Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Nửa đêm, cái ồn ào náo động của thành thị đã lên đèn, bóng đèn đường trong đêm tối thật cô độc lẻ loi tỏa tia sáng lung linh mờ ảo nhưng thật lạnh lùng.

Trong không gian ban đêm lung linh huyền ảo này cùng bóng đèn nê nông như những ánh sao sáng trong đêm thật rất thích hợp cho âm mưu đen tối.

“Bảo bối, em càng ngày càng làm cho anh mê muội.”

“Đúng lúc này, trên đường không có lấy một bóng người lại truyền đến một giọng người đàn ông trầm thấp, trong không khí buổi đêm này, âm thanh đó phát ra giống như mê hoặc làm cho người ta không khỏi say,

“Đáng ghét, lâu lắm rồi anh mới đến tìm người ta.” Tiếng đáp trả giống như bình thường nhưng theo sau là âm thanh người con gái hờn dỗi.

“Không phải anh tới rồi đây sao? Trên thế giới này, em chẳng phải là người anh yêu nhất sao? Em làm cho anh mê muội.”

Ngón tay thon dài khẽ chạm vào làn da mềm mại, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như ánh trăng kia, ánh trăng tỏa sáng trong trẻo nhưng lại không thể với tới được.


“Chỉ biết nói  là giỏi thôi.”  Người con gái không thuận theo cong môi đỏ mọng, miệng thầm oán, nhưng trên mặt đã tươi như một đóa hoa. Đúng là những lời ngon tiếng ngọt như có độc dược, tuy nhiên không có người nào có thể kháng cự nổi.

“Bảo bối, bốn bề vắng lặng, chúng ta còn chờ cái gì?” Vừa dứt lời, ghế ngồi bỗng ngả ra thành chiếc giường đơn.

Đàn ông phong lưu cũng cần phải có tiền, tướng mạo, gia thế ít nhất cũng phải tốt, mà anh, là hàng cực phẩm của cực phẩm.

Không bao lâu, trong không gian yên tĩnh truyền đến tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng than nhẹ của người con gái, một loại luật động nguyên thủy nhất của loài người vang lên.

Đêm, dần dần tố, giống như trăng sao đều thẹn thùng, núp sau những mảng mây, tiếng vang cũng thật là lâu chưa bình ổn trở lại.

Rốt cục, có một tiếng gầm nhẹ ở bên trong, hết thảy đều trở lại yên tĩnh


“Minh, người ta……….” giọng con gái mềm mại lại vang lên, chính là lần này cô nói cũng không ra hơi, bởi vì một đạo lạnh như băng đã chặn đứng những lời cô muốn nói.

“Xuống xe” Đoan Mộc Minh lạnh lùng nói, bộ dáng nhu tình như nước vừa mới rồi đã biến mất chỉ còn con người lạnh lùng lúc này.

"Anh nói cái gì?" Cô gái lập tức ngây ngẩn cả người.

“Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô, từ nay về sau không cần xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Giọng nói của anh càng thêm lạnh như băng, ánh mắt nhìn như là được ngâm trong hầm băng.

Cả người run rẩy, cô gái rời đi như chạy trốn.

Khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh nhạt, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đạp chân ga phóng đi trong bóng đêm.

Xe chạy ở trên đường cao tốc, bên trong mở nhạc cực lớn, âm thanh như muốn điếc tai nhwucs ốc làm cho mọi thứ như muốn rung lên. Khủy tay khoát lên cửa kính xe,,mắt nhìn phía trước, trong con ngươi Đoan Mộc Minh là một mảng lạnh băng, tóc bay theo gió phiêu diêu, làm cho gương mặt anh thêm tà mị thu hút không kiềm chế được.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, nhìn cũng không nhìn, anh trực tiếp ấn nút trả lời ——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận