Trong cơn mê man vì sự tác động của thuốc mê, Hạ Như Nguyệt lại mê man nhớ về ngày đó.
...
Năm Hạ Như Nguyệt 17 tuổi, trận tuyết lớn đang đổ xuống ngoài hiên, Hạ gia gặp biến, gia sản bán sạch.
Hạ Kim Khanh đã nhanh chóng được Hạ Kim Dung đón về Trần gia.
Hạ Thanh Phương cũng đã trốn đi để tránh bọn siết nợ.
"A Nguyệt, mau đưa các em con đi vào ông Ngoại"
"Mẹ à, còn mẹ thì sao?"
"Mẹ đã gả cho cha con, không thể để ông ấy ở đây để bị bọn xã hội đen đó giết được"
"Đã vào tình cảnh này rồi mà mẹ"
"Ông ta ngoại tình, còn có con ngoài dã thú, mẹ à, mẹ đường đường là đại tiểu thư Nguyễn gia, tại sao mẹ phải khổ thế chứ"
"Chú Trần, mau đưa các em con tới dinh thự Nguyễn Ngọc gia, gọi ông ngoại con tới đây" ( Chỉ Nguyễn gia ia cô Bích Hợp, dòng chính Nguyễn gia)
Hạ Như Nguyệt không thể lôi được mẹ mình đi, cô Bích Hợp vẫn vô vọng ngồi đó để chờ chồng về.
Nhưng cha cô đã trốn đi thật xa rồi.
Cuối cùng không phụ lại sự chờ đợi, Hạ Thanh Phương cũng đã quay về.
Thì ra ông ta cũng không phải là quá hèn mọn mà chạy lấy thân mình.
Ông ta đã trở về, bọn đòi nợ cũng đã túc trực ngoài cổng.
Bọn chúng lao vào đấm tới tấp vào mặt Hạ Thanh Phương, sau đó ném ra một đống giây nợ.
Trong lúc tên cầm đầu đúng đó thì bọn tay sai đã niêm phong cả căn biệt thự.
Hắn ta nhìn vào cô, vẻ mặt háo sắc đã lộ rõ ngoài vẻ mặt.
Hạ Như Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tinh thần để cho hắn ta một chưởng thì đột khiên từ phía sau có người đá một phát khiến hắn bay ra.
Thì ra là Nguyễn Mạnh Chiến đã tới kịp thời.
Cậu đá hắn ra sau đó ôm chầm lấy cô.
"A Nguyệt, xin lỗi vì anh đã đến muộn"
"Không sao đâu ạ, anh không tới thì hắn cũng không làm gì được em"
"Em không thấy bọn chúng có dao có súng à, đừng có mà tự đắc"
"Sao anh lại tới đây?"
"Anh cho người theo dõi Hạ gia à?"
"Anh..."
Cô vội buông cậu ta, chạy lại đỡ lấy mẹ, mấy tên côn đồ đã bị vệ sĩ riêng của cậu tóm lấy trói vào một góc
Ông ngoại cô cũng đã tới, ông ném cho bọn chúng một đống tiền, rồi đuổi cút chúng đi.
Hạ Thanh Phương vẫn còn rất nhiều những khoản nợ khác, nên chắc chắn căn biệt thự này phải bán.
Nguyễn Ngọc lão gia chỉ trả tiền cho mấy người đe dọa tính mạng thôi, còn những món nợ khác thì oan có đầu nợ có chủ.
Hạ Thanh Phương phải tự đi mà bỏ tiền ra.
Nhưng ông ta đâu còn đồng nào, mẹ cô cũng không chịu rời bỏ, một mực không muốn theo ông ngoại về Nguyễn gia.
"Thưa ông, ông yên tâm hãy cứ để Như Nguyệt và cô Bích Hợp ở đây ạ, người của cháu sẽ bảo vệ họ ạ."
"Nhóc con à, cậu thì có thể làm gì chứ, mau quay về Nguyễn gia của cậu đi, cố gắng vài năm nữa còn có thể giành lại Mạnh Ninh.
Để tôi xem cậu có năng lực đó không mà đòi ở bên cháu gái tôi"
"Ông, đừng nói cậu ấy như vậy ạ"
"A Nguyệt, ông lo cho con thôi.
Hai đứa còn quá trẻ, trên đời này còn quá nhiều thứ mà hai đứa không thể lường trước được"
....
Câu nói ngày đó của ông đã khiến cho cô ấy nhớ mãi, trong lúc phải chật vật vì đất đai nhà cửa bán hết, chỉ còn lạ một mảnh đất và căn nhà nhỏ để làm lại từ đầu.
Nhưng Hạ Thanh Phương vẫn ngựa quen đường cũ, vẫn ăn chơi sa đọa, vẫn kiếm được đồng nào tiêu ngay đồng đấy.
Nguyễn Bích Hợp vẫn cố chấp, cố chấp vì thứ gọi là tình yêu sẽ khiến cho hắn có thể thay đổi.
Đó là điều mà ai nhìn vào cũng nói vậy.
Nhưng thực ra là vì 4 đứa nhỏ, cô không muốn bọn chúng mang tiếng là bố mẹ li hôn, không muốn bọn chúng phải khổ, không muốn Hạ Như Nguyệt còn trẻ tuổi đã phải nghỉ học để trở về cùng cô lo toan cho gia đình.
Nhưng Nguyễn Ngọc gia vốn có thể chu cấp chu toàn cho cả 5 mẹ con.
Chỉ là ở lựa chọn mỗi người, cô ấy vẫn đang chờ người chồng mình từng yêu nhất quay lại đúng đường.
Hạ Như Nguyệt lúc này cũng đang cố gắng tập trung toàn lực vào việc học, cô chỉ muốn được vào một trường kinh tế top đầu để có thể vực dậy Hạ gia.
Nhưng người cha yêu thương của cô đã chặt đường của chính cô.
Những tàn tích của Hạ gia cũng bị ông ta vét sạch đi nốt.
Đúng là đáng hận, cô hận ông ta, hận chính người cha của mình.
Người từng làm tổn thương mẹ cô, người khiến mẹ con cô rơi vào cảnh phải sống chui sống lủi như bây giờ.
"A Nguyệt, sao hôm nay anh gọi mấy cuộc không nghe?"
"Bận"
"Em sao vậy, lại khóc à"
"Chiến Chiến, mẹ em, em bảo mẹ bỏ đi, mà mẹ không chịu, ông ta có gì tốt chứ, mẹ cứ như vậy ông ta có thấy thương không"
"Em hận ông ta, nếu giờ mà em có thể kiếm được tiền..."
"Thì em sẽ đưa mẹ ra khỏi đó chứ gì"
"Sao anh biết"
"Anh hiểu em quá mà"
"Nhưng mà....em vô dụng quá"
"Em không vô dụng"
"Thật sao"
"Uhm"
"Em hận sắp hận đàn ông rồi"
"Sao lại sắp"
"Vì còn anh, còn ông ngoại.
Nếu một ngày nào đó anh cũng rời đi, em chắc chắn sẽ hận đời luôn"
"Đồ ngốc này, tại sao anh lại rời đi chứ.
Ông ngoại em nói giành lại được Mạnh Ninh sẽ gả em cho anh mà"
"Ai muốn gả cho anh chứ"
"Thật sao"
"Hì, anh đúng là liều thuốc chữa lành của em"
"Công chúa, đợi anh nhé, đợi gả cho anh"