Bảo bối trong lòng phúc hắc tổng tài

“Sự việc xong trước thời gian cho nên quay về sớm, không nghĩ tới ngươi lại bị tai nạn xe cộ.” Lo lắng tấm lòng của mình vì nàng thay đổi hành trình cấp bách quay trở về Đài Loan, đối với nàng mà nói quá nặng, dù sao quan hệ của hai người chưa rõ ràng, cho nên hắn không có nói rõ, vội vàng qua quýt nói.
“Tâm điện cảm ứng? Ngươi cảm ứng được ta đã xảy ra chuyện.” Không biết tâm tư hắn Bảo Đế trêu chọc ngây ngô cười.
“Đúng, ta còn đặc dị công năng a.” Hắn tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái.
Cô gái nhỏ này cũng biết, cảm ứng như vậy, là tâm đối một người liên hệ nhớ nhung, cần lấy yêu để làm năng lượng a!
Nàng chớp mắt to, nhìn về phía cằm đầy râu ria của hắn, phát giác bộ dáng này của hắn cùng phóng khoáng tiêu sái bình thường bất đồng. “Ngươi không phải vừa xuống máy bay liền đến xem ta chứ?”
“Ngươi nói đi?” Bĩu môi, trong ánh mắt nhìn nàng ẩn chứa sự sủng nịch chỉ thuộc về nàng.
“Cám ơn.” Nàng ngượng ngùng nhìn về phía hắn.
Cho dù là bạn tốt, hắn khẩn trương như vậy, nàng có một loại cảm giác được quý trọng.
“Khi nào thì khách khí như vậy rồi?” Hắn nói giỡn đáp lại, nói sang chuyện khác, để tránh nàng không được tự nhiên. “Wow, đây là gì? Kem, khoai tây chiên, khô bò, chocolate. . . Ngươi căn bản là ở nhà làm heo nhỏ!”
Mỗi lần hắn chỉ một thứ, nàng lại cất một thứ, thẹn thùng đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Ai nha! Nhàm chán liền ăn đồ ăn vặt. . . .” Nàng cảm thấy có thể chứng minh chính mình không suy sụp tinh thần, đem bức vẽ trong sổ ghi chép nhét vào trong tay hắn. “Thế nào thế nào, ngươi xem, ta bị thương còn còn chăm chú tiến tới, cố gắng sáng tác nha!”
Bảo Đế đem đồ ăn vặt cất trong phòng ăn xong, lấy đồ uống cho hắn, Thiệu Kỳ Á ngồi phòng khách lật xem thưởng bức vẽ trong sổ thiết kế sáng tác của nàng.
Hắn nhìn, trong đó có hai ba cái thiết kế tương đối thành thục, là tác phẩm có thể cân nhắc công bố, hơn nữa, có một việc lấy châm thô dệt sợi, cái khác bên trong toàn là thiết kế tay áo, gọn gàng hào phóng lại không mất mới cảm giác thời thượng, dựa vào sự nhạy bén của hắn đối với thị trường, hẳn sẽ là sản phẩm được hoan nghênh.
“Bảo Đế, thiết kế này của ngươi không tồi, có suy nghĩ đưa cho nhà thiết kế hay là chủ quản xem hay không? Nói không chừng. . . .” Thấy nàng bưng cái chén khập khiễng quay trở lại, hắn vội vàng tiếp nhận, thuận đường đưa ra đề nghị, còn cố ý giả bộ không hiểu chức vị biên chế khác nhau.
“Ta chỉ là trợ lý nha, trước mắt cũng chỉ có thể hỗ trợ chọn vật liệu, cung ứng vật tư, đánh bản in, giấy tính tiền. . . muốn đưa ra tác phẩm thế nào đến phiên ta!” Nàng bật cười phản bác, cảm thấy hắn nghĩ đến thật tốt.
“Nhưng không thử làm sao mà biết?” Hắn cổ vũ nàng dũng cảm thực hiện.
“Ở công ty lớn, có quy định, người mới muốn làm nhà thiết kế chính thức phải chịu mấy năm, ngay cả trong đầu có linh cảm cùng thiết kế, cũng không được phát biểu, cho nên cần có thời gian, mới có thể có khả năng vừa lòng.” Nàng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng rất có suy nghĩ.
Trừ phi như khi nàng còn đi học, vừa làm ra sản phẩm gởi bán, hoặc thành lập phòng làm việc, chậm rãi tích lũy khách hàng cùng danh tiếng, bất quá nàng hiện tại nghĩ tăng cường rèn luyện bản lãnh, củng cố nền tảng.
Thiệu Kỳ Á biết băn khoăn của nàng, biết nàng rất sợ chọc tới phiền toái. Kỳ thật nàng căn bản không cần sợ, chỉ cần tận lực biểu hiện, bởi vì hắn sẽ ngầm che chở nàng!
“Á Châu hẳn không phải là công ty như vậy, người có tài hoa sẽ có cơ hội, không phải sao?” Hắn ám chỉ, không thể nói rõ ràng.
“Đúng không sai . . .” Hắn cổ vũ làm cho trong lòng nàng dấy lên hi vọng.
“Được rồi. Ta sẽ tìm cơ hội thử xem.”
Thuyết phục thành công, hắn vừa lòng gật đầu, thế này mới phát hiện người nhà nàng không có. “Một mình ngươi ở nhà?”
“Nhị tỷ đi mua đồ ăn. Ta ở nhà ba ngày rồi, thật nhàm chán nha!” Nàng dùng ánh mắt thơ ngây nhìn hắn, bộ dạng thật đáng thương.
“Như ngươi vậy còn có thể đi ra ngoài sao?” Hắn hiểu rõ tâm ý, lời vừa nói ra, nàng lập tức gật đầu như bằm tỏi.
“Ta đây đưa ngươi đi ra ngoài đổi gió.”
“Nha nha nha!” Tiếng hoan hô giơ lên, động tác chậm chạp do bị thương bỗng nhiên trở nên thật linh hoạt, Thiệu Kỳ Á nhìn, lòng tràn đầy yêu thương, cưng chiều.
Nguyên lai thật lòng yêu thương một người, thấy đối phương vui vẻ, trong lòng cảm giác hạnh phúc, đạt được vui vẻ.
※ ※ ※
Mặt trời lặn dần, chân trời phủ lên màu sắc mê hoặc, nước sông dao động lăn tăn, giống như bức tranh đẹp.
Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế di dạo trên bờ đê, cùng với gió nhẹ và thanh âm của gió, nói chuyện phiếm giải sầu.
Dưới một gốc cây hoàng cận, có chiếc xe đạp chở đầy các bó hoa, thoạt nhìn thoải mái lãng mạn, hấp dẫn Bảo Đế dừng lại.
“Wow! Thật đáng yêu nga!” Dụ Bảo Đế khom người nhìn, từng bó hoa nho nhỏ do chủ nhân khéo tay trang trí như là tác phẩm nghệ thuật, nhìn thì có tâm tình tốt.
Nàng chuyên tâm thưởng thức một hồi lâu, Thiệu Kỳ Á chợt có ý nghĩ chọn lấy một bó trả tiền. “Này, tặng ngươi.”
“Cám ơn.” Bảo Đế vui mừng, tiếp nhận bó hoa tinh xảo, bên má xuất hiện một áng mây màu hồng, đưa lên mũi ngửi, lúm đồng tiền xinh đẹp ở khóe miệng nở rộ.
“Đừng khách sáo.” Tâm ý nho nhỏ có thể đổi được vui sướng của nàng, hắn nguyện ý làm nhiều hơn.
“Đi thôi.” Nâng cánh tay nàng, làm cho đầu gối còn có miệng vết thương của nàng không cần gắng sức, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Được che chở chăm sóc; nàng nhìn Thiệu Kỳ Á nhã nhặn cười yếu ớt.
Cảnh này, nếu mà đi bên cạnh là bạn trai mà không phải bằng hữu thì tốt rồi, chỉ tiếc, Thiệu Kỳ Á không phải là bạn trai của nàng, hắn chỉ thương nàng như đại ca ca.
Dọc theo đường đi, nàng không phải là không có chú ý tới bộ dáng xuất sắc của hắn đưa tới bao nhiêu chú ý, đứng ở bên cạnh hắn, sinh ra một loại cảm giác hư vinh không hiểu, những ánh mắt kia có chút mang theo hâm mộ, giống như nàng có thể có nam nhân bất phàm này làm bạn
Xác thực, nàng cảm giác mình là may mắn, vô duyên vô cớ có được một người yêu thương, cưng chiều làm bạn tốt của nàng.
“Về sau a, nếu lại có nam sinh theo đuổi ta, nhưng đối xử với ta thua ngươi, ta đây rõ ràng sẽ không yêu đương nữa!” Dụ Bảo Đế đột nhiên cảm thán thở dài.
Nghe vậy, Thiệu Kỳ Á nắm trọng điểm trong lời nói của nàng, không khỏi ngừng lại một chút, “Có ý tứ gì? Ngươi không phải đã có bạn trai sao?”
Nàng ở bên bờ ghế dựa ngồi xuống, ngửa đầu đối với hắn nói: “Cắt.”
“Ngươi nói cái gì?” Đáp án ngoài ý muốn làm hắn nhất thời không hiểu.
“Cắt chính là chia tay.” Nàng nói rõ ràng hơn.
“Làm sao có thể?” Nghe giọng nói của nàng rõ ràng, khóe miệng còn có một chút tự giễu, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi.
Chủ đề nói chuyện phiếm của bọn họ thiên nam địa bắc, nhưng nói cũng kỳ quái, hai người ở chung dường như có sự ăn ý, cũng không có đề cập chuyện của nàng với bạn trai, cho nên hắn chỉ biết đại khái, cũng không hiểu biết, chỉ một mực cho rằng bọn họ kết giao thật sự ổn định.
“Bạn học ta nói với ta lúc đang đi dạo phố thấy hắn thực thân mật cùng nữ nhân mua quần áo, nhưng ngày đó hắn rõ ràng nói với ta hắn cảm mạo không thoải mái không muốn ra ngoài, ta cảm thấy kỳ quái, cho nên. . .” Nhìn sóng trên sông, Bảo Đế rủ rỉ nói ra quá trình thay đổi.
Thiệu Kỳ Á đồng tình nàng bị phụ lòng, nhưng bằng lương tâm mà nói, hắn hiện tại cảm giác vui sướng muốn reo hò, nhưng sự vui sướng của hắn có được do nỗi đau của nàng, khiến cho hắn mâu thuẫn không thôi, không biết nên yêu thương nàng chịu ủy khuất, hay là thay mình vui vẻ.
Uh. . . . . Bằng không, hắn trước an ủi nàng, lại đến thay mình cao hứng là được.
“Nghĩ lạc quan một chút, kỳ thật ngươi cũng không cần thương tâm, ngược lại phải thấy may mắn hiện tại đã phát hiện diện mục thật của hắn, còn không tính quá trễ.” Hắn an ủi nói, khuôn mặt lại chuyển sang một bên.
Không có biện pháp, hắn sợ ánh mắt bán đứng nội tâm hắn, tiết lộ hắn vui mừng, hơn nữa bởi vì nội tâm vui sướng bị đè nén, khóe miệng rõ ràng muốn cười lại không thể cười, vì tránh nàng cho là hắn vui sướng khi người gặp họa, cho nên hắn không dám đối mặt nàng.
“Đúng vậy a, ta cũng vậy an ủi mình như vậy.” Nàng nhún vai. “Mối tình đầu mù quáng như vậy, dùng ba ngày hoài niệm đã phí phạm thời gian .”
“Đúng thôi, nghĩ như vậy là được rồi! Tên kia không hiểu quý trọng ngươi là hắn không có ánh mắt, như vậy cũng tốt, rời đi hắn, ngươi gặp được người yêu ngươi hơn.” Ánh mắt hắn loé ra thần thái khác thường trấn định nàng, ý có ám chỉ nói tiếp.
Nha! Đòi mạng, thật là vui, hắn thiếu chút nữa bật cười! Nếu nén cười thật sự bị nội thương…, thương thế hiện tại của hắn nhất định thực nghiêm trọng.
“Đúng vậy.” Bảo Đế không có nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, nhưng rất phấn chấn lên tiếng trả lời. Huống hồ, cho dù không có bạn trai thì thế nào, chỉ cần có Thiệu Kỳ Á tại bên người, liền mạnh hơn có năm bạn trai!
Hắn thương nàng, sủng nàng, trân trọng nàng, ngay cả bạn trai thật sự đều chưa chắc hơn hắn đâu!
Lúc trước, bởi vì ấn tượng ban đầu, trong nội tâm nàng thuộc về tình yêu là với Lục Đông Văn, không muốn quá khác, cho dù từng có ý nghĩ kỳ quái trong đầu, cũng rất mau đã bị nàng không hề để tâm, tuân thủ trung thành đối tình yêu, mà nay, vị trí kia vô ích, nàng không cần quản chế lòng mình, tựa hồ còn có vô hạn khả năng. . .
Thiệu Kỳ Á ý vị thâm trường nhìn nàng lên tinh thần mỉm cười, kìm lòng không được đưa tay xoa xoa đầu nàng.
Cho dù trước mắt còn không thích hợp nóng nảy tiến, nhưng từng bước xâm nhập cũng là một loại phương thức, hắn đã từ công tác, từ cuộc sống, từ dòng suy nghĩ của nàng. . . . Từng bước một xâm nhập, chỉ cần có thể ở bên người nàng bảo vệ nàng, có một ngày, nàng sẽ phát hiện sự quan trọng không thể thay thế được của hắn.
Nghe không hiểu ám hiệu của hắn không sao cả, dù sao thầm mến của hắn rốt cục lộ ra bình minh, hắn nắm chặt, chỉ cần có cơ hội, hắn liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui