(edited by manhvaivun)
✳
Bảy giờ, chuông đồng hồ báo thức vang lên đánh thức người đàn ông từ trên giường bò dậy. Hắn đi chân đất vào buồng tắm. Chẳng mấy chốc hơi nước đã bốc lên trong buồng.
Những giọt nước trượt xuống lồng ngực rắn chắc của người đàn ông ấy, trượt đến tận bụng rồi vào bên trong bắp đùi.
Người ấy bình tĩnh đứng trước một tấm gương to trong buồng tắm, đôi mắt hắn mang theo vài phần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông anh tuấn trong gương. Hắn cầm dao cạo râu trong tay rồi vô thức vuốt nhẹ.
Một luồng ánh sáng lạnh tanh xẹt qua mắt, hắn cuối đầu nhìn lưỡi dao sắc bén đang lóe sáng. Cũng không hắn biết nhớ ra cái gì đó mà đột nhiên mỉm cười trông rất kỳ dị, ngón tay thì lướt qua lưỡi dao để lại một vệt máu chạy dọc trên đó.
Mặc cho sự đau đớn đang lan ra từ ngón tay, gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt, như thể người bị thương không phải hắn vậy.
Chất lỏng màu đỏ tươi rơi xuống mặt đất màu trăng trắng bằng gạch sứ, để rồi ở nơi đó như bất chợt mọc lên một bông hoa đỏ.
"Thanh, anh làm sao vậy?"
Thanh âm trong trẻo ấy kéo hắn từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn ấy kéo trở về, người đàn ông ngẩng mặt lên nương theo ánh sáng nhìn về phía cửa phòng tắm. Hắn cũng không rõ biểu tình trên mặt của Thẩm Phàm, nhưng có thể suy đoán đại khái đó là vẻ mặt lo lắng xen lẫn phẫn nộ.
Từ Thanh như một đứa nhỏ đang làm chuyện xấu bị bắt gặp, trong lúc chột dạ âm thanh liền không tự chủ mà hạ thấp, mềm mại giải thích: "Anh..."
Hắn dừng một chút, rồi suy nghĩ tìm từ xong mới nói tiếp: "Anh cạo râu, không cẩn thận cắt trúng tay"
Hắn vừa liếc nhìn Thẩm Phàm, vừa cường điệu nói: "Thật đấy"
Người ở cửa trầm mặt hồi lâu mới khẽ thở dài, Thẩm Phàm bước từ trong ánh sáng đi đến trước mặt Từ Thanh, trên mặt cậu mang theo một nụ cười có chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch: "Tay chân vụng về"
Dao cạo trong tay bị lấy đi, các ngón tay ở cạnh nhau bị hai miệng vết thương song song bao lại. Thẩm Phàm đặt một nụ hôn lên giữa nơi đó, sự lo lắng hiện lên rất rõ giữa đôi lông mày của cậu. Cậu do dự vài giây mới nói: "Sau này anh muốn cạo râu có thể gọi em dậy, em giúp anh cạo"
Yết hầu Từ Thanh lăn lăn, có cảm giác như vị đắng từ bên trong cuống họng đang dần dâng lên trên, sự khổ sở khiến hốc mắt hắn chua chát. Hắn sờ sờ mặt Thẩm Phàm, miễn cưỡng mang theo ý cười bên khóe miệng rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Anh không sao, em đừng lo lắng"
Thẩm Phàm nhào vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, dùng lòng bàn tay lành lạnh của mình vuốt ve tấm lưng rắn chắc, phải cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn cậu mới có thể xác định hắn vẫn còn sống sờ sờ bên cạnh mình.
Người đàn ông ấy dùng bàn tay ấm áp xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Phàm, động tác của hắn rất ôn nhu, gương mặt không thay đổi mà nhẹ giọng dỗ dành người trong ngực đang phát ra tiếng nghẹn ngào: "Không có chuyện gì đâu, ngoan, anh ở đây"
Bên ngoài cửa sổ, những ánh nắng xuyên qua từng bóng cây loang lổ, rồi lướt qua từng chiếc lá để chạm đến gương mặt người đàn ông. Người ấy ôm quyển sổ ghi chép của mình ngồi vào trong chiếc ghế sofa, rồi nhìn trang tài liệu trên màn hình với ánh mắt trống rỗng.
Qua một lúc lâu, tầm mắt của hắn mới lần nữa nhìn về một chỗ, những ngón tay gõ đều trên bàn phím, lại xóa xóa một chút, thay đổi đến mấy lần mới viết xong một chương. Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra rồi mở trang bình luận của tiểu thuyết.
"Tại sao tôi vẫn luôn cảm thấy logic mấy quyển tiểu thuyết này của Trục Ảnh càng ngày càng hỗn loạn? Là ảo giác của tôi sao?"
"Đó không phải là ảo giác đâu, quyển sách này của Trục Ảnh quả thật tệ hơn nhiều so với quyển trước."
"Quyển sách này thật nhàm chán."
"Phải rồi, Trục Ảnh thật sự đã giang lang tài tận rồi. [doge. jpg]" (1)
"Trước kia không phải có người nói hắn sao chép sao, haha, tôi thấy quả thật là nói đúng rồi."
"Pls, nói chuyện không có bằng chứng như thế cẩn thận Trục Ảnh cho bạn lá thư mời của luật sư rồi phái một triệu fan cuồng mắng chết bạn nha [doge.jpg]"
"Lầu trên thực sự là tanh tưởi, mấy người đúng là loại người ăn vạ, mọi người đều đã đăng tin xin lỗi đầy đủ với Trục Ảnh rồi mà các người cứ bám theo không để yên, như vậy chính là có tật xấu."
"Ai mà không biết Trục Ảnh là người có bối cảnh, bạn thật sự nghĩ mọi người nói lời xin lỗi là bịa đặt?"
"Đồ thứ ch* sao chép, nmsl. [ ái tâm. jpg]"
"Trục Ảnh đại nhân, em yêu thích anh rất nhiều năm năm, anh đừng chán nản, em sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh, đối với mấy lời đồn ngay cả một dấu chấm câu em cũng sẽ không tin!"
Đối với những bình luận kia, Từ Thanh đều gạt sang một bên. Trong ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên tia sáng, suy tư vài giây rồi mới gõ xuống vài chữ trên bàn phím.
Trả lời của tác giả:
"Cám ơn bạn"
Gió từ ngoài cửa sổ trút vào, đem rèm cửa sổ nhạt màu thổi đến tung bay, Từ Thanh đặt laptop xuống rồi gấp đôi chân dài của mình lại, cuộn tròn người, đầu tựa vào ghế sofa, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, từng tia nắng tươi sáng cùng mấy đám mây đang phiêu du trên bầu trời rộng lớn. Đối với nơi quanh năm luôn chịu ảnh hưởng của khói sương như thành phố W mà nói thì, hôm nay đã là một ngày có thời tiết tốt rồi.
Điện thoại di động rung rung một hồi, Từ Thanh cầm điện thoại lên thì phát hiện là một chuỗi số không tên xa lạ, hắn do dự phút chốc mới quyết định nhận, rồi đầu kia liền truyền tới một giọng nữ nho nhỏ: "Thẩm tổng, điện thoại được nhận rồi ạ"
Không bao lâu, Thẩm Phàm đã nhận lấy điện thoại: "Thanh, ngày hôm nay khí trời rất tốt, anh ra ngoài với em một chút được không? Chúng ta buổi chiều có thể cùng nhau đi dạo một chút, sẵn tiện anh cũng cần mua quần áo mới"
Từ Thanh còn chưa đáp Thẩm Phàm đã nói tiếp: "Anh đi cùng em nha, em cũng muốn mua quần áo mới. Được không anh?" Âm thanh trong sáng của Thẩm Phàm được truyền qua điện thoại, còn mang theo một chút âm thanh của dòng điện nên nghe chẳng chân thật tí nào.
Từ khi Thẩm Phàm trở về thừa kế công ty với chức tổng giám đốc, cậu cũng đã ít nũng nịu đi. Dường như khi phải gánh vác một trọng trách lớn trên vai nên con người ta dần trở nên thành thục hơn. Từ Thanh đột nhiên thấy cuống họng mình có chút khát liền liếm liếm lớp da khô trên môi, nói: "Ừm, được rồi"
Giọng nói của Thẩm Phàm như được nâng cao lên đồng thời cũng bộc lộ sự vui vẻ của bản thân: "Vậy khoảng 3 giờ anh đến công ty tìm em được không, anh đi sớm một chút rồi tản bộ đến đây, chúng ta buổi tối lại đến nhà hàng Pháp trước kia anh thích ăn cơm nhé"
Từ Thanh sờ sờ cơ bụng mình, cảm nhận nó một chút mới đáp ứng: "Được."
Tiếng thở dốc ái muội vang lên trong phòng làm việc rộng rãi, lúc ẩn lúc hiện xen giữa tiếng nước mờ nhạt, chẳng ai nghĩ tới ở bên trong một nơi làm việc nghiêm túc mà sẽ có người làm chuyện như vậy.
Thanh âm của Từ Thanh trầm thấp mà ám ách, trông như một người thủy thủ đang bị bỏ bùa mê: "Thẩm tổng, có thể sao?"
Thẩm Phàm đưa mắt nhìn ra phía ngoài thấy nhân viên của mình đang chăm chỉ làm việc thì mặt lập tức đỏ đến có thể vắt ra máu. Hạ thân cậu đang ở ngoài không, chỉ có một chiếc quần nhỏ treo ở mắt cá chân, theo từng động tác mà rung động.
Từ Thanh để ý thấy tầm mắt của cậu liền dừng động tác, hôn một cái lên trán cậu nói: "Em khi đó làm kính thủy tinh một chiều, chính là để làm chuyện này sao?"
Thẩm Phàm vùi mặt vào ngực Từ Thanh, buồn buồn nói: "Em mới không phải, anh nhanh lên, chúng ta làm xong còn phải ra ngoài dạo phố"
Từ Thanh nghe chỉ thị liền lập tức hành động khiến Thẩm Phàm nhỏ giọng hô lên. Từ Thanh mang theo ý cười nói: "Lúc thì muốn anh nhanh lên, lúc lại muốn anh chậm lại, rốt cuộc là em muốn thế nào hả?"
Thẩm Phàm nghe rõ ý cười trong giọng nói của Từ Thanh liền vội vàng ngẩng mặt lên xem chỉ nhìn thấy gương mặt hắn không hề có một tí cảm xúc, cậu hừ một tiếng rồi dùng chân quấn quanh eo Từ Thanh, nhỏ giọng thì thầm: "Đồ ngốc"
Từ Thanh không nghe thấy giọng nói thầm của cậu, ôm ôm người trong ngực, toàn bộ tâm tư đều như được thả bay trên mây. Động tác của hắn càng ngày càng hung mãnh, chỉ có khi nghe được người dưới thân đang thở dốc hắn mới có thể xác thực người ấy đang ở bên cạnh mình.
✳
(1) "Giang Lang tài tận" là thành ngữ Trung Quốc chỉ về tài năng sớm nở rộ nhưng cũng sớm thui chột.
→ mọi người có thể tìm hiểu kĩ hơn ở đây: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Giang_Y%C3%AAm
(cái này phải cảm ơn một bạn trên cfs đã chỉ cho mình, thank you)
[ edit ngày 10.6.2019 ]