Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

“Khụ khụ khụ….” nhất thời một trận ho kịch liệt vang lên.

Trên mặt Hỏa Hoan vẫn mang theo ý cười, nhưng tay cầm cà vạt không tự chủ siết chặt, nhìn làn da trắng nõn hồng hồng, sau đó chuyển sang tím, bỗng dưng cô buông tay, vỗ vỗ hai tay đứng lên.

“Đoan Mộc Minh, tôi nói rồi anh đừng có chọc tức tôi.”

Lúc này gió nhè nhẹ thổi tới, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất.

“Người phụ nữ này, em dường như đã quên mất lời tôi nói rồi.” Thanh âm của anh ta ép tới mức thấp nhất có thể, cảm giác như sắp có một trận phong ba nổi lên.

Cả người như có sức mạnh truyền qua, Hỏa Hoan quật cường đón nhận ánh mắt của anh ta, “Vậy thì thế nào? Là anh trêu chọc tôi trước.”

“Vẫn bạo biện cho mình là đúng?” Đoan Mộc Minh đột nhiên nở nụ cười, chỉ có điều nụ cười kia thật lạnh, “ Tôi nhắc em lần cuối cùng, tôi không thích phụ nữ không nghe lời.”

Môi mím lại, Hỏa Hoan chung quy không muốn nói gì, giờ khắc này, cho dù là đang rất tức giận, hay là đang lo sợ, cũng không muốn thua anh ta.

“Không chống đối nữa sao? Hãy nên ngoan ngoãn một chút thì sẽ tốt hơn cho bản thân.” Chậm rãi đứng lên, Đoan Mộc Minh từng bước một đi tới bên cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.

Hỏa Hoan theo bản năng lùi lại phía sau, đến khi lưng tựa vào thân cây không thể lùi được nữa thì cô  dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn mỹ, trong lòng đột nhiên có chút khủng hoảng.

Tên đàn ông này thật đáng sợ, thời điểm cô đối diện với anh ta, cô có cảm giác như lạnh buốt từ bàn chân đến từng ngõ ngách trong cơ thể, xâm nhập vào máu, rót vào cốt tủy. Bóng anh ta như bao  phủ lấy cô, cô theo bản năng nhắm hai mắt lại.


Nhẹ nhàng, chạm vào cơ thể của cô, ngón tay thon dài mềm mại, chạm vào đôi môi như cánh hoa đào kia, Đoan Mộc Minh cúi đầu nở nụ cười, khóe miệng bất giác cong cong dưới ánh nắng vàng rực rỡ như muốn câu hồn.

Giống như ma xui quỷ khiến, anh cứ như vậy hôn cô, đôi môi không tự chủ mà run run, chậm rãi hôn lên môi cô.

Thân mình chấn động, Hỏa Hoan theo bản năng đẩy anh ta ra, lại càng bị anh ta ôm chặt hơn.

“Không cần phản kháng tôi, bởi vì căn bản em không thể phản kháng được.” Cường ngạnh giữ chặt gáy cô, hơi thở ấm áp phả vào sau tai của cô.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Đoan Mộc Minh thản nhiên nở nụ cười, vẻ mặt vô tội của cô vừa đơn thuần vừa đáng yêu giống như con thỏ con, mà anh, là một đại sắc lang, nhưng là, anh không có ý định nói cho cô biết, bộ dáng lúc này của cô có bao nhiêu gợi cảm, làm cho người khác nhịn không được mà nghĩ muốn đem cô ép dưới thân mạnh mẽ chiếm lấy.

“Anh……Muốn làm gì?” Nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của anh ta, Hỏa Hoan nhất thời sững sờ.

“Hôn em” Khi nói chuyện, hơi thở của anh ta ngày càng gần, như muốn ôm trọn lấy cô vào trong ngực của anh ta, đôi môi nóng rực bao phủ đôi môi mềm mại của cô.

Xa xa, một bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh nhìn thấy một màn này không dám tin vào mắt mình, xoay người chạy đi, một giọt nước trong suốt từ trong hốc mắt theo gương mặt cô chảy xuống.

Anh cuồng bạo hôn cô, khi nhận thấy thân thể cô cứng ngắc, nụ hôn kia mới chậm rãi ôn nhu, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng khuấy đảo theo hàm răng của cô, khi cô rên nhẹ thì đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, đôi bàn tay to chạm vào nơi mẫn cảm nhất của cô chậm rãi vuốt ve, nếu nơi này không phải trường học, nếu nơi này không phải có người đi tới, có lẽ anh ở chỗ này muốn cô ngay lập tức.

Chết tiệt, trên người cô như có ma lực làm cho anh không thể ngừng lại được, mong muốn càng nhiều hơn nữa……..

Hôn sâu triền miên, hôn đến tim đập nhanh, mùi vị của nụ hôn không biết tên.


Ở thời điểm không thể khống chế được thì Đoan Mộc Minh mạnh mẽ buông cô ra.

Nhìn thoáng qua đôi môi sưng đỏ, anh nở nụ cười, tựa như rất hài lòng khi thấy biểu cảm của cô như vậy.

“Như vậy mới ngoan, tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn.” Bàn tay to vuốt tóc cô, anh hít thật sâu thưởng thức mùi hương thơm ngát trên tóc cô, “mùi vị không tệ, về sau cứ dùng loại này đi.”

Đờ đẫn đứng ở nơi đó, Hỏa Hoan ngây ngốc nhìn anh ta, giờ khắc này, nụ cười của anh ta như gần như xa.

Đem quần áo của cô sửa sang lại, nhìn đôi má hồng hồng như trái đào của cô, anh không khống chế được hôn lên.

“Đi thôi, hưởng thụ trong đời em cuối cùng liberdade một tháng.”

Thanh âm của anh ta rất nhẹ, đột nhiên cảm thấy, anh nhất định phải giữ lấy cô, không phải vì trả thù, không phải vì hận, chỉ bởi vì cô chính là cô, không có người phụ nữ nào cho anh ta cảm giác như vậy, anh tuyệt đối sẽ không buông tay cô ra.

Cái buổi sáng đó, Hỏa Hoan cứ như vậy ngây ngốc, cả người cũng trầm mặc.

Giữa trưa anh mặt trời ấm áp chiếu vào thân thể, cùng Tiểu Ái sóng vai ngồi ở xích đu, con ngươi của cô vẫn mù mịt hướng về nơi nào.

“Hỏa Hoan, có thể hỏi cậu một chuyện không?” Hai chân không ngừng đong đưa, Tiểu Ái cũng nhìn về phía xa xa, chính cô cũng mù mịt không rõ cảm xúc trong lòng của mình.


“Cái gì? Không phải cậu muốn hỏi mình đại di mụ lúc nào thì đến chứ?” Hỏa Hoan hứng thú trêu cô, quay đầu nhìn cô một cái, mới phát hiện hôm nay Tiểu Ái cũng rất kỳ quái.

“Cậu thấy Đoan Mộc Minh thế nào?” Không có nhìn cô, Tiểu Ái nhẹ nhàng hỏi một câu, nhìn gương mặt bình tĩnh của cô làm cho người ta không đoán được rốt cuộc trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

“Đoan Mộc Minh? Cậu nói là Đoan Mộc Minh sao?” Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, “Tự nhiên sao lại hỏi đến anh ta?”

“Không có gì, cậu cảm thấy anh ta là dạng người thế nào?” Quay đầu nhìn về phía cô, Tiểu Ái hơi hơi nở nụ cười.

“Không biết” Hỏa Hoan trả lời, trong lòng đột nhiên thấy rối rắm, chính cô cũng không biết gì về anh ta, cô chỉ biết anh ta tên Đoan Mộc Minh, cùng các anh cô có quen biết, là một tên đại biến thái, bởi vì ván bài chết tiệt kia, một tháng sau cô chính thức là người phụ nữ của anh ta, trừ lần đó ra, cô đối với anh ta hoàn toàn không biết gì cả.

"Phải không?" Quay đầu nhìn về phía trước, Tiểu Ái  vẻ mặt vẫn là thản nhiên, "Mình nghĩ đến cậu rất quen thuộc với anh ta."

"Mình cùng anh ta? Làm sao có thể?" Nói xong, Hỏa Hoan dài thở dài thườn thượt, thực chán ghét cảm xúc đang có của cô lúc này.

"Hoan Hoan, nếu mình nói mình có thể kết hôn với anh ta, cậu có thể cảm thấy rất kỳ quái không?" Thật lâu sau, Tiểu Ái đột nhiên nói một câu như vậy.

"Cậu nói cái gì?" Trong lòng giật mình, thình lình, Hỏa Hoan té từ trên xích đu xuống.

"Hoan Hoan, cậu không sao chứ?" Nhìn thấy cô như vậy như vậy, Tiểu Ái  có một chút không đành lòng, liền nhanh chóng kéo cô đứng dậy.

"Tiểu Ái, cậu không phải bị sốt đấy chứ, kết hôn với anh ta? Có phải cậu điên rồi không? Cậu có hiểu được anh ta là người như thế nào không? Đem mình giao cho người như vậy cậu cam tâm sao? Anh ta không xứng với cậu, tuyệt đối không xứng với cậu." Hỏa Hoan kích động nói, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận đỏ lên.

"Mình có lựa chọn sao?" Cúi đầu, phủi quần áo dính đất trên người Hỏa Hoan, Tiểu Ái thản nhiên  nở nụ cười.

Hoa ngữ thứ nhất ngôn tình web tiểu thuyết hồng tụ thiêm hương võng . hongx¬iu. com vì ngài cung cấp tối ưu chất  ngôn tình tiểu thuyết đọc online.


"Thế vì sao lại kết hôn?" Nhìn cô, giọng Hỏa Hoan đột nhiên chìm xuống.

"Uh, cậu cũng biết, mình căn bản cũng không có lựa chọn khác, hơn nữa ——" nói tới đây, tiểu Ái đột nhiên dừng lại, răng nanh nhẹ nhàng  cắn môi dưới, khóe miệng loáng thoáng mỉm cười, "Mình không ghét anh ta."

"Vậy cậu thích anh ta sao?" Hỏa Hoan theo sát sau hỏi một câu, hai tay dùng sức  nắm tay cô, từ nhỏ đến lớn, cô và Tiểu Ái đã làm bạn với nhau, cô không thể trơ mắt nhìn bạn mình đi vào hố lửa.

"Hẳn là thích đi" nói xong, Tiểu Ái cúi thấp đầu xuống, "Khi nhìn thấy anh ấy, tim mình đập rất nhanh, mặt cũng nóng lên, cậu biết không? Mỗi khi anh ta nhìn mình, mình liền cảm thấy hô hấp như ngừng lại, cảm giác này từ trước tới giờ đều như vậy, cậu nói đây là có phải là thích không?"

"Mình......" Ngơ ngác nhìn  cô, Hỏa Hoan nhẹ nhàng lắc đầu, "Mình cũng  không biết, nhưng có điều mình có thể khẳng định nói cho cậu biết, anh ta tuyệt đối không phải là người tốt."

"Mình muốn thử một lần, cho dù cuối cùng  là thịt lát xương tan, mình cũng vậy muốn thử xem, Hoan Hoan, cậu chúc phúc cho mình đi."

"Tiểu Ái"

"Cậu là người bạn duy nhất của mình, mình luôn mong nhận được lời chúc phúc của cậu."

"Tiểu Ái"

"Hoan Hoan, chúng ta vẫn là bạn?"

"Dĩ nhiên, chúng ta là bạn, cả đời  bạn."

"Vậy là tốt rồi, vô luận về sau sẽ phát sinh chuyện gì, cậu phải nhớ kỹ lời ngày hôm nay, chúng ta là bạn, cả đời  bạn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận