Mùa đông, thế giới bị tuyết trắng bao trùm. Sáng sớm chủ nhật, Lam Tư cho xe tới đón Mạc Liên, lại thấy hắn, rung động trong lòng lại càng sâu chút. Lam Tư vẫn lạnh lùng như cũ, nàng thẳng lưng, bước vào xe. Ngồi dãy ghế phía sau, cách một tầng cách âm thủy tinh, nàng nhẹ nhàng thở ra, lát nói chuyện người khác sẽ không nghe thấy. Ngoài cửa sổ cảnh vật chạy lướt qua, nàng không yên bất an ngồi ở ghế trên, bên cạnh là người đàn ông không lâu nữa sẽ là chồng nàng, chỉ cảm thấy xa lạ. Mấy ngày nay, nàng thật sự lo lắng. Tuy rằng nàng muốn tin rằng mình đã quyết định không sai nhưng cũng rất khó thuyết phục bản thân mình.
_ Ta nghĩ nàng đã nói với bà nội?
Tiếng nói của Lam Tư trong xe yên lặng vang lên, Mạc Liên hoảng sợ, có chút mờ mịt.
_ Đúng vậy.
Nàng nhìn chăm chú vào hắn, cố gắng trấn định nói.
_ Tôi nói hôm nay tôi sẽ dẫn bạn trai sắp kết hôn ra mắt bà.
_ Nàng có nói chúng ta thật sự yêu thương nhau không?
_ Có.
Mạc Liên quay đầu nhìn cảnh vật
_ Tôi nói với bà, anh đã đầu tư cho nghiên cứu của tôi, hai ta lần đầu gặp đã yêu, sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta đã hẹn hò... Đợi chút, còn có một số chi tiết.
Lam Tư nhìn gương mặt trắng nõn của nàng.
_ Chi tiết gì?
_ Anh bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, tính tình như thế nào?
_ Nàng trả lời ra sao?
Lam Tư tò mò trinh thám điều tra biết cái gì về hắn.
_ Anh năm nay ba mươi sáu tuổi, ở New York, mẹ mất, cha vẫn khoẻ mạnh, rất thích làm việc, cá tính khiến người khác rất áp lực
Trong xe bỗng nhiên lâm vào một trận trầm mặc, sau đó nàng mới phát hiện chính mình nói cái gì, bất giác cứng đờ, chỉ nghe hắn đã mở miệng.
_ Cá tính khiến người khác rất áp lực? Đây là những gì thám tử cho ngươi biết?
Nàng cố lấy dũng khí trở lại đối mặt hắn. Nhưng này người đàn ông đối với lời nàng nói tựa hồ không tức giận, trên mặt hắn không có biểu tình gì, trong đôi mắt màu xám chỉ có tò mò.
_ Không phải, là tôi xem kết luận của báo cáo.
_ Vì sao?
Biết hắn muốn nghe là lời nói thật, nàng thở sâu, trả lời.
_ Anh đối với người đắc tội với mình tuyệt đối không cho cơ hội lần thứ hai, nhưng anh cũng không xử lí ngay mà chờ đợi lựa chọn thời cơ tốt nhất, cho đối phương một phát chí mệnh. (Di Di: khủng khiếp >.< ít ác thấy ghê lun)
Trả lời của nàng khiến hắn nhíu mày.
_ Nàng thích ăn cái gì?
Mạc Liên ngây người ngẩn ngơ, có chút ngây ngốc nhìn hắn.
_ Nếu chúng ta muốn kết hôn, ta nghĩ bà nội nàng hẳn sẽ cho rằng ta biết về nàng rất rõ.
_ Tôi không có kén ăn, chỉ cần là món không lỳ quái ta nhất định đều ăn được.
_ Rất kỳ quái? Như là cái gì?
_ Sâu. Tôi không ăn sâu.
Nàng tức giận thanh minh,
_ Tôi biết rất nhiều người nghĩ đến người Trung Quốc cái gì cũng ăn được. Nhưng anh cứ tin tưởng tôi, tôi thật sự đối với đồ ăn kì quái, đặc biệt là sâu, không có hứng thú.
Nàng thanh minh, thật đúng là làm cho hắn nhịn không được mở miệng hỏi một câu.
_ Có người từng hiểu lầm quá ngươi thích ăn sâu?
Nàng nhỏ giọng nói.
_ Bạn trai đầu tiên của tôi, hắn xem tiết mục tivi, có ấn tượng lệch lạc đối người Trung Quốc. Có một lần đi hẹn hò, hắn dẫn ta đi ăn đại tiệc sâu bọ, ta sợ đến mức chạy thẳng ra đường.
Hắn nhíu mày, bạn trai đầu tiên của nàng. Rồi tiếp tục hỏi.
_ Nàng thích làm gì?
_ Lên mạng.
Mạc Liên có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn thành thực trả lời. Nàng liếc mắt nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn là không có gì biểu tình.
_ Còn anh thích gì?
_ Làm việc.
Mạc Liên có chút há hốc mồm, nhưng thần sắc hắn lại tự nhiên, nàng hiểu được hắn bị nghiện làm việc.
_ Trừ bỏ làm việc, anh không có hứng thú khác sao? Như là thể thao, chơi cờ, sưu tập tem, tranh...
Lam Tư trầm mặc một hồi lâu, làm như ở tự hỏi, sau đó mới nói.
_ Lúc đi học ta có đánh quyền anh, sau khi tốt nghiệp không chơi, chỉ ngẫu nhiên luyện luyện thể hình.
_ Cho nên anh chỉ mặc quần áo may thủ công, ăn món ngon do đầu bếp riêng làm, lấy thị trường chứng khoán làm thú vui, chơi quyền anh để luyện thể hình?
_ Không sai biệt lắm.
Hắn nhìn phía trước, bình thản ung dung hỏi lại
_ Ngươi đem phòng thí nghiệm làm nhà, một ngày làm việc hai mươi mấy giờ, ăn uống tùy tiện, nhưng là tuyệt đối không ăn sâu, thích lên mạng mua này nọ?
Nàng hạ mắt, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
_ Tôi thích màu gì?
_ Màu hồng.
_ Vậy còn anh?
_ Không thích màu nào đặc biệt.
Sự hiểu biết của hắn về nàng so với hiểu biết của nàng về hắn hình như nhiều hơn. Trừ bỏ là cái nghiện làm việc, thật lâu trước kia có đánh quyền anh, nàng đối với sở thích cá nhân của hắn đều không biết gì cả. Hắn im lặng không nói gì thêm, bởi vì đã đến bệnh viện Lái xe nhanh chóng mở cửa xe, nàng xuống xe, Lam Tư bên cạnh, tay nhẹ nhàng choàng qua thắt lưng của Mạc Liên. Nàng hơi hơi cứng đờ, vừa đến bệnh viện, nàng tựa hồ lại khẩn trương lên. Thấy nàng cứng ngắc giống như cột cờ.
_ Thoải mái nào! Nếu không người khác sẽ cho là ta đang bắt cóc nàng.
Lam Tư nhẹ nói bên tai nàng, cảm giác được hơi thở ấm áp, nàng thiếu chút nữa ngất đi, may mắn kiềm lại được.
_ Chuẩn bị xong chứ?
Chuẩn bị xong chứ? Kiếp sau đi. Mạc Liên nuốt nuốt nước miếng, bức chính mình gật đầu, sau đó đi về phía trước. Hắn cùng nàng đi qua đại sảnh bệnh viện, đi thang máy lên lầu. Rốt cục Mạc Liên cùng Lam Tư đã đi đến cửa phòng bệnh, hắn xoay qua gương mặt đang lo lắng của nàng, một tay ôm lấy nàng kéo sát lại.
_ Nhìn ta.
Lam Tư bắt của nàng cằm, hỏi.
_ Nàng biết ta là ai sao?」
_ Lam Tư...... Lam Tư · Bart......
_ Đúng vậy, ta là Lam Tư · Bart. Nàng gả cho Lam Tư · Bart, ta đồng ý, ta nhất định làm được, điều nàng cần làm chính là tin tưởng ta.
Đôi mắt màu xám lộ ra vẻ vô cùng kiêu ngạo cùng tự tin, Lam Tư gằn từng tiếng đều mang theo cường ngạnh lực đạo. Tin tưởng ta. Nàng không có khác lựa chọn. Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, nhìn người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo trước mắt này.
_ Tôi tin anh.
Trước sự không ngờ đến của nàng, Lam Tư mỉm cười.
_ Tốt lắm.
Hắn nói, sau đó nắm chặt tay nàng, đẩy cửa mà vào. Tay hắn ấm áp mà rắn chắc, vững vàng bao lấy tay của nàng, làm cho nàng tự nhiên an tâm. Bà nội Mạc tiến sĩ là một bà lão vóc dáng thấp bé, tóc bạc trắng. Mạc Liên dùng tiếng Trung cùng bà nói chuyện, sau đó dùng tiếng Anh giới thiệu hắn. Bà mỉm cười, vươn tay ra, Lam Tư thấy thế đi đến bên giường, ở ghế trên ngồi xuống.
_ Bart tiên sinh, thật có lỗi khi gặp cậu ở đây. Bắt cậu đến bệnh viện đến thực ngượng ngùng, vì thầy thuốc không cho phép ta xuất viện, ta lại quá mức tò mò với người đàn ông cùng cháu ta kết hôn, cho nên mới bảo nàng dẫn cậu đến bệnh viện. Xin cậu đừng giận.
_ Sẽ không.
Lam Tư mỉm cười.
_ Ta định đến nhà chào nhưng Mạc Liên sợ bà đối với hôn sự có phần nghi ngờ nên đến đây để gặp mặt.
Hắn có thể cảm giác được Mạc Liên ngồi ở bên giường cứng đờ, hắn cầm tay nàng, muốn nàng yên tâm.
_ Cái gì nghi ngờ?
Trên giường bệnh, bà nội tò mò mở miệng.
_ Thực tế, ta với nàng quen nhau chưa đầy một tháng. Nhưng khi thấy nàng lần đầu tiên, ta liền xác định nàng là người ta cần. Qua mỗi một ngày, ý định này càng thêm khắc rõ. Ta đến, là muốn xin bà cho phép cháu gái gả cho ta. (Di Di: nói dối kinh thật = =)
Hắn nói nàng là người hắn cần, hắn không có nói dối, hắn chính là làm cho người nghe tự cho là đúng. Mạc Liên nhẹ thở ra, một cỗ chua xót dâng lên. Trần Ngọc Lan nhìn người đàn ông anh tuấn, hắn thoạt nhìn cũng rất thật lòng. Bà biết hắn bối cảnh hùng hậu, cháu gái cũng đã nói qua nhưng bà cũng muốn hỏi rõ một điều.
_ Cậu thích cháu gái ta ở điểm nào?
_ Dũng cảm.
Hắn không chút do dự mở miệng trả lời
_ Ta thích sự dũng cảm của nàng, ta hy vọng ta đứa nhỏ tương lai có thể giống nàng, cho dù bị yếu thế, cho dù bị người khác nghi ngờ, cũng có thể kiên định tin tưởng chính mình.
_ Cậu yêu nó sao?
Mạc Liên nghe vậy, lại hoảng, hơn nữa xấu hổ vạn phần, lại không thể nói thêm cái gì. Lam Tư trầm mặc, nàng cảm thấy không khí buồn lại trầm xuống, nàng hoàn toàn không dám nhìn hắn, cả người cứng ngắc như tượng đá, thời gian giống như ngừng lại, bất động.
_ Ta thích nàng, nhưng nếu là ta với bà là ta đã yêu nàng, thì là đang nói dối. (Di Di: éc trả lời kiểu gì thế này @[email protected] nghe giống bài hát Trái tim không ngủ yên quá)
Mạc Liên hoàn toàn không thể hô hấp nhưng tiếp theo mấy giây, bà nội lại nở nụ cười.
_ Cậu rất thành tâm.
_ Ta nghĩ đó nếu miễn cưỡng cũng xem như ưu điểm.
Hắn trên mặt không có biểu tình gì, bà nội lại lại nở nụ cười, sau đó khụ lên. Mạc Liên vội lấy nước cho bà nội, Ngọc Lan uống mấy ngụm nước, mới dựa đầu vào gối, nhìn vẻ mặt tái nhợt cháu gái cùng người đàn ông thành thực kia, sau đó mỉm cười.
_ Các cháu tính khi nào thì kết hôn?
Bà nội là đồng ý rồi? Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy hắn nói.
_ Ngày mười lăm.
_ Tháng sau?
_ Tháng này.
_ Nhanh vậy sao?
Bà nhìn cháu gái bật thốt lên
_ Mười lăm tháng này, không phải chỉ còn hai cái tuần lễ?
_ Cháu cùng Lam Tư, không muốn quá phô trương.
Lần này, nàng vội trả lời, sợ hắn còn nói nữa sẽ làm trái tim của nàng ngừng đập ngay tức khắc.
_ Cháu cũng thật là, kết hôn là đại sự của đời người, cho dù không phô trương cũng phải tổ chức đàng hoàng. Đừng nói cho ta biết cháu ngay cả áo cưới cũng không tính chụp?
_ Nhưng, bà đang...
_ Bà chỉ bệnh, chưa có chết.
Bà gần như hét lên
_ Đúng rồi, điện thoại của bà đâu? Chỉ còn không đến hai tuần lễ, muốn chọn áo cưới, muốn chụp ảnh, còn muốn in thiệp cưới, viết thiệp cưới, mau mau mau, đi giúp ta làm xuất viện
_ Xuất viện? Không!
Mạc Liên sắc mặt tái nhợt phản đối, tay phải lại bị một bàn tay to ấm áp cầm, nàng hoảng sợ, âm cuối vừa dứt, quay đầu chỉ thấy hắn nhìn chăm chú vào nàng, sau đó đã mở miệng.
_ Ta có thể sắp xếp.
_ Nhưng lỡ có chuyện gì?
_ Tin tưởng ta.
_ Nhưng....
Nàng lại kháng nghị, hắn tự tin nhìn, nàng trầm mặc, sau một lúc lâu, mới gật gật đầu. Lam Tư thấy thế, nhìn bà nội đang cực kì hứng thú trên giường bệnh.
_ Chuyện xuất viện, ta có thể an bày, nhưng tất cả phải theo sự chỉ định của bác sĩ.
_ Đương nhiên.
Ngọc Lan gật đầu, đối này người đàn ông ấn tượng rất tốt.