Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

“Cả em nữa à?”

“Không, tôi là đặc biệt, là ngoại
lệ.” nét mặt tự cao tự đại của cô phô ra ngoài, cách nói chuyện đúng là
tự tin đến độ làm người khác sợ hãi.

Lăng Duật chau mày, đáy mắt bị ánh đèn pha lê phản chiếu nên nhấp nháy đốm sáng nhỏ “Em muốn nói gì?”

Hạ Diệp cười, kéo ghế ngồi xuống thản nhiên khen ngợi một tiếng “Anh thông minh thật đấy, kết hợp cái nét mặt với lời của tôi cũng có thể hiểu
nha. Tôi muốn anh hủy hợp đồng với bệnh viện và đừng làm gì ảnh hưởng
tới nó.” Ở càng lâu cô sợ sẽ càng biết nhiều thêm những chuyện không nên biết, sau này sẽ khó mà dứt ra được.

“Dễ dàng vậy? Tôi sẽ phải thua lỗ một khoản tiền lớn, cho dù là bác sĩ em cũng nên biết
tính toán một chút chứ.” đan những ngón tay lớn vào nhau, anh tỏ thái độ khinh khi.

“Tôi cho anh ba điều kiện, thấy thế nào? Yêu cầu tiền
bạc tôi có thể đáp ứng.” cô khôn khéo đàm phán, khẽ giơ cao ba ngón tay
lên thể ý.

“Em thấy tôi ít tiền lắm sao?”

Thứ khác anh không bảo đảm là anh có rất nhiều nhưng còn tiền thì có thể
dùng để làm giấy đốt được rồi, “Tuy nhiên, ba điều kiện này tôi phải coi em có đồng ý đáp ứng hay không đã rồi chúng ta cùng bàn bạc.”

“Anh cứ nói tự nhiên, tôi sẽ cố gắng để hoàn thành.”

Nụ cười càng trở nên gian manh hơn lúc nãy, theo nhận định của cô chính là nụ cười nguy hiểm trong truyền thuyết.

“Thứ nhất em phải về Lăng Túc sống chung với tôi. Thứ hai, em trở thành người phụ nữ của tôi, còn thứ ba tạm thời chưa nghĩ ra.”

“Về biệt thự sống chung nhưng ở riêng phòng thì có thể, còn trở thành người đàn bà của anh tôi làm không được, trước nay tôi là người không thích
chịu đựng sự ủy khúc, xung quanh anh có quá nhiều đàn bà, tôi đấu không
lại, cho dù tôi hơn họ thì tôi cũng không muốn cùng tranh giành nam
nhân. Lí do rất đơn giản, trên đời này có rất nhiều đàn ông.”

Lăng Duật vừa nghe xong mặt mày liền đen sậm lại, hừ lạnh một tiếng “Nhưng
em phải thừa nhận, tôi là một người đàn ông hoàn hảo và tuyệt vời nhất
trong số đó. Nếu đã không làm được thì coi như chuyện này chưa từng xảy
ra.” dứt lời, anh đứng dậy định rời đi.

Hạ Diệp theo phản ứng mà bật người kéo cánh tay anh lại, hớt ha hớt hãi nói, “Khoan, để tôi suy nghĩ.”

Phản ứng của cô rất nhanh nằm gọn ở trong mắt của anh, tuy không phải lần
đầu được người khác kéo tay nhưng anh cảm thấy cái này khác xa mấy cái
kéo tay khác, anh không ít không nhiều nói đúng mười chữ “Thời hạn hết
đêm nay, nếu không đừng bàn nữa.”

_______________________

Hết đêm nay cô thức suốt, trằn trọc không ngủ được, trên chiếc giường lớn
lăn qua rồi lộn lại suy nghĩ hết chuyện này lại đến chuyện khác, tuy cô
là người phụ nữ hiện đại, quan niệm sống thử cũng không quá coi trọng
nhưng mà đối với người mình không có tình cảm thì quả là có một vấn đề
lớn.

Đại khái là từ ngày cô trở về thì đủ mọi loại
chuyện phiền phức, tóc tai chắc không lâu nữa cũng bạc phơi khô khốc.
Lúc nãy nếu anh ta đưa ra thời gian giới hạn cho vấn đề sống chung thì
có lẽ cô đã không khó nghĩ như vậy a, còn đằng này hầu như không có điểm dừng thì bảo cô làm sao đây?

Cô đạp chiếc chăn qua một bên, ôm khư khư chiếc gối cố gắng ngủ, chưa đầy năm phút cô bật dậy,
quả quyết một câu, “Được rồi thích thì chiều.”

Tám giờ
mấy sáng bọn họ lên máy bay, hai mắt của Hạ Diệp lừ đừ mệt mỏi, bước
chân cũng loạng choạng lung tung. Suy nghĩ rồi đấy, nhưng vẫn không gạt
khỏi mấy thứ linh tinh trong đầu, thậm chí là nghĩ đến những vấn đề chưa xảy ra.

Ngồi vào ghế đối diện, cô vẫn mơ hồ sống trong suy nghĩ của chính mình.

“Vẫn còn đang nghĩ?” anh nhìn vào trong mắt người phụ nữ trước mặt, sự lộn xộn trưng ra cũng đủ để người nào đó hiểu.

Bụp.

Vừa nói dứt câu, cái bong bóng suy nghĩ trong đầu cô cũng chầm chậm nổ
tung, cô nhìn anh rất lâu không nói, cô chỉ cảm thấy sự khác lạ khi đối
diện với người đàn ông này không thể nào diễn tả được.

“Tôi nghĩ xong rồi, chúng ta làm thỏa hiệp đi, nếu sau một tháng anh không
chán tôi, tôi sẽ sống cùng anh cho đến khi anh không còn cảm giác khác
thường với tôi nữa, lúc đó tôi sẽ ngoan ngoãn rời đi không trách cứ. Còn nếu chán sau một tháng anh phải chính thức hủy bỏ hợp đồng của bệnh
viện Hạ Mặc được chứ? Đây chính là giao dịch công bằng giữa hai chúng
ta.”

“Còn?”

“Tôi mong trong những ngày tôi ở cùng với anh, nếu anh muốn tìm người phụ nữ khác cũng không sao
nhưng về đến nhà anh vui lòng cởi bỏ quần áo trên người. Chiếc mũi này
của tôi nhạy cảm nhất là có mùi phụ nữ, dù rằng anh không phải của tôi
nhưng tôi chỉ có yêu cầu bấy nhiêu.” cô cặn kẽ căn nhắc rất lâu mới đưa
ra một kết luận dứt khoát. Phụ nữ thường có khuynh hướng giữ chặt người
đàn ông bên mình, dù không phải của mình đi nữa nhưng hảo hảo sẽ sinh ra cảm giác chiếm hữu, nếu đã là của mình rồi thì người khác đụng vào thì
sẽ có cảm giác day dứt khó mà diễn tả thành lời.

Anh
cong môi, khiến khóe môi nâng cao hơn so với trước, “Phụ nữ tôi không
dám hứa tuyệt đối sẽ không gặp, nhưng tôi sẽ không để em ngửi thấy bất
kỳ hương thơm trần trụi nào của người phụ nữ khác.”

“Có câu này của anh tôi yên tâm rồi.”

Tuy không ngờ được anh ta sẽ dễ dàng chấp nhận nhưng kể ra đối với cô là
một hy vọng để kết thúc mối quan hệ nguy hiểm này a. Cô đã từng chứng
kiến kết cục của một vài người đắc tội với anh, nếu càng ở gần sẽ có
ngày người gặp nguy hiểm là chính cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui