan cô ấy...... Có khỏe không?"

"Nếu như quan tâm cô ấy như vậy, vì sao lâu như vậy cũng không trở về xem cô ấy? Cậu có biết hôm nay cô ấy hỏi tôi cái gì sao?" Nhìn khóe miệng cô chảy ra một chất lỏng trong suốt, Doãn Mặc cười càng thêm sâu.

"Cái gì?" Trong tai nghe truyền tới một âm thanh đột nhiên tăng cao vài phần,tựa hồ bộ dáng như có chút vội vàng....

"Cô ấy hỏi tôi, cậu có thể còn nhớ rõ bộ dạng của cô ấy hay không." Doãn Mặc thanh âm rất nhẹ rất nhạt, nhưng trong đêm yên tĩnh này lại không hiểu sao nghe lại có vẻ đau lòng chua xót.

"Hoan Hoan cô ấy bây giờ đàn ở đâu?Đang cùng cậu ở cùng nhau sao?"


"Ừ, cô ấy ngay bên cạnh tôi, nhưng là đã ngủ rồi, Tự, cậu biết không? Hình dáng ngủ của cô ấy thật đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được nghĩ cắn một ngụm." Ngón tay thon dài quét nhẹ qua cánh môi đỏ mọng của cô, Doãn Mặc cúi đầu  nở nụ cười....

"Doãn Mặc, tôi cảnh cáo cậu, cách xa cô ấy một chút, nếu không đừng trách tôi trở mặt." Qủa nhiên âm thanh lạnh lùng nháy mắt đã khôi phục lại, cái loại cảm giác này thật giống như đang ở mùa hạ lập tức chuyển sang mùa đông.

"Tự, đừng như vậy mà, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi nhưng là anh em tốt nhất của cậu, chẳng lẽ cậu đối với cô ấy có ý đồ gì?" Doãn Mặc không chút để ý hỏi, đứng lên, lẳng lặng tiêu sái đến trước cửa sổ....

Điện thoại đột nhiên có một khoảng yên lặng rồi dập máy.

Nghe trong loa truyền đến thanh âm "Tí tách tí tách tí tách......", Doãn Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, tùy tay đưa điện thoại di động ném tới  một bên.

Lấy ra một điếu thuốc, châm, sau đó hít thật sâu một hơi, cửa sổ sát đất rộng lớn phản chiếu ảnh ngược một bóng dáng cao lớn tiêu điều, đôi mắt kia vốn dĩ tràn ngập ý cười, không biết có phải do bóng đêm mà dần nhuộm màu mê ly hay không....

Đêm trở nên thê lương mà lạnh lẽo..... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận