Edit : Tử Ly
Beta : Ngocquynh520
Dùng cơm thì nàng thật vất vả nói ra chính được tập đoàn tinh phẩm Ouston chọn, miệng hắn đã nói chúc mừng, sau lại cười trào phúng nghi ngờ năng lực của nàng và ánh mắt của tập đoàn tinh phẩm Ouston!
Không phải nàng muốn so sánh, bạn chí cốt giống Thiệu đại ca, chẳng những thay nàng vui vẻ, còn nói phải giúp nàng chúc mừng. . . . Trái lại, Đông Văn là bạn trai của nàng, nàng cũng không cần chúc mừng, nhưng tối thiểu hẳn là thay nàng cao hứng, cổ vũ nàng, sao lại chỉ nói làm nàng thất vọng, đả kích tự tin của nàng?
Hắn chỉnh đốn bữa tối đều oán giận các đồng sự công ty hắn, công tác vất vả, nàng cũng không phải an ủi, thay hắn bênh vực kẻ yếu sao?
Mới kết giao hơn nửa năm, nàng đã cảm thấy hắn thay đổi, là bởi vì hắn đã tiến vào xã hội, mà nàng vẫn là sinh viên, cho nên thái độ cũng không phù hợp?
Cho dù nàng có thể thuyết phục chính mình, là hắn làm việc quá mệt mỏi, không thể giống săn sóc, băn khoăn tâm tình của nàng như trước, nhưng khi nàng đến dưới lầu công ty chờ hắn tan ca là chuyện gì xảy ra? Còn có, dùng cơm đến một nửa, sau khi hắn tiếp nhận di động liền không yên, qua loa cơm nước xong còn nói đồng sự gọi hắn đi ca hát, không tiện mời nàng cùng đi, sao lại thế này?
Nàng Dụ Bảo Đế xấu như vậy sao? Cho dù nàng không phải đại mỹ nữ, nhưng ít ra cũng là cô gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu kia mà.
Tìm ra cái chìa khóa mở cửa, nghĩ đến hai tỷ tỷ chờ nàng, nàng quyết định không đem chuyện buồn mang về nhà.
Hừ! Quên đi, không cho đi thì không đi cùng, dù sao thanh âm của Lục Đông Văn không được tốt, nàng đỡ phải bị độc hại lỗ tai.
“Đại tỷ, nhị tỷ, ta trở về !” Đi vào ban công, mở cửa ra, nàng khôi phục sáng sủa, nhẹ nhàng giương giọng, bởi vì trong nhà chỉ có ba người nàng, rất im lặng, cho nên nàng quen làm nóng không khí.
“Wow, chúng ta chào mừng nhà thiết kế đã về rồi!” Đại tỷ Dụ Uyển Điệp lấy trêu chọc tới đón tiếp tiểu muội, nàng ở thời gian nghỉ ngơi giữa trưa liền nhận được điện thoại của tiểu muội thông báo tin tức tốt, tâm tình vui sướng khỏi phải nói.
“Di? Không phải cùng bạn trai ăn bữa tối sao? Sao trở về sớm như vậy?” Nhị tỷ Dụ Hoằng Băng ngồi chung ở phòng khách buồn bực nhìn đồng hồ trên tường.
“Hắn và đồng sự đi ca hát, không cho ta đi cùng.” Có loại giác quan thứ sáu kỳ quái, Dụ Bảo Đế vẫn nhịn không được chu miệng oán giận cùng các tỷ tỷ.
“Hắn cùng đồng sự, tiền bối thành lập giao tình, mang theo bạn gái đi, lại phải phân tâm chiếu cố, xác thực có một chút không tiện, hơn nữa cũng có khả năng băn khoăn đồng sự sẽ bởi vì có người ngoài ở đây nên không thoải mái. . . . . .” Dụ Uyển Điệp kinh nghiệm xã hội phong phú phân tích an ủi. “Không cho đi cùng thì thôi, sớm một chút trở về nhận quà nha.”
“Quà?” Ánh mắt Dụ Bảo Đế sáng lên.
“Đúng vậy, đại tỷ nói muốn chúc mừng ngươi như nguyện được chọn tiến vào tập đoàn Ouston, cho nên mua lễ vật thưởng cho ngươi dụng công học bài.” Dụ Hoằng Băng mỉm cười, ôn nhu nói.
“Là lễ vật gì?” Dụ Bảo Đế vội vã muốn biết. Tuyệt quá! Đem chuyện không vui cùng Lục Đông Văn ném ra ngoài không gian đi, hôm nay vẫn là ngày siêu cấp may mắn của nàng!
Dụ Uyển Điệp mang cười, nâng mắt nhìn ra hiệu. “Ở trong phòng, nhìn nha!”
Dụ Bảo Đế giống hỏa tiễn, nhanh chạy tiến vào trong phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, tiếng vui vẻ ồn ào truyền ra.
“Wow! Thiệt nhiều, xinh đẹp quá. . . . Đại tỷ, làm sao ngươi biết ta thích những kiểu vải này? Lần trước ta xem qua luyến tiếc mua, không nghĩ tới ánh mắt ngươi giống ta nha, cái này gọi là tư tưởng đồng nhất nha. . .” Dụ Bảo Đế yêu thích không buông tay vuốt ve quà, ríu rít không ngừng.
“Xem nàng, mừng rỡ sắp bay lên trời .” Dụ Hoằng Băng ở cửa gian phòng nhìn nàng, nói với Dụ Uyển Điệp theo sau vào phòng ngủ, nụ cười vui vẻ trên mặt muội muội càng sâu sắc.
“Kỳ thật ta cũng không chọn, mời bà chủ tiệm vải đề cử vài loại vải màu sắc và hoa văn mới cho ta.” Dụ Uyển Điệp riêng đi một chuyến đến tiệm vải, thiết kế thời trang là hứng thú cùng giấc mộng của Dụ Bảo Đế, cho nên mua vải làm quà cho nàng là thực dụng nhất.
“Nhất định thực quý nha?” Dụ Bảo Đế mặt mày hớn hở, giống như được vật quý.
Nàng cùng đồng học không có việc gì sẽ đi dạo tiệm vải, có khi thấy vải có hoa sắc hoặc chất liệu rất tuyệt, nhưng giá không đẹp, chỉ có thể tiếc nuối không tha mà bỏ đi, lúc này đại tỷ một lần chọn lấy năm màu sắc và hoa văn, đủ nàng dùng tới một thời gian rồi!
“Đem hết tiền thưởng cuối năm dùng nha.” Nàng làm việc ở khách sạn năm năm rồi, điệu bộ nghiệp vụ biểu hiện tốt lắm, đánh giá thành tích cũng rất tốt, cho nên tiền thưởng cuối năm có hai tháng, phúc lợi rất không tồi.
“Cám ơn đại tỷ.” Dụ Bảo Đế tay còn vuốt vải dệt, nhìn ra được nàng có bao nhiêu thích, vừa sờ còn vừa thì thào tự nói, vải dệt mới cho nàng thiệt nhiều tư tưởng mới. “Ta lấy hoa sắc này làm váy ngắn cho đại tỷ, dùng màu đồng này làm đồng phục cho nhị tỷ. . . Đúng rồi, màu đồng này và hoa văn có thể làm sườn xám, ta còn thiếu Trịnh bà bà ở viện dưỡng lão một cái sườn xám, làm nhanh lên cho nàng mới được.”
Hai tỷ tỷ nghe xong, không khỏi nhìn nhau cười, lập tức đi ra cửa, đem phòng trả lại cho nàng.
Ba tỷ muội các nàng sống nương tựa lẫn nhau, có thể bình an thuận lợi sống, còn ai cũng có sở trường riêng, dốc lòng học hỏi, mụ mụ ở trên trời biết, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng!
※ ※ ※
Hết bận chuẩn bị cho tuyển chọn Ouston, lại vừa vặn lấy đến quà của đại tỷ, Dụ Bảo Đế bắt đầu bắt tay vào làm sườn xám đáp ứng cho Trịnh bà bà, nhịn vài cái buổi tối, rốt cục đại công cáo thành, vì thế hẹn Thiệu Kỳ Á thứ Bảy đến viện dưỡng lão thăm Trịnh bà bà.
“Ngươi xem, có đẹp hay không? Trịnh bà bà hẳn là sẽ thíchi?” Dụ Bảo Đế ngồi xuống trước xe Thiệu Kỳ Á, liền khẩn cấp đem thành phẩm lấy ra.
Tay Thiệu Kỳ Á tiếp nhận thưởng thức, phát hiện quần áo làm được thực tinh xảo, thực tinh tế, những chỗ nhỏ đều vừa vặn, một chút cũng không qua loa.
“Không thua quầy chuyên bán ở công ty bách hóa! Ngay cả đường viền đều làm, vải màu đồng lại thêm màu đỏ rực, bà ngoại ta nhất định sẽ thích.” Hắn không chút nào keo kiệt ca ngợi nàng.
“Vì không cho Trịnh bà bà thất vọng, ta là dùng tình yêu làm nha!” Nghe được hắn lấy tác phẩm của nàng so sánh với quầy chuyên doanh, Dụ Bảo Đế ngượng ngùng tươi cười. “Bất quá, bởi vì lo lắng lão nhân khó mặc, còn vì thân hình, cho nên ta làm là sườn xám cải tiến, hiện tại ta chỉ lo lắng không biết có thích hợp hay không.”
“Không thích hợp lại sửa thì tốt rồi.” Hắn chuyển động tay lái, đem xe lái vào trong dòng xe cộ.
“Trước theo giúp ta đi mua vài thứ cho bà ngoại, rồi đi viện dưỡng lão.”
“Tốt.” Đem quần áo cất xong, nàng hiền hoà lên tiếng trả lời.
Tuy rằng nàng nhỏ hơn Thiệu Kỳ Á bảy tuổi, hiểu được hắn không nhiều, nhưng bọn họ không có sự khác nhau, hơn nữa hắn tôn trọng nàng, bao dung nàng, mỗi lần cùng hắn ra ngoài, tâm tình đều vui vẻ, không một chút áp lực.
Đến viện dưỡng lão, Trịnh bà bà vừa vặn mới ngủ trưa tỉnh lại, thấy cháu đích tôn cùng Dụ Bảo Đế tới thăm, mặt mày vui sướng hớn hở.
“A Kỳ, sao ngươi cùng Bảo Muội cùng đi thăm bà ngoại? Các ngươi quen biết sao?”
Trịnh bà bà gọi nhủ danh Thiệu Kỳ Á, đẩy gọng kính lão nhìn một đôi nam nữ thật xinh đẹp.
“Bảo Muội?” Thiệu Kỳ Á hoang mang cất giọng.
“Trịnh bà bà nói ta là nữ, không nên kêu Dụ Bảo Đế, cũng không thể ngăn cản bà gọi ta Bảo Muội.” Dụ Bảo Đế mỉm cười giải thích, đã hiểu trạng huống mơ hồ của Trịnh bà bà, có khi trí nhớ tốt lắm, có khi lại dễ quên.
“Ha ha, bà ngoại người thật là có sáng ý!” Thiệu Kỳ Á đi đến bên người bà ngoại ôm vai của nàng, kiên nhẫn thuyết minh.
“Chúng ta là bạn, nàng nói muốn tặng sườn xám tới cho người, cho nên ta liền chở nàng tới.”
“Tặng sườn xám cho ta? Sao tốt như vậy?” Vẻ mặt kinh hỉ ngoài ý muốn, biểu hiện Trịnh bà bà căn bản đã quên chuyện này.
“Ta đáp ứng qua phải làm một cái tặng cho người nha.” Dụ Bảo Đế tiến lên lấy ra sườn xám mở ra.
“A, thật xinh đẹp đấy! Ngươi làm quần áo thật lợi hại!” Trịnh bà bà đứng dậy sờ sờ vật liệu may mặc cùng hoa văn cổ áo, ca ngợi không thôi. “Bất quá, sao ngươi biết kích cỡ của ta?”
“Biết a, ba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi bốn thôi!” Dụ Bảo Đế nhìn qua ba vòng của Trịnh bà bà phía trước nói, vừa nói còn vẽ ra thân hình hồ lô, Thiệu Kỳ Á bên cạnh nhìn mím môi cười trộm.
“Phốc, ngươi tiểu nha đầu này khiến ta vui vẻ.” Trịnh bà bà giả bộ nghiêm mặt nhìn nàng một cái, lập tức lại cười, còn làm động tác chậm khoa tay múa chân trên người mình ra hình dạng hồ lô. “Ta tuổi lớn như vậy rồi, muốn còn ba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi bốn, chẳng phải là lão yêu quái?”
“Ha ha ha. . . . . .” Tiếng cười giương mở, cả phòng sung sướng.
Thiệu Kỳ Á nhìn Dụ Bảo Đế và bà ngoại ở chung, ánh mắt ôn nhu, ngực ấm áp, chỉ một màn đơn giản như vậy, như là khắc ở trong óc, gương mặt xem ra đơn thuần, nhưng lại khó tưởng tượng làm lồng ngực hắn phình lên ngọt ngào cảm giác.
Một cô gái nhiệt tình thẳng thắn như vậy, thiện lương hiền hoà, làm người sao không thích đây?
Không chỉ như thế, hắn còn thưởng thức hiểu biết của nàng, kiên trì và nghiêm túc với lý tưởng
Nhưng, cho dù hắn thích nàng, thưởng thức nàng, cũng đã đem nàng nhích lại chỗ gần mình, nhưng không có nắm chắc có thể chiếm cứ tâm nàng, hắn vẫn chỉ có thể duy trì thân phận bạn. . . Ai, sự nghiệp công việc đều ở trong lòng bàn tay hắn, về tình yêu, chỉ có thể làm hết sức, kết quả như thế nào, trước mắt hắn thật đúng là một chút nắm chắc đều không có. . . .
Rốt cuộc phải tới khi nào, hắn có thể để nàng biết tâm ý của hắn đây?