Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Ngày nào đó, Hỏa Tự lần đầu tiên phá lệ  không đưa cô đến trường, sau khi ăn qua điểm tâm, đem chính mình nhốt tại trong thư phòng, nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, trong lòng Hỏa Hoan không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bất an.

"Anh, em đi học, buổi tối gặp." Cô nhẹ giọng nói, nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Ngoài phòng trước sau như một ánh nắng chiếu đầy, nhưng không biết vì sao, trong lòng của cô đột nhiên lo lắng, vô số sương mù đem cô vùi lấp.

Đứng ở trước cửa sổ, Hỏa Tự lẳng lặng nhìn cô đi, nhìn cô lên xe, nhìn chiếc xe kia càng chạy càng xa, đến lúc không còn nhìn thấy gì nữa, trong đôi mắt sâu thẳm đầy u buồn kia không thể nhìn thấy đáy, xoay người, một đấm thật mạnh của anh đánh về phía bức tường, nhất thời, lưu lại trên vách tường trắng kia một vết màu đỏ.

Đang ở trong văn phòng múa bút thành văn đột nhiên Diệp Toàn lạnh cả sống lưng, ngay tại thời điểm anh ta vừa định rót một cốc nước ấm, cửa ban công bị một người mạnh mẽ đạp ra.

"Đoan Mộc Minh ở nơi nào?"Trên mặt Hỏa Tự  bao phủ đầy sương lạnh, hai mắt bị tơ máu che kín nhìn chằm chằm vào trên người Diệp Toàn, hai tay bên người nắm thật chặt, dường như đang kìm nén không đấm thẳng vào phía trước.


Ngước mắt vừa thấy, mặt Diệp Toàn nhất thời tái nhợt, nguyên lai nên đến sớm muộn gì cũng đến.

"Đoan Mộc Minh tên khốn khiếp kia rốt cuộc ở nơi nào?" Một phen nhấc cổ áo của anh, Hỏa Tự lạnh giọng nói, thanh âm giống như vừa ngâm qua nước đá lạnh lẽo.

"Anh ta không ở đây, có việc gì anh có thể nói với tôi." Thật dài thở ra một hơi, bộ dáng Diệp Toàn ra vẻ nhận mệnh.

"Nếu tôi nói tôi nghĩ muốn giết anh ta rồi, cậu cũng muốn thay anh ta chết sao?" Lực đạo đang nhấc cổ áo của anh ta không khỏi tăng lên vài phần, nếu lúc này ánh mắt của anh ta có thể hóa thành con dao sắc mà nói..., như vậy Diệp Toàn đã bị chết nghìn lần.

"Có chuyện có thể từ từ nói, sao phải làm tổn thương hòa khí anh em." Diệp Toàn chân chó nở nụ cười, không có biện pháp, hai bên đều là ông lớn, ai cũng không thể đắc tội.

"Không nói phải không, được, tôi cho dù có đem nơi này lật lên tận trời cũng nhất định phải tìm được anh ta." Nói xong, giống như lúc đến, Hỏa Tự giống như một trận gió đi ra ngoài.


Nghe ở cửa đóng lại một tiếng rầm, nhìn cánh cửa đang rung lên kia, Diệp Toàn bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Trong trường học, vừa mới xuống xe, Hỏa Hoan liền cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh hướng về phía mình, tuy cô luôn là người thích làm theo ý mình, nhưng bị nhìn chỉ trỏ như vậy khiến cho cô đặc biệt phiền chán.

"Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ sao? Có tin tôi móc hết mắt của các người hay không." Cô tức giận nói, tầm mắt lơ đãng nhìn lại, thấy được phía trước người đàn ông ác độc kia thì bàn tay nắm chặt lại, cô nhìn không chớp mắt theo bước anh đi tới.

"Bạn học Hỏa Hoan, sáng tinh mơ cơn tức rất lớn à, có cần thầy rót cho em một cốc nước để uống không?"

Hiển nhiên, tại không khí tươi mát buổi sớm này, có người không tính cứ như vậy buông tha cô.

"Tôi cảnh cáo anh, không cần làm bộ dáng tựa như chúng ta rất quen thuộc như vậy, chúng ta một chút cũng không quen."

"Phải không? Không quen không sao cả, tôi sẽ chậm rãi đun nóng, thẳng đến chín nguồi mới thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận