Phiên ngoại 3: Tình địch
(edited by manhvaivun)
✳
Từ Thanh tuyệt đối chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế —— bị tình địch gọi điện đến để bức vua thoái vị.
Hắn để điện thoại di động xuống, lại nhìn chén nước trước mặt một chút rồi cầm lấy nửa viên thuốc kia nuốt xuống.
Vừa nãy tên kia nói cái gì nhỉ?
À, tên tình địch ấy nói Thẩm Phàm chính là tình yêu đích thực của cậu ta. Trước đây cậu đã từng vì cậu ta mà công khai với gia đình, khi ấy lưng Thẩm Phàm còn bị ba cậu đánh đến tan xương nát thịt. Lúc trước cậu ta vì một vài lý do gia đình mà không thể không đi tha hương, ra nước ngoài du học. Và bây giờ, khi đã trở về Trung Quốc, cậu ta lại phát hiện mình vẫn yêu Thẩm Phàm tha thiết và đắm say.
Tên tình địch ấy còn nói, hai người họ gần đây đã liên lạc trở lại, cậu ta hi vọng Từ Thanh có thể tự mình biết thân biết phận mà đừng cản trở bọn họ và lui ra khỏi con đường tình yêu đích thực rộng thênh thang của họ.
Thật là duyên dáng quá đi.
Từ Thanh sờ sờ cằm, ừm, có một chút đâm tay thì phải.
Hắn đứng dậy đi đến phòng vệ sinh. Người đàn ông trong gương đường trông như đang có tinh thần không tốt lắm, nhúm râu ngắn và cưng cứng trên cằm hiện ra tạo nên cho con người hắn một khí chất chán chường, vừa đẹp trai mà còn thêm chút lo âu, ủ dột, có dáng vẻ của một người nghệ sĩ đẹp trai mà lôi thôi lếch thếch.
Từ Thanh thoa kem cạo râu lên cằm, rồi nghiêm túc mà cạo đi mớ râu lún phún ấy. Sau khi rửa mặt sạch sẽ xong, hắn lại nhìn vào chính mình trong gương mà cười cười, rồi cũng tự chụp cho mình một tấm rồi đăng lên Weibo.
@Tác giả Trục Ảnh:Kẻ tình nghi [Picture.jpg]
Mới đăng lên Weibo có một phút mà dưới đáy đã xuất hiện hơn cả trăm bình luận, hắn lướt qua lướt lại, ý cười trên khuôn mặt lại càng sâu.
[A a a a a a đây là người nào?]
[Đây là Trục Ảnh sao?????]
[Có lẽ, tiếng "ông xã" này em sẽ trân trọng mà dùng để gọi anh trước.]
[Ông xã, em cũng có thể]
[Lồng gà nhắc nhở, tỷ có thể thì muội cũng có thể]
[Internet không phải là nơi bất hợp pháp.jpg]
[China Net. Cảnh sát nhắc nhở về văn minh trên mạng.jpg]
[Trục Ảnh thoạt nhìn gay gay.]
[Đừng có vừa nhìn vào trai đẹp đã lập tức nói là gat đi. Bạn đố kị Trục Ảnh đại nhân của chúng tôi lớn lên đẹp trai thì có!]
[Thật sự có điểm gay.]
[Tôi có tin tức ngầm: Trục Ảnh không chỉ là gay, mà còn có người yêu đồng tính nhiều năm nay rồi]
[???? Tôi không tin!!!!]
Từ Thanh nhìn thấy cái tin tức ngầm này, lập tức sửng sốt một chút, ba ba ấn điện thoại di động trả lời
@Tác giả Trục Ảnh đã trả lời: @Nghe nói chồng bạn đi ra ngoài làm 0: Đúng rồi.
[Ối giời ôi! Tôi mù rồi! Trục Ảnh đại nhân thừa nhận mình là gay kìa trời! Còn có người yêu đồng tính!]
[Trời ạ... Tại sao ai lớn lên đẹp trai đều là gay vậy...]
[Thật là ghê tởm, tôi không làm fan của anh ta nữa đâu]
[Bạn có làm fan qua sao? Trong blog của bạn toàn là cảm tưởng về tiểu thuyết của tác gia XXX, bạn là fan của khu D đối diện thì có!]
[Tôi thật sự không chấp nhận được...rời fandom thôi]
[Chúc Trục Ảnh đại đại và người yêu hạnh phúc!]
[Trục Ảnh đại đại không cần để ý những bình luận làm người ta phát ghét nha, chúng em ủng hộ anh!]
[Trục Ảnh đại đại, vợ của anh dáng dấp ra sao ạ?]
[Ủa, sao biết Trục Ảnh là công? Tôi thấy Trục Ảnh chính là thụ!]
[Không thể, Trục Ảnh vừa nhìn đã thấy là 1 tinh khiết]
[Thôi, mọi người đừng cãi cọ, hai người bọn họ mỗi người 0.5 được chưa]
Từ Thanh uống một hớp, trực tiếp trả lời mấy bình luận này.
@Tác giả Trục Ảnh đã trả lời: @Kẻ tình nghi nấm nhỏ: Cảm ơn lời chúc phúc của bạn nhé.
@Tác giả Trục Ảnh đã trả lời: @Ngẩng đầu ba thước thấy thần tiên: Có cơ hội sẽ cho mọi người nhìn thấy em ấy, nhưng điều kiện trước tiên là em ấy phải đồng ý.
Tag #Trục_Ảnh_lộ_mặt đã trở thành hot search trong ngày hôm nay.
Weibo Thẩm Phàm đặc biệt chú ý tới Từ Thanh, cậu vừa nhận được tin nhắc nhở đã lập tức mở điện thoại lên nhìn thấy tấm hình tự sướng của Từ Thanh. Trong hình, nửa người trên của hắn ẩn hiện sau lớp áo sơ mi bằng lụa, để hở ra mấy cúc áo, hơn nửa mảnh ngực đều lõa lồ ở ngoài, trên cổ hắn còn có một giọt nước lấp lánh đang chảy xuống.
Thẩm Phàm như bị tấm hình này bỏ bùa, nửa ngày đều không rời tầm mắt, yết hầu cậu lăn lăn lên xuống một hồi. Trong lòng cũng không biết dâng lên cảm giác gì mà sinh ra ý nghĩ muốn đem Từ Thanh giấu thiệt kĩ ở nhà, không bao giờ muốn thả ra nữa.
Sau một lúc, điện thoại di động của cậu vang lên.
Tiếng chuông điện thoại di động ồn ào kéo cậu từ mấy suy nghĩ đen thui bển uế trở về hiện thực, cậu vừa nhìn cái tên trên màn ảnh, chân mày liền cau lại.
"Này?"
Âm thanh nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia vang lên: "Tiểu Phàm! Hôm nay theo em đi dạo phố được không?"
Trong lòng Thẩm Phàm lập tức trở nên buồn bực, nói: "Sao cậu lại tìm tôi? Người khác không thể bồi cậu đi sao?"
Đối phương trầm mặc vài giây, lúc âm thanh lại lần nữa vang lên, lần này nghe giọng hắn vô cùng đáng thương: "Em coi anh là bạn tốt mà, trong quá khứ quan hệ của chúng ta tốt như vậy, nếu không phải... nếu không phải, vì việc kia thì chúng ta... Anh bây giờ sẽ không đối xử với em lãnh đạm như vậy... Nha ——"
Thẩm Phàm bị sự huyên náo của cậu ta phiền đến đau cả đầu bèn bảo: "Dừng —— chiều nay 3 giờ tôi tới đón cậu"
Ở đầu bên kia cậu ta lập tức nhảy cẫng lên hoan hô đồng ý.
Thẩm Phàm nhanh chóng cúp điện thoại. Ánh mắt lập tức trở nên rất lạnh lùng, cậu cũng không biết rốt cuộc não Thư Lam Phong bị hư chỗ nào rồi, từ ngày trở về nước bỗng dưng lại bắt đầu muốn dây dưa với cậu. Bản thân cậu đã từ chối biết bao nhiêu lời mời của cậu ta rồi mà tên Thư Lam Phong đó làm như không hiểu ý thứ của cậu, vẫn mắt nhắm mắt mở tiếp tục dây dưa với cậu.
Bực mình.
Lúc 3 giờ, Thẩm Phần vẫn còn ngồi ở văn phòng một hồi lâu mới xuất phát. Mãi đến khi Thư Lam Phong gọi điện đến đã là 3h40.
"Này, sao anh còn chưa tới nữa, em đã chờ rất lâu rồi đó"
Thẩm Phàm có một chút khó hiểu, rốt cuộc là vì cái gì, mà có thể biết một tiểu bạch thỏ năm đó trở thanh bộ dáng hiện tại hả?
Cậu lãnh khốc nói: "Tôi lập tức đến, cậu xuống lầu đi"
Chờ đến khi cậu đến, Thư Lam Phong đã khoác sẵn lên mình một chiếc áo sơmi bằng lụa tinh xảo đứng dưới bóng mát ngay trước công ty. Thẩm Phàm nhìn nhìn Thư Lam Phong, kiểu quần áo cậu ta mặc cũng khác mấy so với Từ Thanh, nhưng sao lại khác xa nhau đến vậy. Đúng là người mặc khác nhau thì mang đến hiệu quả cũng khác nhau mà.
Thư Lam Phong vừa nhìn thấy xe cậu đã lập tức vẫy tay rồi chạy tới: "Tiểu Phàm!"
Thẩm Phàm lạnh nhạt gật đầu một cái. Hôm nay cậu muốn nói rõ ràng với Thư Lam Phong nên chút chuyện nhỏ này trước hết cần nhịn thì cứ nhịn đi, tránh cho trên mặt tên đại gia này trông khó coi.
Thư Lam Phong vừa lên xe đã dựa sát vào người cậu, nói: "Tiểu Phàm, chúng ta đến International Market. đi, em nghe nói Hermes mới ra cho ra mẫu ba lô mới, em thật thích cái đó nha"
Thẩm Phàm bị mấy câu nói tiếng Anh tiếng ta hỗn hợp của cậu ta làm cho sững sờ, bèn nói: "Tôi không có thời gian cùng cậu đi dạo phố, chúng ta phải về nhà"
Thư Lam Phong nhếch miệng: "Anh tại sao lại như vậy, em muốn gặp anh nhiều lần như vậy mà anh chỉ đồng ý với em này. Đến rồi cũng không chiều theo em, chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy, mà anh lại đối xử với em như thế sao? Nếu như bị bạn học khác biết đến, anh thấy anh nói vậy mà coi được sao?"
Thẩm Phàm liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tôi chỉ đi cùng cậu đến 5h chiều, cậu tranh thủ mà đi dạo nhanh lên. Chúng ta còn có việc phải nói rõ ràng"
Thư Lam Phong rất không hài lòng, muốn nói thêm vài câu nữa mà thấy sắc mặc của Thẩm Phàm như vậy, nên chỉ đành ngậm miệng lại.
Có nhu có cương thì mới theo đuổi được người mình thích chứ.
Thư Lam Phong nhìn chiếc túi trước mặt, soi mói nói: "Còn màu khác không, màu này tôi không thích lắm"
Thẩm Phàm liếc mắt nhìn chiếc túi kia, hừm, hơn mười vạn, đủ cho nhà bọn họ chi tiêu trong nửa tháng đó.
Thư Lam Phong nói: "Tôi nhớ hình như có màu xanh lam mà?"
Nhân viên cửa hàng mỉm cười nói: "Nếu muốn mua chiếc túi màu xanh lam thì phải xếp hàng, nhưng Thẩm tiên sinh nói không muốn xếp hàng ạ"
Thẩm Phàm ngẩng đầu lên, phát hiện Thư Lam Phong đang tha thiết nhìn mình, cậu hơi nhíu mày, chuyện gì vậy? Cái túi hơn mười vạn mà muốn mình trả tiền?
Thẩm Phàm quyết đoán nói: "Thư Lam Phong, cậu muốn xếp hàng thì cứ xếp đi, thứ tốt gì cũng phải chờ đợi mà" Cậu nói rồi cùng nhân viên ở cửa hàng nở nụ cười.
Người ngân viên ấy thoáng cái đã hiểu rõ, lập tức mỉm cười nói: "Thư tiên sinh, ngài không thích màu khác sao"
Thư Lam Phong ủy khuất nhìn Thẩm Phàm, nói: "Thôi, tôi không mua nữa"
Thẩm Phàm liếc nhìn một cái túi, trong lòng khẽ động, nghĩ, chiếc túi màu đen này có vẻ tốt. Từ Thanh anh ấy đeo lên...Ừm, rất đẹp.
"Cái túi màu đen kia, đem gói lại giúp tôi" Thẩm Phàm hất cằm về chiếc túi kia, nhân viên cửa hàng nghe rồi lập tức lưu loát mà mang đi đóng gói.
Thư Lam Phong do dự nửa ngày mới đi đến trước mặt Thẩm Phàm, nhỏ giọng nói: "Em thích màu xanh mà, à mà thôi, màu đen em cũng không ngại"
Thẩm Phàm kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn: "Cậu nói cái gì đó?"
Thư Lam Phong chỉ vào nhân viên cửa hàng đang gói chiếc ba lô màu đen kia, nói: "Cái đó không phải tặng em sao?"
Thẩm Phàm trầm mặc chốc lát, nói: "Đương nhiên không phải, tôi muốn tặng cho chồng tôi"
Thư Lam Phong đưa gương mặt kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Thẩm Phàm nhận lấy túi giấy từ nhân viên rồi đi ra ngoài, cũng chẳng thèm quan tâm Thư Lam Phong có đuổi theo hay không.
"Này! Thẩm Phàm! Anh chờ em một chút!" Thư Lam Phong chạy chậm chạp đuổi theo cản cậu lại, đôi mắt cũng trợn tròn lên hỏi mà hỏi cậu: "Tại sao anh lại biến thành 0 vậy?"
Thẩm Phàm nói: "Thế tại sao tôi không thể làm 0 hả?"
Thư Lam Phong nhíu mày, dùng bộ dáng nghĩ không ra mà nói: "Không đúng, anh trước đây luôn có ý muốn khống chế rất mạnh mà... Bây giờ anh lại nguyện ý làm 0 sao? Anh gạt em phải không?"
Thẩm Phàm nói: "Tôi cứ tưởng để nói rõ với cậu sẽ phải rất lâu. Nhưng bây giờ cậu đang nghĩ gì, tôi đều biết cả. Anh của cậu bảo cậu đi tiếp cận tôi phải không? Lúc trước nhà cậu đáp ứng thỏa thuận, cậu cũng đồng ý, vậy mà hiện tại lại chạy đến đây, là vì cái gì chứ? Hay là, nhà các cậu vẫn là quen thói lật lọng?"
Thư Lam Phong giật mình, nhỏ giọng nói: "Làm sao anh biết là anh của em...Nhưng mà bởi vì em không thể làm cách khác, tất cả đều do anh ấy ép buộc em..."
Thẩm Phàm phất tay, ngắt lời cậu ta: "Tôi không muốn nghe chuyện ái hận tình cừu giữa cậu và anh cậu. Tôi chỉ muốn cậu đừng tiếp tục quấn lấy tôi nữa"
Đôi mắt Thư Lam Phong mở to chứa đầy nước mắt: "Tiểu Phàm, anh thật sự không thích em sao?"
Thẩm Phàm nhìn hắn, âm thanh rất lạnh nhạt: "Câu này cậu nên tự hỏi bản thân kìa, cậu thật sự vẫn còn yêu tôi sao?"
Chờ đến khi Thẩm Phàm đi rồi, qua rất lâu, Thư Lam Phong vẫn đứng yên nơi đó.
Thẩm Phàm nhìn thân ảnh Thư Lam Phong hiện lên trong gương chiếu hậu, rồi lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi cho người ấy của mình.
"Thanh?"
"Em muốn trở về rồi sao?" Giọng nói của đối phương mang theo chút lười nhác.
"Ừm, ngày hôm nay ăn gì vậy?"
"Hôm nay anh không có làm cơm, trên đường về em tùy tiện mua ít đồ ăn là được rồi"
"Thế em mua ở Vân Thượng Các nhé?"
"Ừm... Đều được"
Trong mắt Thẩm Phàm tràn ngập ôn nhu, cậu nói: "Ừm, lát về nhà em có chuyện nói với anh"
Từ Thanh dừng một chút, cũng nói: "Đúng lúc, anh cũng có chuyện nói cho em"
✳
[edit ngày 18.7.2019]