Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài

Có nàng ở bên người, ngay cả không khí đều biến thành hương vị ngọt ngào, nhưng thói quen có sự tồn tại của nàng, cảm giác khi cô đơn lại càng thêm mãnh liệt..
Tim Dụ Bảo Đế đập nhanh, âm thanh trách cứ cự tuyệt. “Không cần!”
Đi nhà hắn chơi cái gì? Cái gì xem phim nhựa, chơi trò chơi đều là lấy cớ, đến cuối cùng chính là lên giường hoạt động tương thân tương ái.
“Cự tuyệt dứt khoát như vậy, thật khiến cho người ta thương tâm.” Hắn giả bộ bị thương nói.
“A, ngươi không cần câu dẫn người ta!” Nàng chu miệng kháng nghị, nói ra băn khoăn. “Ngày đó không xin phép mà qua đêm ở bên ngoài, sau khi trở về ta bị các tỷ tỷ mắng đến thối đầu nha! Mấy ngày nay lại tan ca không về nhà mà trước hết đi ra ngoài gặp ngươi, sau đó trở về trễ . . . Nếu không muốn bị cấm túc, khiêm tốn một chút mới được.”
Kỳ thật, nàng không cảm thấy chán khi ở bên cạnh hắn, hưởng thụ sự cẩn thận yêu thương của hắn.
Chẳng qua, nhà nàng là có đại tỷ như cha, nhị tỷ như mẹ, nàng không thể thường xuyên đêm không về nhà, nếu không bị các nàng nhắc đi nhắc lại, tập kích nàng, kết cục tuyệt đối sẽ còn thảm hơn so với Tôn Ngộ Không bị Đường Tam Tạng niệm lời chú.
“Ta xem. . . Lần khác có phải nên chính thức đi bái phỏng nhai vị tỷ tỷ ngươi hay không, nói với các nàng hiện tại ta đang kết giao với ngươi, xin các nàng yên tâm giao ngươi cho ta?” Thiệu Kỳ Á rất thành ý, không chỉ muốn hòa nhập với cuộc sống của nàng, càng muốn dung nhập tánh mạng của nàng.
Nghe vậy, trong lòng Bảo Đế ngọt ngào hưng phấn, ấm áp, cảm nhận được hắn đối với tình cảm của hai người là chân thành tha thiết .

“Tạm thời không cần, quá độ quan tâm sẽ có áp lực.” Cảm động thì cảm động, nhưng nàng lại khéo léo từ chối, dù sao nàng còn trẻ, hơn nữa hai người vừa mới chính thức trở thành người yêu, hắn đứng đắn đến cùng các tỷ tỷ nói những lời này, tựa hồ quá sớm đi.
“Được rồi, chờ ngươi cảm thấy lúc nào thích hợp thì nói với ta.” Luyến ái hẳn là vui vui vẻ vẻ, hắn không muốn làm cho nàng có áp lực.
“Ha ha. . . .. Khi nào thì mới xem như thời điểm?” Làm xong công tác bảo dưỡng đơn giản, nàng cầm di động đứng dậy đi tưới nước trong bình thủy tinh trồng điện âm mà hắn đưa cho nàng, sau đó quay lại phòng tiếp tục nói chuyện với Thiệu Kỳ Á.
“Tùy vào ngươi nha! Khi nào thì ngươi cảm thấy có thể đem chính mình phó thác cho ta, cảm thấy ta là một người có thể dựa vào cả đời, tính ở cùng ta thật lâu, thì là lúc ấy.” Hắn hướng dẫn từng bước, muốn nàng đem tương lai hai người nghĩ xa một chút, cũng không che dấu chút nào trạng thái chờ đợi của chính mình, hắn sẽ mở ra cánh chim che chở nàng, chờ đợi nàng, đợi nàng tùy lúc quay đầu, chạy về phía ngực của hắn.
“Cho dù ta cảm thấy đúng lúc, đến lúc đó ngươi cũng không còn nghĩ như hiện tại.” Nàng khuấy nước trong bình, đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Là vì đã yêu sao? Cho nên lo được lo mất loại bệnh chung của tình yêu thông thường.
“Ngươi nghĩ nhiều lắm, bi quan như vậy không giống như là Dụ Bảo Đế ta biết.” Hắn sủng nịch nói, ở đầu điện thoại này ôn nhu mỉm cười.
Nàng còn chưa đủ hiểu biết hắn, cá tính của hắn từ trước đến nay xác định mục tiêu là dũng cảm tiến tới, kiên trì đến cùng, sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý !
“Ngươi biết một Dụ Bảo Đế như thế nào?” Nàng cười khẽ. Nhớ tới cây trồng mang điện âm này đã hơn một tuần lễ rồi, hắn nói sáu tới mười hai ngày sẽ nẩy mầm, còn nói bên trong có bí mật. . . Rốt cuộc là cái gì? Nàng đem bình thủy tinh tới gần xem cẩn thận.
“Hoạt bát, sáng sủa, lạc quan, thiện lương. . .” Hắn nói ưu điểm của nàng, lại nghe thấy nàng không đầu không đuôi bỗng nhiên kêu to.
“A! Ta phát hiện!”
“Phát hiện cái gì?” Hắn đã giật mình, màng tai suýt nữa bị hao tổn.
“Là trái tim nha! Thật đáng yêu !” Nàng kinh hỉ ồn ào.
“Trái tim gì?” Hắn nhất thời phản ánh không đến.
“Ngươi đưa ta cây trồng mang điện âm, nó đã sớm nẩy mầm ra lá cây rồi, ta vừa rồi nhìn kỹ, mới phát hiện mỗi lá đều là hình trái tim!” Nàng yêu thích thưởng thức không buông tay, đồng thời cảm thấy vui mừng, nghĩ tới hàm nghĩa của lời, không khỏi cảm động.
“Lá đã dài ra sao?” Hắn cười hỏi. Ở trong tình yêu con người thật sự rất ngu muội, vì người vui mà vui vẻ, vì người buồn khổ mà khổ sở, giống mê muội, cũng rất khoái hoạt. “Đó là cỏ trái tim, ta vừa nhìn thấy đã muốn mua cho ngươi, nhưng lúc trước không thích hợp để đưa, hiện tại cuối cùng đợi đến cơ hội.”

“Vì sao không thích hợp?” Nàng biết rõ còn cố hỏi, lúc ấy bên người nàng có người khác thôi! Bất quá, nghĩ tới tình huống này, bị hắn yêu tràn đầy, đã cảm thấy rất ngọt ngào.
“Còn phải nói gì nữa sao?” Hắn tức giận bĩu môi.
Muốn trách đều do cái nam nhân kia không quý trọng nàng còn chiếm lấy nàng lâu như vậy, nhưng đổi lại góc độ nghĩ hắn thật đúng là cảm tạ tên kia không biết quý trọng a!
May mắn nàng đúng là vẫn còn đáp lại mà yêu hắn, cho nên thầm mến, chua sót chờ đợi, bây giờ nghĩ lại, đều biến thành ngọt lành.
“Ai, tình yêu nhiều như vậy. . . Ngươi nói bí mật có phải ngươi thực yêu thực yêu ta hay không?” Hỏi như vậy rất khó nhưng nàng hiện tại có gan làm nũng đối với hắn
“. . . . . .” Không nghĩ tới nàng hỏi trực tiếp như vậy, Thiệu Kỳ Á khó có thể chống đỡ ngẩn người, sau đó bị đánh bại bật cười. Hắn thích chính là Dụ Bảo Đế tự nhiên ngay thẳng như vậy !
“Làm chi không trả lời? Ta đoán sai sao? Rất nhiều tình yêu không phải đại biểu thực yêu ta, mà là ám chỉ người yêu của ngươi rất nhiều, ý tứ đào hoa sao?” Dụ Bảo Đế giả bộ giận dữ vặn vẹo ý nghĩa, còn đưa ra một loạt câu hỏi như vậy.
“Khi nào thì nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi?” Câu hỏi quái gở của nàng làm hắn bật cười.
“Đừng nói sang chuyện khác, nói mau!” Cự tuyệt mơ hồ, nàng tiếp tục truy vấn.
“Được. . . . Trái tim rất nhiều ý tứ là ta rất yêu ngươi.” Hắn hoàn toàn bị nàng ép đến không có cách, bị bắt nói ra lời yêu như thế này, làm chính mình nổi da gà cả người, nhưng tươi cười cũng là phát ra từ nội tâm .

“Hì hì. . . .” Bảo Đế giống như con chuột nhỏ ăn vụng được, đắc ý cười trộm.
“Vui vẻ như vậy?” Tiếng cười của nàng nghe vào lỗ tai hắn, rất dễ nghe.
“Đương nhiên a, nếu ta nói thực yêu ngươi, vậy ngươi có vui không?” Nàng tâm tình tốt hỏi lại hắn.
“Uh. . . . Không biết, không bằng ngươi nói cho ta nghe thử xem?” Hắn giảo hoạt dụ dỗ nàng nói yêu.
“Ha. . . .” Nàng đánh cái ngáp thật to, trực tiếp giả ngu. “Rất mệt, ta muốn đi ngủ, bye bye.” Nói xong, nàng cũng không cho hắn cơ hội phản ứng đã tắt máy.
Hảo gian! Ý đồ rõ ràng như vậy, nàng mới sẽ không ngây ngốc mà làm theo!
Bất quá, một lát sau, Dụ Bảo Đế gửi một cái tin nhắn, bên trong có thiệt nhiều thiệt nhiều trái tim.
Đêm nay, bọn họ tuy rằng không cùng một chỗ, nhưng tâm lại rất gần nhau, hai người đều một đêm ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận