Bảo Bối - Tiểu Ngư Đồng Học



(edited by manhvaivun)



Chờ đến khi hai người về đến nhà đã là tám giờ, cơm nước xong Thẩm Phàm còn muốn đi xử lý cho xong công việc, nên sườn bò và rượu đỏ tự nhiên cũng biến thành một món nước. Từ Thanh sau khi đặt bát mì Yang chun (1) xuống liền lấy đĩa ra ăn tối.

Bởi vì quanh năm sống một mình nên kỹ năng sinh hoạt của Từ Thanh rất khá. Thẩm Phàm đặc biết thích ăn món mì Yang chun hắn làm. Hắn cho một chút mỡ lợn cùng gia vị vào canh gà, khi ấy mỡ lợn sẽ tan ra biến thành giọt nước mà trôi lơ lửng trên nước mì. Đem mì sợi vắt lên rồi bỏ vào trong chén. Thái chút hành lá xanh xanh để đem thêm sự tinh tế cho vắt mì dẻo dai. Tiếp theo theo đó ta cho lên trên mì một cái trứng chần chưa chín, chỉ cần nhẹ nhàng đâm vào lòng đỏ thì liền chảy xuống thấm lên sợi mì. Và thế là mỹ vị nhân gian đã được hoàn thành.

Thẩm Phàm nhiệt tình ăn xong bát mì nóng hầm hập, cậu sờ sờ bụng mình, cảm giác ấm áp trong dạ dày lan tỏa ra rất dễ chịu. Cậu liếc nhìn Từ Thanh một cái thì phát hiện hắn chỉ ăn có miếng đã để đũa xuống ngồi bất động.

Cậu nhíu nhíu mày: "Thanh, sao anh không ăn?"

Từ Thanh liền nở nụ cười với cậu, nhưng là một nụ cười rất nhạt: "Ăn chứ, em cứ đi làm việc trước đi, đợi anh dọn dẹp xong hết sẽ vào tìm em, chịu không?"

Gương mặt diễm lệ của Thẩm Phàm đỏ ứng một màng, cậu biết Tử Thanh nói đến tìm cậu là có ý gì.

Thật ra thì Từ Thanh sẽ không đi tìm cậu lúc cậu đang làm việc, trừ phi, chỉ trừ phi Từ Thanh muốn làm cậu thì mới đem cậu từ trong công việc kéo đến trên giường.

Thẩm Phàm sờ sờ mặt của mình, khá nóng, cũng không biết bọn họ ở chung đã bao nhiêu lâu, sớm chiều luôn gặp mặt, nhưng mỗi khi như thế cậu vẫn mặt đỏ tim đập. Cậu ồ một tiếng, giả vờ thận trọng nói: "Em ngày mai còn phải mở..."

Từ Thanh gật gật đầu: "Vậy thôi quên đi, em hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt đi"

Thầm Phàm liền cuống lên: "Đừng nha! Anh vẫn có thể làm ít hơn mà..."

Thẩm Phàm đột nhiên ngẩng đầu, quả nhiên thấy trên mặt Từ Thanh là một nụ cười trêu tức mà. Cậu hừ một tiếng, liền quăng ra một câu nói hung ác: "Anh dám chọc em, anh chờ đó!"

Từ Thanh chờ Thẩm Phàm đi vào thư phòng thì nụ cười trên mặt trên mặt dần biến mất, hắn sờ sờ ngực mình.

Hắn thấy không đúng.

Trong đầu hắn biết rõ bản thân yêu Thẩm Phàm, Thẩm Phàm muốn bất cứ cái gì chỉ cần hắn có, hắn liền có thể nguyện ý cho cậu. Thế nhưng trong lòng hắn lại rất bình tĩnh, như một đầm nước tù đọng, ngay cả một chút gợn sóng cũng không có, một đầm nước chết.

Hắn liền sinh ra một chút mơ hồ, đến cùng hắn vẫn thích Thẩm Phàm sao? Hiện tại hắn là bị bắt buộc phải yêu Thẩm Phàm hay thật sự bản thân hắn yêu Thẩm Phàm?

Vừa nãy ở nhà bếp, trong lúc gọt hành hắn vẫn luôn không nhịn được mà nhìn chằm chằm lưỡi dao, hắn vẫn luôn biết khống chế chính mình nên mới không để lưỡi dao gieo họa xuống ngón tay, trong đầu bỗng dưng nhớ đến một suy nghĩ -- cứ như vậy chết đi cũng tốt.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã khiến hắn lạnh sống lưng, chảy mồ hôi lạnh khắp người. Thật ra trước đây hắn đã từng có những hành vi tự làm hại mình, bởi khi ấy có thể nhận được một chút sự an ủi tịch mịch từ trong những hành vi tự làm hại mình này, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ đến cái chết cả.

Hắn có chút sợ.

Không phải là sợ chết, điều hắn sợ chính là, khi hắn thấy chán ngấy cái thế giới này, muốn tìm kiếm sự giải thoát thì Thẩm Phàm phải làm sao bây giờ.

Từ Thanh cúi đầu nhìn qua chén mỳ Yang chun nguội lạnh một chút, mặt không thay đổi liền đem nó đổ bỏ vào bồn rửa.

Hắn đem luôn chén đũa bỏ vào máy rửa chén rồi đi tới ban công. Hắn lấy một bao thuốc lá đã từ rất lâu vẫn chưa hết ra, ngón tay quẹt một cái rồi nhen lửa lên.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, may là ban công trong nhà được che lại, làm phòng kính, nếu không thật sự sợ chính mình nhịn không được suy nghĩ mà nhảy xuống.

Khói thuốc bao phủ gương mặt với ngũ quan thâm thúy của hắn. Ánh mắt cũng không biết đang nhìn về nơi nào, có thể đó là một đêm đen vô bờ bến, có thể đó là một cảnh đêm với ánh đèn huy hoàng ở nơi thành thị, hay cũng có thể đó cũng là một vầng trăng tròn trên bầu trời đêm.

Mãi đến khi thấy tàn thuốc nóng nóng nơi đầu ngón tay, hắn mới phục hồi lại tinh thần của mình. Hắn trào phúng kéo khóe miếng xuống rồi đem tàn thuốc ném vào thùng rác.

Ừm, hay là mình nên viết di chúc trước đi.

Từ Thanh nghĩ vậy liền cười cười.

"Ưm...Thanh, Thanh, Thanh..." Thẩm Phàm ngồi trên bàn sách, hai tay ôm lấy sau gáy Từ Thanh, trên người phát ra hương vị tình dục. Dục vọng hồng hồng trong đôi mắt lại tựa như chìm vào một hồ nước nhỏ.

Từ Thanh ngắt eo Thẩm Phàm, hung mãnh thô bạo mà lần lượt tàn phá thân thể cậu. Hắn không nói gì, chỉ thỉnh thoáng phát ra vài tiếng thở dốc, hơi thở như bị suyễn.

Hai má Thẩm Phàm như nở đầy hoa đào, trên quai hàm như được một lớp phấn phủ khiến Từ Thanh không nhịn được liền cắn nhẹ lên mặt cậu. Thẩm Phàm tựa oán trách mà trừng mắt liếc Từ Thanh một cái, đôi mắt như có dòng nước lưu chuyển nhân gian, Thẩm Phàm liền kinh ngạc hô lên một tiếng: "Sao...Tại sao, nó lại lớn..."

Từ Thanh thân thiết nắm cằm cậu, ôn nhu lưu luyến. Hạ thân lại rất tàn khốc mà chinh phạt khiến khóe mắt Thẩm Phàm rơi nước mắt, nhưng lại bị Từ Thanh hôn lên từng cái nuốt vào miệng.

Suốt một hồi lâu, nước như cuồn cuộn bên trong, ngón tay cậu cào từng vết trên lưng Từ Thanh để lại mấy dấu tay và vết cào đo đỏ của cậu. Cuối cùng cũng bắn ra. Cảm giác thỏa mãn như dâng trào nhưng cậu lại khó nức nở mà làm nũng với Từ Thanh: "Ông xã, em còn muốn..."

Văn kiện vốn ở trên bàn đã bị gạt sang bên, trên cổ và xương quai xanh của Thẩm Phàm hiện lên toàn là vết tích mày đỏ sậm. Cậu nghẹn ngào khóc thút thít, cả người như một đứa con nít đưa đầu đến gần hắn, ướt át mà hôn lên thắm thiết.

Từ Thanh cũng đáp lại nụ hôn không chút do dự, hắn ôm lấy mông của Thẩm Phàm rồi ôm cậu vào phòng ngủ.

Hai bên thịt trắng nõn bị tách ra. Quá đáng, mông cậu lại bị đánh đến đỏ lên trông như hai trái đào tươi mới lại mọng nước, bên trên lại là dấu đánh hồng hồng, trông rất dâm đãng lại còn mang theo hương vị của dục vọng.

"A, ông xã, ưm..." Thẩm Phàm vùi đầu vào gối, tay ghì lấy chăn, trên người lộ ra nửa tâm lưng đầy ý xuân, trong miệng lại ngâm nga rên rỉ.

Thẩm Phàm ở trong phòng, phần thân trên trần truồng ngoài không khí. Từ lần đầu tiên cậu bỏ thuốc Từ Thanh đã có thể nhìn ra được, thời điểm trước đây lúc cậu nổi loạn thì cái gì cũng đều chơi đùa qua, cho nên Từ Thanh đối với những người đã cùng cậu làm trước đây cũng chỉ bằng một phần mười thôi.

Thế nhưng đây là Từ Thanh, không phải những người đó.

Cậu chỉ cần nghĩ tới là Từ Thanh đang làm cậu, đang chiếm lấy cậu thì cả người liền run rẩy, dù chỉ là trong tưởng tượng cũng có thể khiến chỗ bên dưới của cậu chảy nước, phía trước phun ra một luồng chất lỏng trắng đục.

Cuối cùng, sau khi Từ Thanh ấn gáy cậu xuống liền nằm úp sấp trên người cậu, hổn hển mà bắn ra, lắp đầy bên trong cậu.

Trong nửa năm nay, số lần Từ Thanh làm cậu so với trước đây tăng lên rất nhiều. Mới bắt đầu cậu còn hoài nghi có phải là Từ Thanh đang dần mất hứng với cậu hay không, nhưng sau đó biết được trạng thái tâm lý của Từ Thanh thì không thèm để ý mấy chuyện này nữa.

Ngược lại, cậu càng để ý Từ Thanh hơn.

Từ Thanh ngủ thiếp đi sau cơn kích tình. Là ai nói quan hệ tình dục có thể khiến chất lượng giấc ngủ trở nên tốt hơn, tất cả đều nói dối. Thẩm Phàm đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng lông mi dài của Từ Thanh, nhìn thấy đôi má của hắn ngày càng gầy đi làm lòng cậu liền đau nhói.

Cậu biết buổi tối Từ Thanh ngủ không ngon, cậu cũng biết Từ Thanh ăn rất ít, cũng biết Từ Thanh hay lén lút tự hại mình, nhưng cậu chỉ có thể nhìn, làm bộ cái gì cũng không biết, tin tưởng những lời giải thích vụng về của Từ Thanh và rồi tiếp tục làm bộ vô tâm để ngăn cản hắn tự làm tổn thương mình.

Nếu cho Từ Thanh đi diễn kịch, thì khẳng định hắn chính là "bình hoa" có vận đen đeo bám đến già.

Tuy trên mặt treo lên một nụ cười nhưng cay đắng trong lòng cậu cứ từng trận xông lên cổ họng chua chát. Cậu không biết vì sao Từ Thanh lại không muốn đi khám, bác sĩ nói với cậu, nếu bản thân bệnh nhân không có nguyện vọng muốn trị khỏi bệnh thì cho dù có ép buộc, họ cũng sẽ không phối hợp.

Thẩm Phàm chưa từng có ý muốn bắt ép Từ Thanh, cậu vẫn luôn cho Từ Thanh một sự tự do tuyệt đối, bởi vì cậu tin tưởng Từ Thanh. Nhưng đến bây giờ, cậu cũng không biết mình có nên tin hắn hay không nữa.

Cậu sợ.

Cậu rất sợ, sợ có một ngày Từ Thanh nuốt lời.

Nhưng nếu đã nói cả đời thì phải là cả đời, nói không giữ lời chính là heo.



(1) mì Yang chun:



[edit ngày 03.07.2019]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui