(edited by manhvaivun)
✳
Lịch làm việc của Từ Thanh cũng không nhiều nên thời gian rất dư dả. Tuy rằng Từ Thanh chưa từng tới Paris nhưng khi hắn còn bé, gia sư dạy ngoại ngữ cho hắn là người Pháp, cho nên tiếng Pháp của hắn so với tiếng Anh tốt hơn nhiều.
Vì vậy bọn họ đương nhiên không cần mời hướng dẫn viên du lịch. Ngôn ngữ của bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề. Như vậy cũng rất hợp với ý của Thẩm Phàm, bởi vì cậu chẳng muốn có người quấy rối thế giới hai người của mình đâu.
Từ Thanh nắm tay cậu băng qua con hẻm nhỏ mà sâu thẳm, đi tới cây cầu tình nhân (1) bên cạnh sông Seine. Buổi sáng sớm ở trên cầu tình nhân không có ai cả, rất yên tĩnh. Trên mặt cầu được lót bằng những tấm gỗ dày đặc và là cây cầu duy nhất dành cho người đi bộ bắt qua sông Seine.
Từ Thanh kéo Thẩm Phàm ngồi xuống đất rồi lấy sandwich đã sớm chuẩn bị xong ra, hắn đưa cho Thẩm Phàm, ánh mắt ánh lên thập phần ôn nhu: "Nghỉ ngơi ăn chút gì nhé"
Thẩm Phàm nhìn hắn một lúc cũng không có nhận lấy sandwich. Từ Thanh đành phải tự xé bao đóng gói rồi đưa đến bên mép Thẩm Phàm. Thẩm Phàm lúc này mới há miệng cắn một mẩu lớn, làm nước sốt đều dính cả lên mặt.
Từ Thanh thở dài, vươn ngón tay lau đi chút nước sốt kia rồi cho vào trong miệng mình mút, nói: "Ăn mà dính tùm lum thế"
Thẩm Phàm lè lưỡi, làm mặt quỷ với hắn. Cậu ở trước mặt ba mẹ chưa từng làm như vậy, chỉ có ở trước mặt Từ Thanh cậu mới biến thành một đứa nhỏ, ấu trĩ mà đáng yêu.
Hai ba ngụm cậu đã ăn xong một cái sandwich, kế tiếp trước mặt lại được đưa tới một chén nước ấm. Thẩm Phàm nhăn mặt nhỏ giọng nói: "Anh làm gì vậy, không phải đã nói anh mới là bảo bối của em sao?"
Từ Thanh gật đầu: "Ừm, trước tiên ở Paris thì em làm bảo bối. Đợi đến lúc trở về rồi tới anh làm bảo bối nhé. Ngoan"
Thẩm Phàm bé ngoan uống nửa bình sữa bò, rồi làm sao cũng không chịu uống tiếp nữa.
Từ Thanh nhìn sang thấy có tới hàng ngàn, hàng vạn ổ khóa đang được treo lên hai bên cầu, hắn chỉ chỉ, nói: "Treo một cái khóa không?"
Thẩm Phàm lắc đầu: "Không muốn đâu, lỡ như ống khóa hỏng thì làm sao bây giờ, em mới không cần đâu" Cậu dừng một chút rồi hung dữ nói: "Anh đời này cũng đừng nghĩ sẽ chia tay em"
Lòng bàn tay ấm áp của Từ Thanh bao lấy tay cậu, nói: "Ừm, không chia tay"
Viện bảo tàng Louvre hùng vĩ huy hoàng chính là thiên đường của những người yêu nghệ thuật. Thậm chí đối với người đầu tiên tới đây mà nói, nơi này chính là mê cung.
Từ Thanh xem sách trong tay, một bên lại đưa Thẩm Phàm đi tham quan trong phòng. Thẩm Phàm rất yêu thích những nơi như nhà sách, viện bảo tàng, phòng trưng bày nghệ thuật,... Thẩm Phàm đã từng là một người rất không hiện thực, rất thích ảo tưởng. Nếu như cậu không phải là con trai của ba cậu, có lẽ cậu sẽ trở thành một nhà nghệ thuật gia, như vậy sẽ xứng đôi với Từ Thanh thêm chút nữa nhỉ?
May là ba cậu không biết sự ảo tưởng của cậu, nếu không ông ấy chắc chắn sẽ bị chọc cho tức chết.
Cậu dừng chân lại trước một bức hội họa thật lâu, Từ Thanh cũng không có quấy rầy cậu, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cậu. Cậu đang nhìn bức tranh, mà hắn lại đang nhìn cậu.
Thẩm Phàm quay đầu lại, âm thanh tuy rất nhỏ nhẹ nhưng tràn đầy hưng phấn: "Cô ấy rất đẹp có đúng không? Em thật thích cô ấy nhưng vẫn luôn rất bận rộn, mãi không có thời gian đến xem"
Lúc này Từ Thanh mới quay đầu nhìn bức tranh kia, hắn không hiểu cái gì cả, chỉ biết là trong bức tranh quả thật có một người phụ nữ gương mặt rất xinh đẹp. Hắn gật gật đầu, biểu thị đồng ý với Thẩm Phàm.
Thẩm Phàm liền hướng đến bên tai hắn phổ cập kiến thức khoa học cho hắn: "Bức tranh này gọi là "Donna allo specchio", được vẽ bởi Tiziano Vecellio, Titian, anh biết không?" (2)
Từ Thanh lắc đầu.
"Ông là em của Giorgione, và thầy của bọn họ là Bellini" (3) Thẩm Phàm nói.
Hửm... Những người này là ai vậy?
Từ Thanh: "... Ồ, thì ra là như vậy."
Thẩm Phàm lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói cho hắn câu chuyện đằng sau bức tranh này. Từ Thanh tai trái nghe, tai phải đi ra, trong lòng thì thầm nghĩ, quả nhiên không đến nhầm nơi, Thẩm Phàm đúng là rất thích Paris.
Đến tận đêm khuya Thẩm Phàm cũng không ngừng được kích động. Trong máy chụp hình đều là ảnh của mấy bức tranh kia làm Từ Thanh có chút ăn giấm. Thẩm Phàm tuy không có dỗ hắn, nhưng lại khiến hắn có chút buồn cười, hắn còn có thể ăn giấm chua với mấy bức tranh nữa sao?
Chuyến du ngoạn trên sông Seine là điều bắt buộc đối với một chuyến hành trình lãng mạn ở Paris. Từ Thanh cũng không có ngoại lệ, nên hắn đã bao trọn một chiếc du thuyền để thực hiện điều này. Vào thời điểm Thẩm Phàm ngồi ở bàn ăn, cười dịu dàng nhìn hắn, trong lòng cậu cũng nhìn ra ngày hôm nay có gì đó không giống bình thường.
Ngoài cửa sổ, cảnh đêm trên sông Seine hiện lên rất lãng mạn, màu đèn đường vàng vàng khoanh thành một vùng. Tháp Eiffel trong đêm đen lại càng toát lên vẻ đẹp lóng lánh của mình, nàng như biến thành nữ vương của toàn bộ thành thị, đứng ở vị trí trung tâm tỏa ra tia tao nhã mê người. Đặc biệt hơn, dưới ánh đèn lung linh này, nàng lại càng xinh đẹp không tả nổi.
Đèn ở phòng ăn bị tắt, chỉ còn lại ánh nến lấp lóe trên bàn ăn, phát ra từng vòng ánh sáng nhè nhẹ mà dịu kỳ. Nhân viên tạp vụ kéo đàn violin cũng bắt đầu trình diễn một bản hòa tấu. Thẩm Phàm càng nghe tiếng âm nhạc vang lên kia thì biểu tình trên mặt càng không đúng.
Salut d"Amour. (4)
Đôi môi Thẩm Phàm chậm rãi hé mở, ánh mắt cậu càng mở lớn hơn. Từ Thanh từ bên trong đi ra, hắn quỳ một chân xuống đất. Chiếc nhẫn kim cương bị cự tuyệt tàn nhẫn hôm trước đang bày ở trước mắt Thẩm Phàm.
"Thẩm Phàm, nếu như nhân sinh có thể tự lựa chọn thì anh rất muốn được vứt bỏ toàn bộ cuộc sống của mình để có em. Lúc trước anh vì sợ mất đi em, cho nên không ước ao điều gì, thậm chí cũng không dám ước ao. Thế nhưng em lại khác, khiến cho anh hiện tại chỉ muốn nắm em vững vàng trong lòng bàn tay. Anh muốn hỏi, không biết em có đồng ý dành phần còn lại của cuộc đời đi đi cùng một người hèn nhát như anh không?"
Bên tai Thẩm Phàm không còn nghe được gì nữa, trong đầu cũng ong ong, trái tim đập badabum liên hồi trong lồng ngực, trời đất như quay cuồng, dường như cậu đã rơi vào nơi không gian một chiều khác rồi.
Nhưng cậu lại nghe được chính giọng của mình vang lên.
"Em...đồng ý" Âm thanh của cậu khàn khàn không còn giống như của bản thân.
Mãi đến khi chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út, cậu mới giương tay lên, ngơ ngơ ngác ngác nhìn bàn tay của mình, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Từ Thanh cúi đầu thành kính hôn lên chiếc nhẫn một chút.
Thẩm Phàm giơ tay lên trước mặt rồi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, không chắc chắn lắm nói: "Anh vừa nãy...vừa nãy là anh cầu hôn em sao?"
Từ Thanh nhìn dáng dấp không thể tin tưởng của Thẩm Phàm chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau. Phải rồi, lúc trước hắn từ chối cậu chắc hẳn đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự trọng của Thẩm Phàm.
Hắn đi tới ôm lấy Thẩm Phàm, nói: "Đúng rồi"
Thẩm Phàm trầm mặc, nửa ngày mới mở miệng lần nữa: "Anh, anh tại sao...lại đem chiếc nhẫn của em đưa cho em? Anh cầu hôn em mà không tự chuẩn bị nhẫn sao, anh đúng là một chút thành ý cũng không có mà"
Từ Thanh: "..."
Bởi vì bản thân Từ Thanh không tự chuẩn bị nhẫn cầu hôn, một chút thành ý đều không có nên hắn đã bị ép ký kết một loạt hiệp ước có tính nhục nước mất chủ quyền.
Từ Thanh lặp lại những lời củaThẩm Phàm rồi nói: "Anh xin thề, càng ngày càng siêng năng, sẽ không bỏ dở chương truyện..." Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Cái gì?"
Thẩm Phàm đỡ cằm, theo dõi hắn: "Anh còn nhớ anh đã dừng truyện bao lâu sao, độc giả của anh đã xả bao nhiêu đao kiếm vào tiểu Chu rồi, anh biết không. Mấy ngày trước cô ấy còn tìm em khóc lóc đây"
Từ Thanh: "..."
Thẩm Phàm nói tiếp: "Hơn nữa, em cũng muốn biết kẻ bị tình nghi rốt cuộc là ai đó, ôi chao"
Từ Thanh: "...Cái đó anh cho em biết không được sao?"
Thẩm Phàm che miệng hắn, sợ hãi nói: "Không cho anh spoil"
Từ Thanh: "... ừm"
Trở lại khách sạn, hai người ôm hôn nhau thật sâu ngay trước cửa sổ sát đất, bấy giờ đối với bọn họ mà nói, toàn bộ thế giới đều không còn quan trọng, trong mắt chỉ có đối phương, chỉ có sự tồn tại của đối phương mới là quan trọng.
Thẩm Phàm nằm ngoài cả người trên cửa sổ sát đất, người phía sau bắt cậu tự dùng sức mà nhấn eo, phải tự thân mà động.
Cậu hướng mắt ra ngoài nhìn cảnh màn đêm Paris qua cánh cửa sổ, trong mắt bỗng dưng xuất hiện một tầng sương mù mờ mịt, nước mắt từ khóe mắt cũng theo gõ má chảy xuống dưới. Trong đầu cậu mơ mơ màng màng mà hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy Từ Thanh.
Lần ở tiệc rượu không phải là lần thứ nhất bọn họ gặp mặt, thật ra trước đây cậu đã biết dáng dấp của Từ Thanh ra sao rồi.
"Đây là Trục Ảnh sao?" thẩm phàm xem tài liệu trong tay, lông mày nhíu chặt lại.
Người này...Quá tuấn tú, tại sao lại làm người chuyên viết tiểu thuyết nhỉ? Hơn nữa, vừa nhìn đã biết hắn không phải là 0.
"Đúng vậy, Thẩm tổng, người này chính là Trục Ảnh. Chúng tôi đã điều tra rất lâu. Chúng tôi phải từ công ty của trang mạng xã hội tiểu thuyết mới lấy được một phần nhỏ tư liệu như thế" Người đàn ông trung niên xoa xoa tay, cười đến cả gương mặt đều là vẻ nịnh nọt.
"... Được rồi, đi đi, tôi sẽ gửi tiền cho anh sau"
Người đàn ông trung niên đi rồi, Thẩm Phàm vẫn lăn qua lộn lại mà xem rõ từng chi tiết trên bức anh. Người trong bức ảnh tóc đã cắt đến rất ngắn, ánh mắt lạnh lùng đề phòng, đôi môi mím thật chặt, thoạt nhìn không phải người dễ tiếp cận.
"Từ Thanh, Từ Thanh, tên tiếng của Trục Ảnh, là anh ấy, chắc chắn không sai rồi."
Phải làm thế nào...mới gây được sự chú ý với anh ấy đây?
✳
(1) Cầu tình nhân bắc qua sông Seine hình như là cầu Pont des Arts.
(2)
▪ Họa sĩ Tiziano Vecellio (hay Tiziano Vecelli) là một họa sĩ người Ý, người lãnh đạo trường phái Venice ở thế kỷ 16 của phong trào Phục Hưng. Ông có các tác phẩm nổi bật như "Đức mẹ đồng trinh thăng thiên", "Pesaro Altarpiece", "Venus thành Urbino".
▪ Bức họa "Donna allo specchio" là tớ giữ nguyên tên tiếng Ý, trong tiếng Pháp là "La Femme au miroir", hiện nay đang ở viện bảo tàng Lourve.
(3)
▪ Giorgione là một họa sĩ người Ý thời cao trào Phục Hưng ở Venice, người có sự nghiệp đã bị đứt đoạn khi ông qua đời khi vừa qua tuổi 30. Cùng với Titian người trẻ hơn, họ là những người sáng lập của trường phái hội họa Venice riêng biệt của nền hội họa Phục Hưng Ý.
▪ Giovanni Bellini, gia đình ông là dòng họ họa sĩ nổi tiếng tại Venice. Ông được coi là người đã cách mạng hóa tranh vẽ phong cách Venice, giúp các bức tranh này thêm phong cách gợi cảm và đa màu sắc. Thông qua việc sử dụng sơn dầu có màu rõ ràng và chậm khô, Giovanni tạo ra phong thái sâu sắc và các bóng mờ chi tiết.
(theo wikipedia)
(4) Salut d"Amour (Lời chào của tình yêu), Op. 12, là một tác phẩm âm nhạc được viết bởi Edward Elgar vào năm 1888.
https://.youtube.com/watch?v=fu3UOD16jao
[edit ngày 10.7.2019]