Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

"Hỏa Tự, anh thua."

Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười của người đàn ông cuồng tứ.

"Đoan Mộc Minh, một ngày nào đó anh sẽ vì những gì hôm nay anh đã làm trả giá thật nhiều, tôi thề." Hỏa Tự nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên cảm thấy trong lòng như là bị một tảng đá lớn để lên, thế nhưng làm cho anh có một loại cảm giác hít thở không thông.

"Ha ha ~~~ phải không? Rất sợ đó nha." Đoan Mộc Minh âm dương quái khí nói, "Làm sao bây giờ đây? Tôi giống như thời gian một tháng  cũng chờ không được nữa, anh không biết đi, tư vị Hỏa Hoan là ngọt nhất trong số phụ nữ tôi hưởng qua."

Nói xong, như là vì hưởng ứng lời của anh, anh còn dùng lực  chép cái miệng, như vậy tà ác mà liều lĩnh.

"Đoan Mộc Minh" thanh âm của Hỏa Tự đã không có  một chút độ ấm, tay nắm phone đang kịch liệt run rẩy, cặp con ngươi như hàn tinh ánh sáng bởi vì phẫn nộ mà sung huyết, kia điên cuồng toát ra  hỏa diễm như muốn đem hết thảy đều đốt hủy.

"Tức giận sao? Ha ha ~~~" Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, "Hỏa Tự, bình tĩnh một chút, nếu không, anh sớm muộn gì sẽ chết trên xúc động ở của anh, còn có, anh đã quên sao? Sát thủ kiêng kị nhất đúng là có vướng bận, mà hiển nhiên anh vướng bận quá sâu."

"Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám đả thương Hoan Hoan một cọng tóc gáy..., tôi nhất định khiến anh chết không đất chôn." Nhìn một mảnh bóng đêm ngoài cửa sổ tối đen kia, Hỏa Tự mạnh mẽ bưng ly rượu lên, đem rượu trong chén  ngửa đầu tưới, rót, đổ đi xuống.

Lúc chất lỏng lạnh lẽo theo yết hầu chảy về phía lục phủ ngũ tạng, anh chậm rãi  nhắm hai mắt lại. Tâm, giống như là có người cầm đao từng đao từng đao cắt, đau đến chết lặng, lại cũng chỉ có thể nhận lấy như vậy.

"Ha ha ha ~~ ha ha ha ~~~~", ở một trận tiếng cười to cuồng ngạo, điện thoại mạnh mẽ dập máy.

Nghe được thanh âm trong loa truyền đến "Đô đô đô ~~~~", tay anh vô lực thả xuống dưới, thân hình thất tha thất thểu  lui về phía sau, thẳng đến để ở sô pha, anh mới dừng lại.

Trên sô pha, Doãn Mặc đã dưới tác dụng của cồn ngủ thật say rồi, chính là miệng lại như cũ ở thì thào tái diễn một cái tên: "Hoan Hoan, Hoan Hoan, Hoan Hoan......"

Nhìn cái vẻ mặt thống khổ, Hỏa Tự ôm đầu liều mạng đánh tới sô pha.

Lúc tia sáng đầu tiên rơi xuống mặt đất, Hỏa Hoan từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt vẫn như cũ lưu lại  nước mắt, lấy tay nhẹ nhàng lau đi, đầu ngón tay một mảnh lạnh lẽo.

Mở to mắt nhìn trần nhà, khóe miệng của cô gợi lên một chút cười chua sót.

Đúng lúc này, điện thoại đặt ở dưới gối đầu vang lên "Ong ong ong ~~~", vừa cầm lên nhìn, sắc mặt của cô nhất thời lạnh xuống, đưa điện thoại di động tùy tay vứt xuống một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đơn giản tắm rửa, cô mặc một thân quần áo đơn độc nhẹ nhàng đi ra ngoài, cô luôn luôn có thói quen chạy bộ buổi sáng, hít thở không khí thiên nhiên tươi mát, tựa hồ cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Di động vẫn như cũ như đòi mạng vang lên, nhìn cũng chưa từng liếc mắt một cái, cô mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng to như vậy  im ắng  một chút tiếng vang đều không có, trên sô pha, cũng không có bóng dáng Doãn Mặc, dùng sức quơ quơ đầu, Hỏa Hoan xoay người chạy ra ngoài.

Vừa mới mở cửa ra, cô nhất thời sững sờ, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có vô số chỉ Ô Nha – loại chim nào đó thành đàn bay qua, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, mặt trời từng điểm từng điểm từ nhỏ trên đường chân trời được đưa lên, giống như là một cái hỏa cầu thật to.

"Làm sao vậy? Nhìn thấy tôi liền khó chịu như vậy sao?" Đứng ở xa, hai tay cắm ở trong túi quần, Đoan Mộc Minh tự nhận là đã muốn bày ra một cái bộ dạng đẹp trai nhất, tiếc rằng người ta ngay cả con mắt cũng không xem xét anh liếc mắt một cái.

"Thật sự là bầu trời hạ Hồng Vũ rồi, sáng tinh mơ, nơi nào đến  Ô Nha kêu a." Mày hơi hơi cau lại, tựa hồ không thấy được anh, Hỏa Hoan xoay người hướng một bên đường nhỏ trong rừng chạy tới, tóc thắt kiểu đuôi ngựa thật dài theo dáng người cô càng không ngừng đung đưa tới lui, đây chính là hình thức sáng sớm, có một loại dụ - mê hoặc thanh thuần.

Nhìn bóng dáng của cô, Đoan Mộc Minh vẻ mặt tà mị  nở nụ cười, theo sau, đem áo khoác cởi ném vào trong xe, cũng chạy theo sau.

"Hi, mỹ nữ, hôm nay khí trời không sai nha." Nghiêng đầu nhìn cô, Đoan Mộc Minh thật sâu hít vào thở ra một hơi.

"Chúng ta rất quen thuộc sao?" Liếc xéo anh một cái, Hỏa Hoan mạnh mẽ bước nhanh hơn, một buổi sáng tâm tình đang tốt trong nháy mắt nhìn thấy anh tan thành mây khói.

"Không quá thục, nhưng tin tưởng tôi, chúng tôi rất nhanh sẽ rất quen thuộc rất quen thuộc." Đoan Mộc Minh nghiêm trang nói, đột nhiên cảm thấy cùng cô đấu đấu võ mồm cũng là điều thú vị.

"Anh quyến rũ phụ nữ công lực quá kém, quay đầu luyện tập một chút lại đến đi." Khi nói chuyện, Hỏa Hoan đột nhiên xoay người quẹo vào  một đường nhỏ khác.

Đứng ở đường chữ T nhìn cô, Đoan Mộc Minh  khóe miệng gợi lên một chút độ cong, hơi hơi gật gật đầu.

Có cá tính, anh thích.

Vốn cho là qua một đêm, anh đối với cô  hứng thú sẽ giảm một chút, cho nên anh sáng sớm liền vội vàng tới xác nhận, lại không nghĩ rằng, hứng thú chẳng những không có giảm một phần, ngược lại ở một đêm  lên men dưới càng thêm nồng hậu.

Hướng về phía bóng lưng của cô một cái vỗ tay vang lên, Đoan Mộc Minh cười rời đi, trên mặt lộ vẻ đắc chí vừa lòng cười.

"Chết tiệt xú đàn ông" một bên chạy trước, Hỏa Hoan còn không ngừng mắng, mặt ngũ quan xinh xắn gắt gao nhăn lại với nhau, chưa bao giờ một khắc giống như bây giờ minh bạch cái gì gọi là sớm biết có hôm nay lúc trước đừng làm.

Trong đầu buồn bực hướng phía trước chạy, thình lình, cứ như vậy đụng phải trong lòng một người đàn ông.

"Ai hét, đau." Theo bản năng ôm đầu, mặt của cô nhất thời xụ xuống, lúc ngẩng đầu nhìn đến cặp con ngươi đông lạnh kia thì cô lập tức sững sờ, "Doãn ca ca, làm sao anh ở trong này?"

Nhìn cô, Doãn Mặc nói cái gì cũng chưa nói, mạnh mẽ giữ chặt tay cô trong rừng chạy tới.

Bên tai là tiếng gió vù vù, hai má non mịn, ẩn ẩn truyền đến một loại cảm giác đau đớn, dưới chân đường gập ghềnh bất bình, có nhiều lần, bọn họ suýt nữa ngã nhào trên đất.

Rốt cục, ở trong cuối rừng, bọn họ ngừng lại, bên tôii cũng vang lên thanh âm của nước chảy róc rách.

"Ách?" Hỏa Hoan  miệng nhất thời giương thật to, ở trong này lâu như vậy, cô thế nhưng không biết nơi này còn có một dòng suối nhỏ, "Doãn ca ca, làm sao anh biết nơi này?"

Đem áo khoác cởi ra trải lên đất, Doãn Mặc đem cô ấn ngồi xuống, mà mình cũng thuận thế ngồi ở bên người của cô, "Thích nơi này sao?" Khi nói chuyện, tròng mắt của anh mắt cũng không nháy nhìn cô, khóe miệng có một chút ý cười nhạt nhẽo.

"Ừ" Hỏa Hoan gật gật đầu thật mạnh, trong cặp con ngươi trong suốt  có rõ ràng  kinh hỉ, phần môi  ý cười là hồn nhiên như vậy.

Nhìn cô, Doãn Mặc hít vào thở ra một hơi thật sâu, đôi tròng mắt che dấu áy náy lại một lần giống như thủy triều tuôn ra mà ra. Khơi mào một túm tóc dài của cô ở ngón giữa vuốt vuốt, tinh tế cảm nhận cảm giác trơn thuận giống như tơ gấm.

"Hoan Hoan" qua thời gian rất lâu, anh nhẹ giọng gọi cô một tiếng, tiếng nói trầm thấp như một vò Trần Phong Lão Tửu chính là hơi hơi khải phong khiến cho người không khỏi say.

"Ừ?" Quay đầu nhìn về phía anh, Hỏa Hoan nở nụ cười thản nhiên, đầu nghiêng một cái, tựa vào bờ vai của anh.

"Một năm về sau, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh, được không?" Nhìn về phía nước chảy lăn tăn, anh nhẹ nói, biểu tình trên mặt dị thường bình tĩnh làm cho người tôi căn bản là đoán không ra ý tưởng chân thật của đáy lòng anh.

"Không được" không có...chút do dự nào, Hỏa Hoan trực tiếp cự tuyệt anh.

"Vì sao? Anh nghĩ đến nhiều năm như vậy chúng ta đã có cũng đủ  ăn ý, là sợ anh sẽ đối với em không tốt sao?" Nhẹ vỗ về tóc của cô, Doãn Mặc ôn nhu nói, "Anh thề anh sẽ đối tốt với em, cả đời đều sẽ đối tốt với em." 

"Em biết, nhưng là anh đã nói, anh vĩnh viễn chính là ca ca, trừ lần đó ra, chúng tôi làm không được khác, hơn nữa ——" nói tới đây, Hỏa Hoan đột nhiên dừng lại.

"Hơn nữa cái gì?" Doãn Mặc mày không tự chủ nhăn lại.

"Không có gì, em đã quen loại cảm giác này, tình nhân không có khả năng làm cả đời, vợ chồng đồng dạng không có khả năng làm cả đời, nhưng là huynh muội có thể."

Hỏa Hoan thanh âm rất nhẹ rất nhạt, cô cũng không nói đến là, chuyện lần này cô căn bản cũng không có trách anh, mà anh càng không có tất yếu bởi vì áy náy sẽ đối với cô phụ trách. Người nào cũng biết, tương lai một năm sẽ phát sinh cái gì? Nhưng là cái đó và yêu không quan hệ, càng cùng trách nhiệm không quan hệ.

"Nhưng là anh yêu em a, không phải bởi vì đồng tình, không phải bởi vì áy náy, chỉ vì anh yêu em a." Doãn Mặc run giọng nói, vốn tưởng rằng đợi cô lớn lên một chút sẽ hiểu được, nhưng là kết quả là, vẫn là anh rõ ràng không công  nói ra.

"Anh nói cái gì?" Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó, mặt của anh chậm rãi cúi xuống dưới, lúc cô nghẹn họng nhìn trân trối mạnh mẽ hôn lên môi của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui