Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

“Đưa anh ta đến đây đi” tại thư phòng truyền đến một già nua, trước bàn đọc sách, Đoan Mộc Minh đứng thẳng tắp, chính là trong ngày thường anh cà lơ phất phơ nhưng trong lúc này một chút biểu tình đều không có.

“Không có khẳ năng, trừ khi tôi chết.” Đoan Mộc Minh nói như đinh chém sắt, cúi tại bên người hai tay gắt gao nắm chặt để bên người.

“Làm càn, dù cho thế nào thì nó cũng là em trai con, con một chút cũng không niệm tình cảm anh em này sao?” Vừa dứt lời lại truyền đến một tràng kho kịch liệt.

“Tình cảm anh em?” Vẻ mặt Đoan Mộc Minh vô cùng trào phúng nở nụ cười,” Những lời này từ trong miệng ông phát ra ông có thấy thật buồn cười không? Nếu tôi nhớ không lầm, ông từ nhỏ đã dạy chúng tôi, nhân chỉ phân hữu dùng, nhân hòa vô dụng nhân, nếu đối với tôi mà nói, tên đó chính là người vô dụng, cho nên tôi là gì mà dẫn cậu ta trở về?”

“Mày…..”

Trong không gian rộng lớn như vậy nhất thời tất cả đều  yên lặng, rất lâu sau đó, âm thanh già nua lại vang lên, chính là lần này âm thanh như có chút bất đắc dĩ, “Quên đi, con đi xuống trước đi.” 

Nhìn cũng chưa từng nhìn liếc qua một cái, Đoan Mộc Minh xoay người kép cửa đi ra ngoài.

“Thằng bé này, có phải khi nào ta chết con mới trở về ngôi nhà này phải không?” Người phụ nữ phong thái yểu điệu bất đắc dĩ nhìn anh, kéo tay anh ngồi xuống sô pha, “ Con trai, về nhà ở không phải tốt hơn sao? Con không có ở nhà, ngôi nhà này thật lạnh lẽo.”

“Sợ vắng vẻ thì có thể thuê thêm vài người giúp việc không phải sao.” Nhìn bà, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười, tựa đầu vào vai của bà thở dài một hơi.

“Đứa con bất hiếu” Tát nhẹ vào lưng anh một cái, người phụ nữ trên mặt lộ ra nết thần thần bí bí, “Con trai, mẹ cho người tìm được mấy cô gái, con có muốn xem xem không?”

“Mẹ, đừng bận tâm đến những việc này, con đã nói rồi, người phụ nữ của con con sẽ tự tìm.” Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt mẹ, Đoan Mộc Minh thở dài, thật là, lại bàn tới việc này nữa rồi.

“Nói nhảm, nếu con có thể tìm được thì mẹ có phải bận tâm như thế này không, con xem con đó, cả ngày toàn dính lấy mấy cô gái không đứng đắn, thanh danh của cái nhà này đều bị con làm cho mất hết rồi, con nói xem con có thể an phận một chút, tìm một cô gái ngoan hiền lễ nghĩa mà kết hôn?”

“Mẹ, lại như vậy nữa, con vất vả lắm mới trở về nhà, mẹ cũng đừng nhắc tới việc này nữa được không, đầu con lại ong lên rồi, thật là.”

“Xú tiểu tử, được được được, mẹ không nói, chỉ mong trước khi chết có thể nhìn thấy cháu nội,ai….nuôn con lớn như vậy mà có được ích gì đâu?”

“Không phải chỉ là cháu nội sao? Điều này có gì đâu, chờ chút, quay đầu lại con chuẩn bị cho mẹ, cam đoan là chính phẩm.”

“Con…….” Bà làm như muốn đánh anh, “Thật sự là càng lớn càng không chính chắn.”

“Nếu không như vậy đi, con bây giờ sẽ cố gắng, cố gắng để mẹ không bao lâu nữa sẽ được làm bà nội.” Nói xong, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đứng dậy đi thẳng ra cửa.

“Đợi đã, mẹ còn chưa nói xong đâu?”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi làm đẹp đi,  khóe mắt có nếp nhăn rồi đó.?”

Gió lạnh hiu hiu, buổi tối vui vẻ như thế này, thật thích hợp để chơi trò vận động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui