Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Sau một ngày ráo riết chờ đợi kết quả, cuối cùng ông ta cũng chịu không nổi mà điên lên. Thái độ vô cùng cáu gắt, đâm đâm nhìn cô, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Ít lâu sau, ông ta liền dùng động tác không mấy nhã nhặn kéo miếng keo bịt miệng mới vừa dán xuống. Định nói gì đó với cô nhưng bản năng của ông ta lại nổi dậy khi nhìn thấy gương mặt kia, cú sốc lúc này cực kì lớn, khiến cho miệng ông ta cũng không ngưng được việc chửi rủa.

Được thoát khỏi sự bó buộc của miếng keo dán, cô hung hăng báng bổ, "Ông là tên bệnh hoạn, một tên điên!"

Bây giờ Hạ Diệp đang cương quyết chống đối Tần Tả, khi phát hiện một số động thái khác lạ của ông ta. Hơn nữa, hiện giờ ông ta chỉ cần mở miệng thì nhất định sẽ dùng những lời lẽ khiếm nhã để bôi bác và miệt thị bố mẹ cô, cô càng không thể nhịn được.

Lúc trước có thể cô rất sáng suốt, nhưng hiện tại đang bị dồn vào chân tường, cả đường đi cô cũng không rõ thì lấy đâu ra thời gian nghĩ ngợi? Cô chỉ không ngờ, những phán đoán lúc còn tỉnh táo lại không thể hoạt động được trong lúc này.

Tần Tả của mấy năm nay luôn phải sống trong sự ô nhục và dòm ngó từ những người thân trong gia đình, nếu năm ấy không phải do Trịnh Triết gây ra thì ông ta nhất định không có chuyện đáng sỉ nhục như hôm nay. Chỉ cần đợi Lăng Duật gửi tiền đến, ông ta sẽ đem theo con đàn bà thối này rồi quẳng cô ta giữa biển.

Ông ta bực bội giật đuôi tóc của cô lên cao, mắt trợn ngược. Cả người hầu như đều nổi gân xanh.

Quan sát xung quanh một hồi, ông ta thấy một khúc gỗ nằm gần đấy, liền vội vàng đi đến nhặt nó. Lúc nhặt xong, ông ta đứng quan sát rất lâu, dường như là để tích tụ lời chửi bới của cô đến mức cực điểm.

Cô từ đằng sau không tiếc lời chửi lão ta mà quên chú ý rằng lão già này đang làm gì. Trước mắt cô đã bị chi phối bởi sự ức chế.

Ông ta xoay người, đi thật nhanh đến bên cạnh cô, "Mau chóng ngậm miệng lại!"

"Bố của tôi không phải loại người ông có thể chạm đến, một tên tâm thần như ông đáng để không người nào yêu thương!"

Sự việc xảy ra cùng một lúc và đồng thời, lời cô nói quả nhiên đi song song với hành động của ông ta, lúc cô phát giác kịp thì đã mất hoàn toàn nhận thức.

Vật từ tay Tần Tả rơi xuống, máu tươi dính trên cạnh thanh khổ vuông từ từ chảy xuống thành một đường.

Không ngờ lực đạo đối với cô lại lớn như vậy, khiến cô không còn sáng suốt để nhìn nhận sự việc, không gian quá mơ hồ, dần dà cô đi vào hôn mê. Vừa tiếp xúc với mặt gỗ cô đã không thể nhúc nhích tránh đi, thậm chí còn không thể phát hiện ra ông ta đang hăm he đập vào đầu mình, liệu rằng cô sẽ chết sao?

Ông ta liếc nhìn người phụ nữ đã bị mình đập một cây, nét mặt hả hê chưa từng thấy qua. Nhìn từng đợt máu trên đầu cô ta từng lúc tuôn ra ngoài, ông ta lại càng phấn kích.

Sự việc chưa dừng lại ở đây, tai ông ta lúc này đã bắt kịp chuyển động nhịp nhàng ở bên ngoài. Không gian quá mức yên lặng này, thì những bước đi "cố ý" có lẽ cũng nghe được rất rõ ràng.

Lúc này Tần Tả sửng sốt đi theo lối cửa sau để trốn thoát. Đám người bên ngoài của ông ta chắc chắn đã bị bọn người kia đàn áp, việc này không thể nghi ngờ được, xác suất phán đoán này sẽ vô cùng lớn. Có thể ông ta đã vô tình tiết lộ nơi đang ở bằng tính hiệu điện thoại, huống hồ Lăng Duật không thể vì một người phụ nữ mà hi sinh lớn được: Bọn khốn! Dám chơi tao như thế, hãy đợi đấy!

Tần Tả tức tối dậm chân, cũng là do ông ta vui mừng đến mức hồ đồ! Nếu không...

Rầm.

Tiếng va chạm lực với cửa vô cùng lớn, nghe giòn giã đến mức chói tai. Ấy vậy đối với cô dường như chẳng hề có ảnh hưởng.

Ba bốn người mặc tây phục bước vào, thuận tay giơ súng lên cao, mục đích cũng là tìm kiếm tung tích Tần Tả. Ông ta không biết đã chạy hướng nào, từ khi bọn họ xông vào nơi này, chỉ phát hiện một cô gái bị buột chặt trên ghế, đầu gục xuống đất, máu rơi rớt nhỏ giọt xuống nền, liếc mắt cũng đủ làm người khác đau lòng.

Hạ Diệp ngồi im lặng trên ghế, tay chân bị buột chặt vào ghế, hung khí gây thương tích thì nằm ngay dưới chân của cô, trong thâm tâm phẳng lặng của anh liền bị tình huống này làm cho rợn sóng.

Anh nâng cằm cô, đau lòng vuốt ve vết thương, từng chút từng chút một nâng niu.

Bóng người cao ráo, tay chân cứng rắn, đứng trước mặt cô như một cây đại thụ cao sừng sững. Người đàn ông thấy trong lòng ngực có một chút nhói, người phụ nữ trong lòng anh tại sao lại ra nông nỗi này?

Ngồi xuống, anh giương tay nới lỏng dây ra, làm rất dịu dàng, đặc biệt còn chuyên chú trong từng động tác nhỏ, cũng chỉ vì sợ sẽ gây đau đớn cho cô. Cho đến cuối cùng, anh cởi trói cho cô, cô mới mấp máy cánh môi như định nói nhưng... hành động này chưa kịp hoàn thành thì cơ thể đã nhẹ tựa mây, không một chút sức lực.

Anh ngồi đúng y vị trí, thuận thế người cô ngã nhào vào lòng anh.

...

Trước khi mở mắt, trong đầu cô vô tình xuất hiện những hình ảnh mơ hồ không rõ. Có một người đàn ông ưu nhã thanh cao nắm lấy bàn tay cô, dắt cô đi trên con đường mùa hè đầy gió gắt và ở đó, có những tán cây không ngừng rung chuyển.

Cô nhìn không rõ mặt, chỉ biết ông ấy rất thân thiết với hình ảnh lúc nhỏ của cô.

Giật mình thức giấc, bàn tay truyền đến độ ấm vừa phải, cảm giác như được đặt trên bộ phận nào đó trên cơ thể. Nhìn kỹ một chút, cô nhìn thấy bóng dáng người đàn ông nào đó đang nằm kế bên mình, siết chặt thân thể mình vào lòng, tựa như rất thân quen. Giờ khắc này đến cả hơi thở của đối phương cô cũng có thể nghe rõ đến mức không cần dùng loa.

Thấy con vật nhỏ trong lòng đang mở mắt nhìn chằm vào lồng ngực, anh khẽ đưa tay vuốt đầu, "Ngủ thêm chút nữa, đầu em chưa thể hồi phục trong một hai ngày đâu."

Trái tim cô dường như va vào thứ gì đó, tạo ra thứ tiếng vô cùng giòn giã "bụp bụp", "Buông tôi ra đi."

Sao nghe ngữ điệu của cô lại giống như chú thỏ thế này? Chẳng phải ngày thường sẽ tranh cãi quyết liệt hay sao? Anh có chút bỡ ngỡ rồi siết chặt cô vào người, "Có gì phải buông? Chẳng qua chỉ là hai người ngủ chung thôi, ôm nhau một chút cũng không đáng gì. Chẳng phải chúng ta đã có quan hệ "mật thiết" sẵn rồi hay sao?"

Sao cô không thể phản ứng nổi vậy? Cô thực sự rất muốn giương tay tự tát vào mặt mình mấy cái cho tỉnh ra. Nếu, chỉ là nếu sau khi anh ta cứu cô, cô đã xác nhận anh ta rồi sao?

"Không cần nghĩ nhiều, chỉ cần sau khi thức dậy em khỏe mạnh là được." Anh xoa đầu cô, tránh vết thương rướm máu đi.

Cổ uể oải nói một tiếng, tiện thể đặt bàn tay lên bụng tỏ thái độ, "Nhưng mà tôi lại đói rồi."

...

Sau khi đưa cô về phòng khám tư nhân, hay gọi là Edward Doctor thì anh đã lễ độ cúi đầu đối đáp với ông ấy. Bác sĩ ngày hôm trước đến để kiểm định tình trạng của cô chính là Edward Jelen, bác sĩ riêng của anh.

Edward Jenlen là một trong những bác sĩ nổi tiếng thế giới, ông tốt nghiệp tại một học viện y học danh giá, là người ở vùng Tây Nam nước Anh.

Anh không muốn vì chuyện này mà làm kinh động đến những người không liên quan, quan trọng hơn là, cô có vẻ rất sợ mẹ của mình. Nếu như Hạ Mẫn Nguyệt biết chuyện này sẽ gây ra không ít phiền hà cho cô lẫn sự bất lợi cho anh. Để cô quyết định, cô chắc chắn cũng sẽ lựa chọn giữ kín như anh.

Cô gặp phải chút rắc rối khi bị gậy gỗ lớn đập vào đầu, sau khi chụp CT não, bác sĩ chuẩn đoán cô bị mất một vùng trí nhớ tạm thời, do tổn thương. Tùy theo mức độ tổn thương mà não tiếp nhận để xem xét sự mất trí, có thể là một tháng hay hai tháng để cô nhớ ra tất cả, cũng có thể là một năm hay lâu dài.

Ông ta cho rằng trước đây có một thời điểm, cô bị ảnh hưởng sau đầu, dấu hiệu cho thấy là phần thùy thái dương trung gian từng bị tổn thương nghiêm trọng.

"Tôi biết cô ấy từng bị gì. Ông không cần lo lắng, người nhà của cô ấy là một trong những y sĩ có tiếng trong nước. Rất nhiều việc không cần phải để ý quá nhiều, ông chỉ cần khám cho cô ấy, rốt cuộc vết thương đó sẽ để lại hậu di chứng gì?" Anh âm trầm nhìn cô trên giường bệnh, khóe mi dài dài kia của cô lâu một chút lại khẽ rung động.

Làm bác sĩ, có tiền nhưng quan trọng là không cần quan tâm quá nhiều, lo phần trách nhiệm của bản thân đã đủ lắm rồi. Cho dù ông ta đang rất hứng thú với vết thương ở não của cô, "Vết thương này, ngoài việc gây ra tình trạng mất một vùng trí tạm thời thì không có vấn đề gì. Nếu lo lắng sẽ có sẹo, hãy cứ vệ sinh thật tốt, tránh đụng phải nước."

"Bao lâu sẽ hồi phục bình thường?"

Bác sĩ giơ một ngón tay, cẩn thận cân nhắc từng chữ một, dõng dạc nhấn mạnh vài phần, "Khoảng một tháng, nếu chăm sóc tốt thì nửa tháng cũng nên, còn về... không thể hoạt động mạnh, tránh tình trạng bung chỉ và nhiễm trùng vết thương."

Nói trắng ra, bất kể là ai đều sẽ hiểu được cảm nhận của ông ta về tình hình bây giờ, ngay cả kiểu phản hồi bóng gió này cũng góp phần đào một cái hố cho những người có lòng dạ đen tối.

Đối với câu "không thể vận động" này anh cũng không hề để tâm đến, chỉ chuyên chú gật đầu để bác sĩ ra về. Ở càng gần cô anh chỉ sợ bản thân sẽ không kiềm chế được loại cảm xúc nơi lồng ngực, cô đã cư trú trong trái tim anh gần ba năm, nay lại một lần nữa cô rơi vào tay anh, lúc trước buông tay cô trong nuối tiếc nhưng lần này ngay cả ông trời cũng đừng hòng cướp cô ra khỏi tay anh.

...

Đầu cô còn đau nên cũng không tiện ăn những món ăn như canh gà bổ dưỡng, thay vào đó anh tự mình chuẩn bị cho cô một bát cháo nóng, chỉ có gia vị và rau mà cô thích.

Hạ Diệp không hề biết rằng ở phía sau một người đàn ông thành đạt lại có thể xuống bếp, vốn dĩ từ xưa đàn ông vì danh dự mà không bao giờ lo chuyện bếp núc, có phải ăn bát cháo này xong cô sẽ lăn đùng ra chết vì không xứng để hưởng thụ hay không?

Nhìn cô nghiền ngẫm bát cháo mình làm, anh có chút xúc động, liền hỏi "Không hợp khẩu vị của em sao?"

Cô chu môi, thò tay khuấy bát cháo nhừ, chất lỏng sền sệt kèm một chút sắc xanh của rau, quả thật rất vừa mắt, nhưng người ta nói, những thứ miễn phí đều sẽ có độc, "Tôi ăn rồi có chết không?"

"Nếu chết thì anh đã chết hai mươi năm trước rồi."

"Vì sao vậy?" Cô tò mò dừng động tác như đùa của mình, ngẩng đầu nhìn chăm chăm anh mấy giây.

"Ăn đi. Anh từ từ kể em nghe."

Cô vì mục đích ngoan ngoãn ăn hết một muỗng cháo đầu tiên, anh cũng theo đó mà nói. Từ nhỏ, bố và mẹ đều bận đi dự tiệc ở những buổi lễ long trọng, lấy đâu thời gian ở nhà ăn cơm cùng anh? Cho dù có người giúp việc đầy nhà, nhưng anh vẫn cứng đầu như vậy, đã không vừa mắt chắc chắn sẽ hất đi. Vì vậy, mỗi khi nhà tắt đèn anh đều sẽ len lén vào bếp làm cho mình một món ăn no bụng, anh thích tự nghiền thành phẩm của mình hơn là để người khác làm.

Cô gật đầu như hiểu, thì ra từ nhỏ anh ta đã không nằm trong sự yêu thương chăm sóc từ gia đình, mà là từ những người giúp việc? Thú thật cô không có bố nhưng mẹ cô luôn dành trọn tình yêu thương dù nhỏ nhoi nhất cho cô, săn sóc cô cho đến khi khí cạn một ngày. Một tuổi thơ của một đứa trẻ, phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình nó, anh hình như không có tuổi thơ...

Bỏ qua lời anh, cô nghĩ thầm: Phải nói làm sao cho hợp lý đây. Hương vị thơm thơm mềm mềm như gối nằm ấy, lại mịn màng giống như tơ tằm cao cấp, cũng có thể là cao lương mỹ vị...

"Ăn được không?"

Cô lấm lét khen ngon, cũng không để ý đến nét mặt của anh, "Được, rất ngon."

Anh cười tít mắt, dò ý, "Ăn nữa không?"

"Còn sao?"

"Còn rất nhiều."

Phòng khi cô ăn nhiều, anh đã chuẩn bị một nồi lớn, đủ cho cô ăn thêm mấy bát nữa.

Hạ Diệp cảm nhận được sự dịu dàng từ anh, lại không biết từ lúc nào hình bóng của anh trong lòng cô lại được ưu ái đến vậy. Trong thâm tâm cô, anh tốt đến mức không còn lời nào để diễn tả, càng không còn sợ anh như lần đầu tiên gặp mặt.

Bị thương ở đầu còn phải băng bó, cô thực sự chưa thể trở về nhà, đành như vậy mà nhờ anh nói với bà ấy vài tiếng. Cô không thể hiểu nổi mẹ mình, rốt cuộc là ai mới là con của bà ấy, cô nói bà ấy không tin, mà chỉ cần anh mở miệng một tiếng bà ấy lại tin đến quên trời quên đất.

Lăng Duật đối với những người phụ nữ khác ra sao, cô của lúc trước sẽ không quan tâm, nhưng mà cô của lúc này, cực kỳ ghét anh đem hơi thở của người phụ nữ khác bước vào nhà, nó như thứ mùi vị làm cô ức chế không muốn nói chuyện với anh. Sống ở nơi này được một tuần, cô đã không nói chuyện với anh gần mười lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui