Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Editor: Libra91

Lúc ban đầu, nụ hôn kia lướt nhanh như như lông vũ mềm nhẹ, mang theo mùi vị của một loại thuốc lá, như gần như xa, giống như cô là một món điểm tâm ngọt, đôi con ngươi trong cặp mắt của cô ngơ ngác khiến người ta không thể nhận ra thần sắc.

"Ngu ngốc, nhắm mắt lại." Hai mắt Đoan Mộc Minh trừng lớn, hổn hển nói, một chút ôn nhu cuối cùng còn sót lại giờ khắc này cũng biến mất hầu như không còn.

"Anh lại tức giận?" Hỏa Hoan thản nhiên vạch trần sự thật, người cưỡng hiếp cô là anh, có phải cô mới nên là người tức giận hay không?

"Đúng là phụ nữ không hiểu tình trường". Bàn tay to mạnh mẽ nhanh che đi hai tròng mắt của cô, Đoan Mộc Minh hôn không hề ôn nhu, mà như cuồng phong như mưa lớn trút xuống, một tay còn lại mạnh mẽ xé rách quần áo của cô, một lát sau, chiếc áo ngủ tơ lụa tốt nhất cũng bị xé vụn rơi lả tả trên mặt đất.

Hôn càng thêm cuồng dã, từ trên môi đến toàn thân thể cô. Ngay tại lúc lửa cháy thành đoàn lan ra cả đồng cỏ thì Hỏa Hoan lại mạnh bạo đánh vào lồng ngực anh, gió bên ngoài từ từ thổi vào, làm giảm một chút nhiệt độ.

"Em muốn làm gì? Đừng quên thân phận hiện tại của em là gì nhé." Miễn cưỡng khởi động thân mình nhìn cô, đôi mắt Đoan Mộc Minh nhìn không thấy đáy, giọng nói khàn khàn, đã là buổi đêm, không biết người kia còn muốn trêu trọc gì.

"Không làm gì, chẳng qua là cảm thấy cần tắm rửa một chút mà thôi." Ôm lấy cổ của anh, Hỏa Hoan chậm rãi ngồi dậy, Đoan Mộc Minh lại chỉ biết cúi đầu hít chút không khí.

"Không cần, dù sao sau một hồi sẽ lại phải tắm rửa lại mà." Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh lại cúi xuống, vừa định hôn môi cô lại bị cô quay đầu né tránh.


"Chờ tôi 10 phút, 10 phút là xong rồi." Một tay đẩy anh ra, Hỏa Hoan theo trên bãi cỏ bò dậy, thân thể người phụ nữ dưới ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, cùng với mùi thơm của cô làm cho Đoan Mộc Minh không khỏi nuốt nước miếng.

Quay đầu nhìn về phía anh, Hỏa Hoan liền nở một nụ cười, nhặt quần áo đang tán loạn trên mặt đất mặc vào.

Làm ra vẻ thản nhiên,  mùi thuốc lá đem cô bao quanh làm tim anh bỗng dưng đập chậm nửa nhịp, trong ánh mắt đầy dục vọng đang phát điên của Đoan Mộc Minh, cô chậm rãi đi thẳng về phía trước......

Ở sau lưng, Đoan Mộc Minh đột nhiên nằm chết dí tại chỗ, đem mặt vùi vào thật sâu trên mặt cỏ, tùy ý để xúc cảm lạnh lẽo vuốt ve anh, nhưng là, lửa cháy trong cơ thể không có xu thế được dập tắt, ngược lại càng thêm điên cuồng dữ dội.

Hít vào một hơi thật sâu, anh bò dậy, lấy tốc độ nhanh nhất xông vào trong phòng tắm, bật nước lạnh tắm, sau đó nằm ở trên giường, thở hổn hển, ngực không ngừng kịch liệt phập phồng.

Giờ khắc này, đột nhiên anh thấy mình giống như một đứa trẻ, trong lòng như nổi trống thình thịch, lẳng lặng đợi cánh cửa kia mở ra.

Đó là một loại cảm giác chưa bao giờ xuất hiện, có một chút chờ mong, một chút hưng phấn, một chút không biết diễn tả làm sao.

Thời gian cứ từng giây từng phút như vậy trôi qua, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ sát đất chiếu nghiêng vào phòng, từ trong phòng tắm khóa chặt cửa truyền đến âm thanh nước chảy ầm ầm.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một luồng ánh sáng từ bên trong bắn ra, bao phủ lên bóng dáng mảnh khảnh kia.


Chiếc váy ngủ màu đỏ bao lấy thân thể lung linh, mỗi bước chân của cô di động là váy ngủ theo gió tung bay.

Cổ họng khô khốc, Đoan Mộc Minh gian nan nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy máu trong người đều xông về đỉnh đầu.

"Tôi có đẹp không?" Hỏa Hoan nở nụ cười diêm dúa lẳng lơ, khuôn mặt trang điểm kỹ càng kia rõ ràng càng thêm kiều mỵ động lòng người.

Che mũi lại, Đoan Mộc Minh gật đầu thật mạnh, dưới ánh đèn lờ mờ, cô đứng lên giống như yêu tinh, câu Hồn Nhiếp Phách.

"Hắc hắc ~~~" che miệng, Hỏa Hoan cúi đầu nở nụ cười, răng tuyết trắng - cơ thể như ẩn như hiện, thoạt nhìn hết sức liêu nhân, khi người nằm xuống bên cạnh anh, một mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh.

Cổ họng căng thẳng, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ ôm cô, khí huyết tuông trào, dụ - mê hoặc như vậy là một nam nhân bình thường đều không chịu nổi, nhưng là, không đợi anh hoãn quá thần lai, Hỏa Hoan đã đem anh đẩy ra, lúc cảm thấy trong ngực trống rỗng, một khối cơ thể phụ nữ ấm áp  cứ như vậy nhào vào trong ngực của anh.

Nữ thượng nam, tư thế rất không tệ.

"Thích không?" Nhẹ nhàng cắn xuống trên ngực của anh, Hỏa Hoan "Khanh khách  ~~~"  cười.

Anh không phải thích chơi sao? Được, cô sẽ theo anh chơi.


"Nga ~~~" lại hít một hơi khí lạnh, hầu kết Đoan Mộc Minh cao thấp lật qua lại, trong cơ thể dấy lên đại hỏa hừng hực như muốn đưa anh nuốt hết, bất quá, anh thích loại cảm giác này, đó là một loại cảm giác cho tới bây giờ đều không có phụ nữ nào có thể cho anh.

Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, chiếu rọi lên phần môi sáng bóng, nhẹ nhàng lóe sáng, hé ra môi cong lên, Hỏa Hoan hướng về phía môi của anh, đầu lưỡi quét nhẹ qua môi mỏng khêu gợi của anh, khi anh vừa muốn bắt lấy cô, cô lại mạnh mẽ phát ra.

"Yêu tinh, em là ý định đến tra tấn anh." Đoan Mộc Minh thở hổn hển nói, lửa từ đáy lòng hoàn toàn là vì cô quyến rũ ra.

"Anh không thích yêu tinh sao? Chẳng lẽ anh thích phụ nữ đàng hoàng?" đầu ngón tay thon dài của cô vẽ nhiều điểm trên cổ và lồng ngực màu đồng của anh, vẻ mặt Hỏa Hoan trêu tức nói, mị nhãn như tơ, mặt phấn hàm xuân, thoạt nhìn phá lệ  kiều mỵ.

"Bảo bối, anh đều thích, đều thích được không? Em nhanh một chút, anh sắp nổ tung."

Đè lại thân mình bị cô gây sóng gió, Đoan Mộc Minh gian nan nói, nếu cô lại tiếp tục tiếp tục như vậy, anh sợ sẽ trở thành nam nhân đáng thương nhất trên thế giới vì chưa thỏa mãn dục vọng mà chết đi.

"Nổ tung sao? Cho em nhìn xem." Hỏa Hoan tựa hồ đùa không biết mệt, một đầu tiến vào trong chăn mỏng, thân mình không ngừng dao động đến sáng ngời, chỉ dẫn tới tiếng Đoan Mộc Minh  buồn bã liên tục, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi dầy đặc.

Có lẽ là đùa có chút ngán, Hỏa Hoan mạnh mẽ thò đầu ra, một lần nữa như lông vũ  lại hôn trên môi của anh, hai tay vẫn không quên di chuyển trên toàn thân của anh, khi thấy cái vẻ mặt mục say thần mê thì cô thản nhiên nở nụ cười, dùng sức làm sâu sắc nụ hôn này, chính là nếu nhìn kỹ trong lời nói sẽ phát hiện, đôi tròng mắt kia vẫn là một mảnh trong suốt, không mang một chút tình dục.

Một bên khẽ liếm lấy môi của anh, đôi tròng mắt cười giống như cũng đưa anh bao phủ, hai tay định trụ đầu của anh, ở trong lòng lặng yên đếm lấy: "Một, hai, ba, bốn......"

Lúc đếm tới mười, cô dùng sức vỗ tay vang lên một cái, đem Đoan Mộc Minh toan tính loạn thần mê nhẹ nhàng đổ một bên trong chăn, mà chính mình đứng lên đi tới phía trước cửa sổ, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng  tùy ý đem cô một vòng một vòng bao vây lại.


Trên giường, chỉ nhìn thấy trên mặt Đoan Mộc Minh lộ ra một loại thần sắc rất kỳ quái, như si như mê, giống như đặt chính mình trong tiên cảnh nhân gian, căn cứ trèo lên  dục - vọng  cao nhất kia.

Đêm, dần dần tối lại rồi, tiếng vang này cũng dần dần nhỏ lại.

Hai tay vòng trước ngực, xoay người nhìn người đàn ông trên giường đầu đầy mồ hôi lúc này đang lẳng lặng nằm ở nơi đó, mỉm cười, Hỏa Hoan chậm rãi đi tới.

"Thân ái, mộng đẹp nha." Cô lẩm bẩm nói, ngón tay khẽ chạm vào môi của mình, cuối cùng nhẹ nhàng khắc ở trên môi của anh.

Cả người phảng phất là tan cái khó chịu giống nhau, đem quần áo trên người cởi, cô chui vào trong chăn, đưa một cánh tay anh dời về phía hông của mình, phía sau lưng dán tại trong ngực của anh, cũng mệt mỏi, khi hơi thở ấm áp của anh bao vây cô, Hỏa Hoan rốt cục cũng đi ngủ.

Đêm, càng thêm khuya, ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào trên người một đôi nam nữ trên giường, như là mặt đỏ bừng, lại lặng yên núp ở sau một mảnh mây bay, bốn phía, mọi âm thanh đều yên lặng.

Ngày hôm sau, lúc ánh sáng đầu tiên chiếu xuống, Đoan Mộc Minh sâu kín tỉnh lại, mở con ngươi, nhìn đến người con gái trong tiểu thuyết phương tây của anh đang trong trong lòng thì anh không khỏi nở nụ cười.

Vẫn còn nhớ rõ, lúc ở một khắc cuối cùng, anh hô lên tên của cô, nhưng vì cái cảm giác gì, cảm thấy thiếu một chút gì?

Lẳng lặng dừng ở mặt của cô, sau một lúc lâu, anh vận động thân thể hôn lên trên gương mặt của cô một cái hôn nhợt nhạt, theo bản năng, đem cô ôm càng chặt hơn......

Khi trong lòng anh, Hỏa Hoan cười gợi lên một chút âm mưu thực hiện được, co cổ lại, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận