Bảo Bối - Tiểu Ngư Đồng Học

(edited by manhvaivun)



Vào buổi sáng ở trung tâm chăm sóc sức khỏe tâm thần rất đông người. Có nhiều người ở đây bề ngoại nhìn cũng không thấy có vấn đề gì, một số người thì ngồi tán gẫu, có người lại trầm mặc ngồi một chỗ. Từ Thanh nhận bệnh án, nếu hắn đã đến đây thì chắc chắn sẽ chưa lâm trận mà đã bỏ chạy.

Thẩm Phàm nặn nặn tay hắn, nhỏ giọng nói: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát nhé"

Hai người ngồi một bên không bao lâu thì có người lại gần họ muốn trò chuyện, Thẩm Phàm nhíu nhíu mày rồi cũng chỉ tùy ý mà ứng phó vài câu.

Người đó tiến đến trước mặt Từ Thanh, cứ liên miên cằn nhằn rồi hỏi một đống vấn đề liên quan đến riêng tư của Từ Thanh. Từ Thanh mặt không thay đổi nhìn người nọ, cũng không trả lời.

Mãi đến khi tai Từ Thanh bị nhét một ống nghe vào, âm thanh mềm mại dần dần vang lên bên trong.

"Bảo bối à, bảo bối của em.

Dành tặng anh một chút ngọt ngào.

Để đêm nay anh say giấc nồng.

Tiểu quỷ à, tiểu quỷ của em

Vuốt nhẹ chân mày anh

Để anh thấy yêu thế giới này"

...

"Bảo bối à, bảo bối của em


Dành tặng anh một chút ngọt ngào

Để đêm nay anh say giấc nồng

Tiểu à, tiểu quỷ của em,

Véo nhẹ gương mặt tươi cười của anh

Để anh yêu toàn bộ ngày mai."

(bản vietsub này được lấy từ video của kênh cpop vietsub)

Đây không phải bản gốc, mà là giọng hát của Thẩm Phàm.

Hắn nghe thấy âm nhạc vẫn còn vang nhưng tiếng ca đã ngừng.

Thay vào đó là giọng nói của Thẩm Phàm được vang lên.

"Em làm bảo bối nhiều năm như vậy, bây giờ đổi lại anh làm bảo bối, để anh làm bảo bối của em cả đời, có được không?"

Hắn nhìn Thẩm Phàm, gương mặt trắng nõn của cậu hơi ửng hồng. Ngày hôm qua, Thẩm Phàm nằm ở trong ngực mình cả một buổi tối mới nguôi giận, cho nên phỏng chừng đoạn ghi âm này đã được thực hiện trước đó để lúc chuẩn bị cầu hôn sẽ đưa mình nghe.

Trong lòng hắn lại dâng lên niềm hối hận, ngày hôm qua sao hắn có thể làm Thẩm Phàm thương tâm như vậy chứ?

Thẩm Phàm nhét tay mình vào lòng bàn tay hắn, nhiệt độ ấm áp làm cho cậu đem mấy cảm xúc tâm tình này bỏ lại vào trong tâm trí.

Không bao lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt Từ Thanh.

Hắn ngồi ở trong phòng, nơi này không giống như phòng khám bệnh truyền thống mà toàn màu trắng và mùi thuốc khử trùng. Ở đây giống một văn phòng hơn. Bên trong rất yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy được những nhánh cây cây ngô đồng Pháp sum xuê đung đưa, từng tia sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cuối cùng chạm đến trên cửa sổ tạo thành nhiều vệt lốm đốm.


Hắn không biết bản thân ngồi ở trong đó bao lâu, cũng không biết đã trả lời bao nhiêu câu hỏi. Giọng nói của bác sĩ rất trầm ổn: "Không có gì bất ổn cả, anh chỉ là đang ở trong trạng thái hậm hực, chán nản, nhưng mà anh vẫn phải làm một cái kiểm tra để chắc chắn"

Hắn thở phào nhẹ nhõm, bởi dường như hắn đã tìm được lí do để bào chữa cho những hành vi trong quá khư của nửa năm này. Hắn uất ức, thật sự rất uất ức.

Làm xong kiểm tra hắn liền trở về gian phòng ôn hòa và yên tĩnh kia để nghe bác sĩ giải thích một chút về các chỉ số này cho hắn, rồi cuối cùng mới nhận được đơn thuốc.

Thẩm Phàm đóng tiền cho hắn rồi lãnh thuốc. Thẩm Phàm rất tâm lý, không có hỏi hắn vừa nãy hắn và bác sĩ đã trao đổi những gì. Lúc hai người gặp nhau, Từ Thanh chỉ nở một nụ cười, còn Thẩm Phàm hôn hắn một cái.

Thuốc cũng không nhiều, chỉ có hai hộp, là thuốc thông mạch máu não và Zoloft (thuốc chống trầm cảm).

Ban ngày nửa phần, buổi tối nửa phần.

Từ Thanh cầm hộp thuốc, hai hộp gộp lại mới hơn 100 đồng tiền thuốc, thật sự có hiệu quả sao?

Thẩm Phàm vừa về đến nhà liền tìm hai hộp đựng thuốc nho nhỏ rồi ngồi nghiêm túc trên thảm trải sàn, bắt đầu nhặt thuốc ra rồi phân loại.

Từ Thanh thấy Thẩm Phàm như học sinh tiểu học đang nghiêm túc làm bài tập, trái tim liền tan chảy thành một đầm nước. Hắn đột nhiên muốn được chiều chuộng, nên liền làm nũng. Hắn ôm lấy Thẩm Phàm từ phía sau, nói: "Có thể không uống thuốc không? Anh thấy bệnh của mình không cần trị cũng sẽ khỏi mà"

Thật ra hắn không nghĩ rằng sẽ không uống thuốc, chỉ là hắn muốn được nghe những lời Thẩm Phàm lo lắng cho hắn mà thôi.

Đúng như dự đoán, Thẩm Phàm lườm hắn một cái: "Anh bớt đi, thuốc cũng đã được kê rồi, sao lại không uống chứ"

Thẩm Phàm cảm thấy ngữ khí của mình quá mức nghiêm túc nên âm thanh tự nhiên nhu hòa xuống: "Ngoan, chờ một lát cơm nước xong thì uống thuốc nha"

Từ Thanh ồ một tiếng, đem đầu mình chôn vào hõm cổ của Thẩm Phàm mà cọ tới cọ lui: "Xin lỗi...anh ngày hôm qua..."

Thẩm Phàm lạnh mặt: "Đừng nói nữa, em không muốn nhớ tới chuyện hôm qua đâu, mới vừa nhớ tới thôi em đã muốn bạo lực gia đình với anh rồi"


Môi Từ Thanh cọ bên tai Thẩm Phàm rồi ngậm lấy tai cậu, dùng răng cạ cạ, giọng nói lại hàm hồ ướt át: "Vậy anh không nhắc tới nữa, em yêu anh không? Em sẽ luôn yêu anh chứ? Thậm chí nếu anh mãi bị bệnh như thế sao?"

Thẩm Phàm tuy không chịu được phiền phức nhưng lại rất thích sự quấy rầy còn làm nũng này của hắn, bởi dù gì thì rất khó khăn cậu mới xem được Từ Thanh làm nũng như vậy.

Tay Thẩm Phàm bỗng dưng buông lỏng, viên thuốc liền rớt xuống thảm trải sàn, cậu trừng mắt nhìn hắn một cái với ý tứ rất rõ ràng, anh coi anh đã làm cái gì nè!

Ngược lại Từ Thanh không hề câu nệ tiểu tiết, hắn liền nhặt thuốc lên cho vào miệng, cũng không quan tâm có phải giờ uống thuốc không đã nuốt xuống.

Thẩm Phàm thấy thế liền cuống lên: "Anh ăn bậy cái gì, tiền thuốc này không kém đâu!"

Từ Thanh xoay người cậu lại, hôn lên môi cậu. Thẩm Phàm bị động tác của hắn làm kinh sợ, cả người lập tức chấn động.

Cậu ma xui quỷ khiến mà nghĩ, vừa nãy anh ấy là uống thuốc tâm thần sao? Không phải thuốc tráng dương đúng không?

Thẩm Phàm rất nhanh sau đó liền không còn sức lực để suy nghĩ nhiều như vậy, bơi vì bàn tay Từ Thanh đã tiến vào trong quần cậu, thong thả mà vò, rồi nắn nắn cái mông cậu.

Áo sơmi trước ngực bị kéo sang bên như muốn bị xé toạc ra, nhận vai trò quản gia tiết kiệm lâu rồi nên Thẩm tồng cũng có chút đau lòng, cậu đã bỏ tận mấy vạn ra để đặt riêng đó!

Thẩm Phàm phàn nàn: "Anh làm gì vậy, từ từ cởi nha, y phục này đắt lắm đó..."

Hạt đậu nhỏ không hề sẫm màu của Thẩm Phàm bị hắn ngậm vào trong miệng liếm liếm rồi day day khiến cậu lập tức không còn sức lực để oán giận mà chỉ đỏ mặt, thở hổn hển. Chiếc quần lót trực tiếp bị lột xuống hơn phân nửa, làm lộ ra hai đóa hoa thịt trắng nõn trước mắt Từ Thanh.

Thẩm Phàm ở tròng lòng hắn bị lật người lại làm cho giật mình, thầm rủa một tiếng. Cậu nằm úp sấp, đùi bị ép lên trên. Thẩm Phàm nằm trên thảm trải sàn, quay đầu lại nhìn hắn.

Hai bên má Thẩm Phàm đều vụn vụn ửng đỏ, trong mắt như có sương mù bốc hơi, đôi môi đỏ âu của cậu hơi hé ra. Đặc biệt nhất là nốt ruồi dưới mi mắt cậu đang trực tiếp hiện lên trong mắt Từ Thanh, nốt ruồi ấy đâm vào lòng hắn đến tê tê dại dại, bụng dưới cũng muốn bốc hỏa.

Hắn kéo khóa quân, đem chỗ đó của mình móc ra đánh lên hai đóa hoa trắng nõn của cậu. Thịt trên hai đóa hoa trăng trắng ấy của Thẩm Phàm rất non mềm, nên chẳng mấy chốc đã bị đánh đến ửng hồng. Hắn cuối người xuống, cả người nghiêng qua liếm lên chỗ nhăn nheo kia của cậu.

Cả người Thẩm Phàm khẽ run lên, cậu nhận thức được Từ Thanh đang liếm nơi đó của cậu khiến cậu vô cùng kích động, cậu dần dần híp mắt lại bắt đầu cảm nhận xúc cảm của đầu lưỡi.

"Ừm..." Từ Thanh hừ nhẹ một tiếng, đầu lưỡi bắt đầu chui vào, bắt chước lúc làm tình mà xuyên vào.

Từ Thanh đột nhiên rời khỏi khối thịt mềm làm Thẩm Phàm phải mở mắt ra nhìn hắn, khóe mắt rưng rưng, trong miệng cũng phát ra vài tiếng rên nho nhỏ.

Từ Thanh không biết từ nơi nào lấy ra một cái ống rỗng nho nhỏ rồi trượt vào, chen lấn trong hậu huyệt của Thẩm Phàm mà tiến vào. Ngay tại cửa huyệt, ngón tay của hắn cũng được đưa vào tỉ mỉ mà mở rộng. Mấy năm ở chung làm hắn hiểu rất rõ thân thể Thẩm Phàm, cũng biết được kiểu nào có thể làm cho cậu sướng nhất.


Có điểm nào bên trong nhô nhô lên thì phải nhấn vài đó, côn th*t của Thẩm Phàm bắt đầu chảy ra một ít chất lỏng từ tuyến tiền liệt, tích tích nhỏ giọt xuống thảm trải sàn. Từ Thanh nhìn những giọt nước từ trong côn th*t của cậu tí tách chảy xuống, liền nhếch miệng cười một cái. Hắn nhìn cảnh đẹp trước mắt rồi cũng tự tuốt cho chính mình.

Thẩm Phàm nhìn hắn, rầm rì mà mềm mại nói: "Ông xã, ông xã tiến vào đi mà"

Cậu vừa nói, một bên còn tự lắc lắc mông của mình, cái mông bị đánh bạch bạch nãy giờ đỏ ửng một khối, trông tình sắc cực kỳ.

Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu của Từ Thanh rốt cuộc cũng đứt đoạn, cổ họng hắn khô như bị thiêu rụi. Hắn rốt cuộc không nhịn được mà nắm lấy tính khí có kích thước "nhỏ" đáng kinh ngạc của mình hướng tới miệng huyệt nhỏ bé kia, chậm rãi động thân tiến vào.

Trong nháy mắt hắn đi vào đó, tầng tầng thịt mềm liền bao vây lấy hắn khiến hắn sảng khoái mà thở ra.

Cảm giác được Từ Thanh lấp kín thật sự rất tốt, Thẩm Phàm thậm chí có thể cảm nhận được thịt gân dữ tợn trên tính khí của hắn. Thẩm Phàm rơi nước mắt lã chã, đôi môi hồng hồng há tròn vo, đầu lưỡi cũng hơi đưa ra một chút.

Tuyến tiền liệt bị cọ đến cọ lui kích thích liên tục làm Thẩm Phàm kêu lên không ngừng, âm thanh cũng rất mềm mại mà dâm đãng. Từ Thanh một bên làm hậu huyệt của cậu, một bên lại muốn không để ai có thể nghe thấy âm thanh của cậu, bởi bất luận là người nào nghe thấy tiếng rên này chắc chắn đều sẽ muốn chết trên giường của cậu.

Bên dưới cũng nhanh chóng đánh vào mông thịt, tiếng động va chạm thân thể bạch bạch cùng tiếng nước dâm mỹ vang lên trong gian phòng. Mông thịt trắng mịn bên dưới bị đánh thành màu hồng phấn, phần thịt mỏng manh nơi ngực kia của cậu cũng bị hắn nắm vào trong tay xoa xoa, khiến Từ Thanh trong phút chốc sinh ra ảo giác rằng bản thân như một con chó mẹ ở dưới quần Từ Thanh mà phóng đãng cầu yêu.

Sự xấu hổ trong lòng phút chốc xông tới khiến cậu cắn chặt lấy môi mình. Trước giờ cậu chưa từng xấu hổ ở trên giường, nhưng trong giây lát này cảm xúc xấu hổ không biết vì đâu mà lại thiếu chút nữa nhấn chìm cậu.

Từ Thanh phát hiện sự bất thường của Thẩm Phàm, hắn cúi người liếm liếm hôn hôn lên xương hồ điệp của Thẩm Phàm, giọng nói ấm ách hỏi: "Bảo bối, em sao vậy?"

Thẩm Phàm dùng cánh tay che mặt không muốn trả lời lại bị Từ Thanh kéo ra. Thẩm Phàm trong nhất thời nghĩ mình đã làm mất hứng thú của Từ Thanh nên co chân lên, biểu tình mệt mỏi muốn từ dưới đất bò dậy bỏ chạy.

Còn chưa kịp bỏ chạy, cậu đã bị Từ Thanh thô bạo mà đè lại xuống đất. Chân cậu bị ép mở ra, vật cương cứng của hắn lại lần nữa lấp đầy cậu, hai chân Thẩm Phàm treo lên bả vai Từ Thanh. Hắn hôn hôn bắp chân cậu, rồi tới mắt cá chân, ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc bén mà theo dõi cậu, giống như chỉ cần một ánh mắt là hắn đã có thể thống trị tất cả.

Cậu dùng tay che lại nửa bên mặt, cắn môi nhỏ giọng rên hừ hừ, Từ Thanh kéo tay cậu ra rồi nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu trong phút chốc liền cúi người hôn cậu, ở bên trên đầu lưỡi ôn nhu triền miễn mà giằng co, phía dưới lại hung mãnh và thô bạo, ẩm ướt dinh dính một mảng.

Đợi đến khi một hồi tình ái kết thúc, Thẩm Phàm đã bắn hai lần, tiểu một lần, toàn bộ thảm trải sàn đều gần như bị hỏng hết. Thẩm Phàm ở trong ngực Từ Thanh vừa khóc vừa mắng hắn một hồi, rồi ngơ ngơ ngác ngác mà đáp ứng đề nghị của Từ Thanh sẽ đi nước ngoài du lịch.

Cậu nhắm mắt lại rồi suy nghĩ, ngày mai sẽ an bài công tác cho Trịnh Xảo để dành ra một tuần đi du lịch.



[edit ngày 9.7.2019]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận