"Tôi nói rồi, tôi thích Hoan Hoan." Vẻ mặt Doãn Mặc kiên định nhìn Hỏa Tự.
"Thế thì sao?" Trên mặt Hỏa Tự không có một chút biểu tình nào, hai tay đặt cạnh bên người gắt gao nắm thành hình quả đấm.
"Nếu như cậu đồng ý, cho phép Hoan Hoan trở thành vợ của tôi, tôi sẽ đối xử với cô ấy tốt cả đời này, được chứ?"
Con ngươi không nháy nhìn Hỏa Tự, Doãn Mặc nói vô cùng kiên định, theo tuổi nhỏ liền nảy mầm ra tình tố cho tới bây giờ đã sớm bất tri bất giác trưởng thành đại thụ che trời, muốn nhổ tận gốc, trừ phi mình đã chết.
"Khốn nạn, đây là việc cho phép cậu nói bừa sao?" Một quả đấm thật mạnh của Hỏa Tự giáng xuống mặt Doãn Mặc, rốt cục anh cũng không thể chịu đựng được cảm giác tức giận, người khác có lẽ không biết, nhưng anh biết rất rõ ràng rành mạch Hỏa Hoan chiếm vị trí gì trong cuộc sống của anh, không phải chỉ là em gái không thôi sao?
"Cậu đánh đi, nếu như làm như vậy có thể khiến cậu hết giận thì lần này tôi tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù cuối cùng cô ấy có ở cùng một chỗ với tôi hay không, nhưng tôi nghĩ chân chính vì chính mình liều một lần. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi có một khát vọng muốn có được một người thuộc về mình như vậy."
Lau đi vết máu ở khóe miệng, Doãn Mặc thản nhiên nở nụ cười, cũng là lần đầu tiên, anh cảm thấy cuộc sống đột nhiên có phương hướng.
"Im miệng, cậu đừng nói thêm gì nữa, nếu không tôi thật sự sẽ giết cậu đấy." Nắm thật chặt cổ áo, Hỏa Tự nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngoài Hoan Hoan ra, cậu muốn bất cứ cái gì, tôi đều có thể cho cậu, cho dù là cả cái mệnh này của tôi."
"Không cần, trên thế giới này, ngoài cô ấy ra tôi không cần gì khác. Tôi thật sự muốn cô ấy, Tự, tôi biết cậu cũng yêu cô ấy, nhưng tình yêu của tôi tuyệt đối sẽ không ít hơn so với cậu một phần, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều."
Doãn Mặc lẩm bẩm nói, nhớ tới quãng thời gian tốt đẹp vừa qua, trên miệng bỗng chốc nở nụ cười sáng lạn.
"Tốt lắm, cậu lựa chọn đi, cậu muốn tôi hay là Hoan Hoan? Anh em hay phụ nữ chính cậu chọn đi." Mạnh mẽ buông tay ra, Hỏa Tự xoay người ngồi xuống trên sô pha, cầm lấy điếu thuốc trên bàn châm lửa, sau đó hít một hơi thật sâu.
"Hai người tôi đều cần, hai người là sự tồn tại đặc biệt đối với tôi. Tự, về sau đừng dùng những lời như vậy để xác minh tình cảm giữa chúng ta, nếu không tôi sẽ trở mặt."
"Mặc à, quả nhiên cậu vẫn là tham như vậy." Nhìn anh, vẻ mặt Hỏa Tự tự giễu nở nụ cười, hơi hơi lắc đầu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Tôi biết, lần này là tôi nổi lòng tham, nhưng là đối với một người vừa ra đời đã bị vứt bỏ như vậy mà nói, tôi muốn tham thử một lần, không được sao? Tự, tôi cũng nghĩ tới hạnh phúc, cũng muốn có được người phụ nữ mình yêu, mỗi ngày thức giấc có thể nhìn thấy cô ấy, nhìn cô ấy cười, rất ấm áp rất vui vẻ, tôi vẫn muốn sống những ngày như vậy."
"Đừng nói nữa" mày nhíu lại, Hỏa Tự gian nan nuốt nước miếng một cái.
Ai cũng rõ khát vọng có một gia đình hoàn chỉnh của những đứa trẻ mồ côi là như nào, khát vọng đó của Doãn Mặc không phải cũng chính là khát vọng của Hỏa Tự sao?