Không thể hỏi, không nên hỏi, cũng không biết hỏi như thế nào, làm cho Thiệu Kỳ Á buồn bực không vui, ngay cả khi cùng Bảo Đế ăn bữa tối đều không yên lòng.
Nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, trong đầu hắn hiện lên chính là hình ảnh Bảo Đế và nam nhân kia ôm nhau, đâm đau tim hắn.
Hắn không thể mất đi nàng! Do hưởng qua ngọt ngào hạnh phúc sau khi có nàng, hắn đã không có biện pháp đau khổ chờ đợi giống như trước!
“Kỳ Á? Ngươi đang ngẩn người a?” Bảo Đế thấy cái nĩa của hắn ở trong không trung không nhúc nhích, hãy còn trầm tư, không khỏi lên tiếng gọi hắn.
Hắn hoàn hồn nhìn lại, trông thấy ánh mắt tò mò buồn bực của Bảo Đế.
“Đang suy nghĩ một số chuyện.” Hắn qua loa có lệ.
Rốt cuộc muốn nói ra chuyện hắn thấy nàng và người khác ôm nhau trong mưa hay không?
Khi nói ra, hắn phải giải thích vì sao lúc tan ca xuất hiện ở phía trước tòa nhà của tập đoàn Á Châu, cũng tương đương với việc thừa nhận thân phận.
Nhưng hai sự việc trộn lẫn nói chung, sẽ làm tình huống trở nên phức tạp, Bảo Đế nói không chừng không thể tha thứ che giấu của hắn, cho nên thật sự không ổn. . . .
“Nghĩ việc gì, có thể nói ra không ” Tiếng nói nhẹ nhàng của nàng, có ý nghĩ muốn chia sẻ phiền não của hắn.
“Chính là chuyện của công ty, không có gì?” Không thể thẳng thắn hỏi, đành phải nói dối.
“Ta mặc kệ chuyện gì đều muốn chia xẻ với ngươi, ngươi cái gì cũng không nói cho ta biết?” Nàng nhướng đôi mày thanh tú, chu miệng so đo.
Hắn lớn hơn nàng bảy tuổi, thành thục ổn trọng hơn nàng, gặp việc cũng nhiều hơn so với nàng, cho nên sủng ái che chở nàng, chính là nàng không muốn đơn phương hưởng thụ sự bảo bọc của hắn, nàng cũng muốn đi vào nội tâm hắn càng hiểu biết hắn, cho dù hắn không muốn làm cho nàng lo lắng phiền não, nhưng nàng vẫn muốn chia xẻ cùng hắn.
“Ngươi bất kể có chuyện gì đều chia xẻ với ta?” Thiệu Kỳ Á thừa cơ nói, không thích lòng nghi ngờ như vậy của chính mình.
“Đương nhiên. . . . . .” Không chút do dự trả lời đến lúc nhớ lại chuyện lúc trước, những lời còn lại bỗng nghẹn lại
Muốn nói cho Kỳ Á việc Lục Đông Văn đến tìm nàng không?
Nàng vừa mới mới nói mặc kệ chuyện gì đều chia xẻ với hắn, hiện tại sao có thể giấu diếm? Dù sao, hắn tìm đến nàng cũng không có gì, bọn họ đã không có quan hệ gì !
Ngay vài giây Bảo Đế chần chờ, Thiệu Kỳ Á nhìn thấy trên mặt nàng có biến hóa rất nhỏ, trong lòng lại trầm xuống.
Vì cái gì do dự? Có cái gì không thể nói sao ?
Hắn thực mâu thuẫn vừa muốn nghe nàng nói, lại vừa không muốn nghe nàng nói, hắn hy vọng nàng thẳng thắn, lại không hy vọng nghe được việc gì phá hư chuyện tình cảm lúc này bọn họ !
Vậy. . . . đây là ghen đi? Nguyên lai mùi vị như vậy
“Xem ra, ngươi cũng có chuyện không thể nói với ta.” Vẻ mặt hắn buồn bã, nếu nàng không nói, liền đại biểu có vấn đề !
“Không có việc như thế!” Nàng vội vàng phủ nhận, chứng minh trong sạch của mình. “Bởi vì mới xảy ra, cho nên ta còn chưa kịp nói với ngươi.”
Tim Thiệu Kỳ Á đập dồn dập, bề ngoài lại bình tĩnh xem nàng, đợi câu tiếp theo.
“Lúc tan ca, ta thấy Lục Đông Văn đang đợi ta ở trước cửa công ty.”
Nàng thẳng thắn nói.
“Hắn muốn làm cái gì?” Hắn hơi nhíu lông mày anh tuấn, nghĩ muốn biểu hiện phong độ, nhưng thanh âm lại nhịn không được khẩn trương.
“Hắn giải thích với ta, khóc lóc kể lể với ta.”
“Khóc lóc kể lể?” Hắn kinh ngạc đề cao âm lượng.
Gặp quỷ, đây là chiêu gì?
Lục Đông Văn làm sao lại dùng chính sách tranh thủ đồng tình?
“Uh, hắn nói bị người làm thương tâm, mới biết được cảm giác của thương tâm, cho nên đến giải thích với ta, hắn nói người kia không cần hắn, nói hắn không đáng một đồng, làm cho hắn thực bi thương, hắn ôm ta vừa nói vừa khóc, một phen nước mắt nước mũi, rất thảm!”
Vốn nàng nên thừa cơ bỏ đá xuống giếng, vui sướng khi người gặp họa, nhưng nhìn hắn một đại nam nhân khóc thật bi thương, nàng thật sự không đành lòng.
“Sau đó như thế nào?” Nàng không có giấu diếm chuyện Lục Đông Văn ôm nàng, làm cho hắn rất vui mừng, nhưng hắn muốn biết nàng có bị Lục Đông Văn đả động hay không?
“Cứ như vậy thôi, còn có sau đó cái gì?” Nàng kỳ quái hỏi lại.
“Hắn không có đề nghị quay lại? Không có nói muốn ngươi trở lại bên người hắn?” Thiệu Kỳ Á có điểm nóng nảy, không khỏi hỏi ra sầu lo trong lòng.
Vấn đề hắn hỏi làm Bảo Đế ngẩn ra. Sao hắn lại hỏi như vậy?
Nhiều lần, nàng thấy áp lực ở đáy mát hắn, lo lắng và để ý, đột nhiên hiểu được. Nguyên lai, hắn lo lắng nàng rời đi hắn nha!
Trong lòng xuất hiện tia ngọt ngào, khóe miệng Bảo Đế chậm rãi giương lên, vươn tay xoa khuôn mặt tuấn tú, bướng bỉnh kia.
“Ngươi ghen sao ?” Giọng nói của nàng rất đắc ý.
Thiệu Kỳ Á tức giận nhìn nàng, không có phủ nhận.
“Tuy rằng hắn nói hối hận, nhưng hắn không có yêu cầu quay lại, cũng không muốn ta quay về bên người hắn.” Nàng cười hôn hắn một cái. “Cho dù có, ta cũng không thể đáp ứng.”
Tâm tình chuyển biến tốt đẹp, hắn thấp giọng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì ta yêu ngươi nha.” Nàng cười rất ngọt ngào. Có một nam nhân như vậy ở bên nàng, trong mắt nàng sao có thể nhìn thấy những người khác!
Thiệu Kỳ Á cũng cười, bởi vì một câu “yêu” của nàng, mây đen trong lòng hắn biến mất.
Hắn ôm lấy cổ nàng, đem nàng đến trước mặt, hôn nàng thật sâu.
Hắn không nên suy nghĩ lung tung, hẳn là tin tưởng chính mình, tin tưởng nàng.