Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Một tay đẩy ra người phụ nữ như bạch tuộc dính trên người mình ra, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, cùng anh nhìn cảnh sắc phía bên ngoài.

"Cậu liền như vậy sợ tôi sao? Tôi nghĩ tôi ở cũng không uy hiếp được cậu cái gì?" Xoay qua nhìn hắn một cái, vẻ mặt Hỏa Tự tự giễu nở nụ cười, "Cậu là ai a? Cậu nhưng là đường đường chính chính là nhị thiếu gia nhà Đoan Mộc, mà tôi, bất quá chính là một cô nhi bị người vứt bỏ, thân phận như vậy, cậu hình như không có lí do nào phải sợ tôi."

"Thật sự là cô nhi sao? Hỏa Tự, trước mặt người biết chuyện cậu không cần phải tỏ ra hồ đồ như vậy." Ngửa đầu đem rượu trong ly một hơi cạn sạch, Đoan Mộc Minh đem ly rượu mạnh mẽ ném vào tường.

"A ~~~"

Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai đem sự yên tĩnh trong căn phòng phá vỡ.

"Còn không cút ra ngoài cho tôi" quay đầu lại, Đoan Mộc Minh hung hăng trợn mắt nhìn người gây ra tiếng ồn, tiếp đó, vẻ mặt lại vô tội nở nụ cười, "Bảo bối, lần khác gặp nha."

"Cái kia...... Em...... Được...... Được." Người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha sớm đã biến sắc hoảng sợ, nhất là khi nhìn thấy biểu tình thay đổi trong chớp mắt đó thì khuôn mặt như hoa của của ta lại càng trắng bệch, bất chấp quần áo chưa mặc chỉnh tề cũng lao ra khỏi phòng.

"Tính tình của cậu vẫn không tốt như vậy, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại phát tác trên một người phụ nữ, Đoan Mộc Minh, sự khắc chế của cậu đúng là càng ngày càng kém."Liếc mắt nhìn anh một cái, trên mặt Hỏa Tự lộ ra một chút ý cười như có như không.

"Bớt nói nhảm đi, trước khi lão già kia chưa phát hiện ra cậu,  cậu nên rời đi lúc này thôi." Đoan Mộc Minh lạnh lùng nói, cùng bộ dáng phong lưu phóng khoáng thường ngày kia giống như hai người khác nhau.

"Thật xin lỗi, lần này trở về tôi không có ý định sẽ rời đi, đột nhiên cảm thấy lưu lạc qua ngày như vậy thật không tốt, hiện tại tôi muốn ổn định lại." Hỏa Tự nói, hoàn toàn không để cảnh cáo của anh vào trong mắt.

"Cậu xác định?" Đoan Mộc Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, hai tay bên người đã siết thành nắm đấm.

"Đúng vậy" gật gật đầu, Hỏa Tự hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, "Hôm nay tới nơi này là có một việc muốn nói cho cậu, mặc kệ kucs trước cậu và Hỏa Hoan phát sinh cái gì, từ hôm nay trở đi, đều xóa bỏ đi, cô ấy không phải loại hình thích hợp cho cậu."

"Nga? Phải không?" Đoan Mộc Minh đột nhiên nở nụ cười, "Xem ra cậu thực để ý cái tiểu nha đầu kia, không cần nói cho tôi biết, cậu cũng yêu cô ấy."

"Đoan Mộc Minh" Hỏa Tự vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh như băng.

"Cậu kích động cái gì? Tôi bất quá là thuận miệng nói mà thôi, không ảnh hưởng đến vui đùa cậu cần gì phải để ý."Liếc anh một cái đầy khinh thường, Đoan Mộc Minh lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Bất quá có một câu tôi cũng muốn nói cho cậu biết, chỉ cần là vật tôi muốn, từ trước tới giờ đều không có gì là không có được, mà Hỏa Hoan sẽ là mục tiêu kế tiếp của tôi."

"Được thôi, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của cô ấy mà nói..., tôi sẽ cho biết hậu quả là như thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui