Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Hạ Diệp ngừng bước trước khi bước vào nhà, cô rối não đến nỗi nặng cả đầu. Ngước nhìn bầu trời cam trong vắt, cô thấy rằng bản thân vơi đi phần nào đó sự lo lắng bất định.

Bước đi trên từng phiến đá dẫn theo lối vào nhà, cô vừa đi được một, lại thấy có thứ gì đó kéo lại mười.

"Cô cút đi!"

Chưa kịp bước vào nhà thì bên trong đã vọng ra âm thanh hết sức kinh hồn, đây rõ ràng là giọng điệu của anh hai cô! Cô tạm thời gạt bỏ hết mọi thứ bức bối, chú tâm nghe xem chuyện gì đang diễn ra.

Nhìn qua khe hỡ cô thấy anh cô đang đứng trong tư thế rất nghênh ngang, không giống như dáng vẻ bình thường mà cô vẫn thấy hoặc là nói, đối lập tuyệt đối với lúc trước. Còn một bên hình như là Sở Tích?

Sao cô ấy lại ở đây?

"Anh làm cái quái..."

Cô không nghe rõ nữa, chỉ biết tinh thần của Sở Tích có vẻ không ổn. Do đứng cách xa quá cô nghe không được nên bắt buộc phải tiến sâu hơn vài bước, lúc này đã nghe được rõ hơn, nhưng là nghe tiếng bước chân bình bịch của người nào đó.

Đối mặt với cô là đôi mắt sưng to và chiếc mũi nhỏ nhắn bị Sở Tích lau chùi đến mức đỏ lòm. Cô hoàn toàn ngậm hết tất cả vào trong, tỏ vẻ bất ngờ khi chứng kiến sự xuất hiện của Sở Tích.

Cô nâng mi mắt, giơ tay định nắm lấy tay Sở Tích, xem như an ủi, "Sở Tích, sao chị lại ở đây?"

Ai ngờ ngay lúc này, Sở Tích hất tay cô ra như thể cô ấy đã ghét cay ghét đắng cô, "Tôi không được phép ở đây sao?"

Quan hệ của hai người cũng không đến nỗi tệ. Ở Pháp, cô ấy dẫn cô đi ăn rất nhiều lần, tính tình lúc ấy rất đằm thắm, nhưng vì sao bây giờ ngay cả anh và cô ấy đều thay đổi như vậy?

Cô không biết, thật sự không biết!

Quan sát từ trên xuống dưới chỗ nào cũng nóng nảy, cô ấy của bây giờ cứ như định ăn tươi nuốt sống cô, "Tôi không có ý đó, chỉ là gương mặt đầy phẫn nộ này..."

Giải thích từ tốn là trong mắt cô nhưng qua mắt cô ấy đã biết thành lời nối dối không hơn không kém.

"Có chuyện gì vậy?"

Sắc mặt của Sở Tích đột nhiên thay đổi, chỉ có điều đáng chú ý hơn là cánh tay của cô ấy tiến xuống vùng bụng dưới. Trông như sự cưng chừng, mà điều này cô vẫn thường hay thấy trong khoa thai nhi khi một người mẹ mang thai.

"Tôi..."

Cô đúng là không còn lời nào để nói, từ trên trời rớt xuống muôn vàn chuyện, chuyện này giải quyết chưa xong lại đến chuyện khác. Nhìn cái biểu cảm cộng với sự tình vừa rồi cũng đủ đưa ra một kết luận chắc chắn, "Mang thai rồi?"

Lũ lượt mọi hoài nghi đều đá sang cô ấy, ngay cả người cô ấy yêu nhất cũng nhẫn tâm buông lời sỉ nhục, cô còn có thể suy nghĩ điều gì? "Cô cũng nghi ngờ nó không phải là con của Thiên Minh đúng không!"

Nghe anh hai nói, Sở Tích không giỏi ngành tâm lí, trước đây cô ấy là bác sĩ đa khoa rất có thành tựu, gia đình lại giàu có, cho nên nhất định tương lai sáng lạng. Nhưng anh cô không biết vì sao cô ấy lại đột ngột bỏ ngang và chạy theo tâm lí học với vận tốc như vậy, anh luôn cho rằng cô ấy không thể kiềm chế tâm trạng, lúc ấy cô còn nghi ngờ nhưng bây giờ cho thấy điều lúc ấy hoàn toàn là sự thật.

Khi nghe xòn, cô quên luôn cả việc phải nghĩ, anh trước nay trong lòng cô là hình tượng vô cùng mẫu mực, "Anh tôi chối bỏ nó sao?"

"Đúng vậy, anh cô chối bỏ nó!"

Càng nói nước mắt của Sở Tích càng rơi rớt lộp bộp hai bên mặt, sự thương hại trong lòng cô bỗng chốc dâng lên tận cuống họng.

"Anh tôi không thể là người như vậy."

Cô nắm lấy tay cô ấy, dứt khoát đi vào trong nhà, tuy hơi khó kéo một chút nhưng ít ra cô đã thành công lôi cô ấy đến trước mặt anh.

Hạ Thiên Minh bỡ ngỡ vô cùng, cánh môi co giật, đồng thời cũng đang nghĩ đến một cách giải thích phù hợp.

Cô không tin anh cô là loại người như vậy!

Nhìn thẳng vào đôi mắt người anh mà cô yêu thương nhất, cô vẫn chỉ nghĩ anh cô không thể nào có thể làm ra loại chuyện như vậy, "Anh hai, anh thoái thác đứa con của mình?"

Sở Tích run bần bật, tay chân tê rần dường như đã không thể cử động được ngay trong lúc này. Phải, chính là cô gái trước mắt! Cô ấy có thể sai khiến được Hạ Thiên Minh, con của cô chắc chắn sẽ có cha bên cạnh khi nó được sinh ra.

Sở Tích rút hết nước mắt vào trong, người mẹ khóc nhiều quá gương mặt của con cái sẽ xấu.

Hạ Thiên Minh không ngờ cô ấy lại ra chiêu này, đúng thật có hiệu lực. Anh hiện đang phải gồng mình lên giải thích, "Đó không phải con của anh, cô ấy với anh chẳng có gì cả."

Vì đứa con trong bụng, cho dù có chết thì cô ấy cũng phải bắt anh ra chịu trách nhiệm! Đó là suy nghĩ duy nhất của Sở Tích trong lúc này, nhưng sâu bên trong cô lại không phải như vậy.

Hạ Diệp lay người anh, nhìn vào đôi mắt của cô có rất nhiều điều muốn nói, bao gồm cả sự trông chờ, "Chúng ta có thể xét nghiệm DNA, anh hai, anh không thể tuyệt tình như vậy. Anh hai, anh không được!"

Càng nhìn anh lại càng không nói được gì, nhất thời cũng đành trốn tránh ánh mắt của cô để nhìn con người Sở Tích, "Tiểu Diệp..."

Đôi mắt của anh chứa đầy sự khinh khi, như đang nhìn chính những người không đàng hoàng. Cô ấy thật sự nhem nhuốc như vậy sao?

Nhìn sang Sở Tích, cô lại gắt gỏng nắm lấy tay Hạ Thiên Minh, "Em mong anh hãy suy nghĩ thật kĩ, dù sao nó cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ, cho dù nó thật sự không phải con anh, anh cũng phải chứng minh được bản thân mình đã không làm điều gì sai."

Nếu thật sự muốn giải thích, anh có rất nhiều lí do chính đáng, nhưng cô đã nói đến nước này, nếu anh còn không chịu thỏa hiệp theo ý cô thì chỉ có một con đường duy nhất.

"Em sẽ nói với mẹ dùng phương pháp NIPPT không xâm lấn[*] để xét nghiệm cho cô ấy, anh hai, anh không được như những người đàn ông khác. Riêng phần cô ấy, nếu đó không phải đứa con của anh, cô ấy thật sự sẽ không yên ổn với em vì cô ấy đã dám bôi nhọ danh dự của anh!" Cô chau mày kiên định với ý của bản thân, đứa nhỏ không thể bỏ, nếu anh hai cô thật là cha của nó thì nhất định phải chịu trách nhiệm.

Bố cô đã không chịu trách nhiệm với con cái, để mẹ cô một mình nuôi lớn cô và anh, anh cô lẽ nào không nhìn rõ tấm gương ấy?

Hạ Thiên Minh chợt rút giò một cái, cơn đau thấu xương xâm chiếm tất cả suy nghĩ, "A."

Cô trợn mắt, đỡ anh bằng một tay nhưng thân thể người đàn ông to lớn, khó tránh khỏi một chút chập chờn, "Anh!"

Biết cách này có hiệu quả, Hạ Thiên Minh thở dốc ôm bắp đùi, "Chân của anh."

"Sở Tích, mau gọi cấp cứu!"

Vết thương ở chân anh cô còn chưa khỏi, nhưng vì sao nó lại tái phát? Bình thường chỉ khi vận động mạnh...

...

Hạ Mẫn Nguyệt bước vào phòng bệnh, không kiêng nể lập tức đề nghị với cô, "Hạ Diệp, con về nhà chuẩn bị đồ đạc, sáng sớm mai xuất phát cùng La Khả đến vùng A thực tập."

Tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim vang lên rõ ràng, cô nghe đến thấu gan ruột.

"Mẹ, con không muốn đi."

Anh cô còn nằm ở đây, quan trọng là có rất nhiều việc đang chờ cô làm, cô không thể đi ngay trong lúc này được.

Thuyết phục cô không phải điều hiện giờ bà ấy nên làm, mà là ép buộc cô nhất định phải làm theo, không quay đầu, không cho lựa chọn khác, "Đây là lệnh và là yêu cầu tuyệt đối."

"Nhiều chuyện xảy ra như vậy mẹ còn có thể bảo con đi sao!?"

Mẹ cô rõ ràng không thấu tình đạt lí, giờ này lại cố gắng đẩy cô ra xa mọi rắc rối trong khi cô lại là nhân vật chủ chốt, nhân vật của mọi vấn đề?

"Người bệnh ở vùng A đang cần cứu trợ ngay, con là bác sĩ, lương y của con nằm ở đâu!?"

Suy đi tính lại cô không thể đối kháng, đành vậy mà ngậm miệng, "Con..."

"Mọi chuyện mẹ tự biết suy tính, chuyện này và chuyện kia mẹ sẽ giải quyết, con yên tâm. Đi hết lần này mọi chuyện sẽ không còn rắc rối nữa."

[*] Non - Invasive Prenatal Paternity Test: Phương pháp khám thai không xâm lấn, được sử dụng công nghệ tiên tiến nhất là ADN SNP mircoarray. Hình thức thử ADN của thai nhi trong máu của người mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui