Bảo Bối

“Sư phó, sư thúc, Hảo ca ca.”

“Sư phó, sư thúc, các ngươi đã trở lại.”

“Đã trở lại.”

“Trên đường có khỏe không? Con ưng kia thật sự biến mất sao?”

Mấy người vây lên Phàm Cốt, Phương Du cùng Diệp Địch mới vừa từ bên ngoài trở về hỏi cái này hỏi cái kia. Đi vào Đào nguyên đã hơn nửa tháng , Phương Du lặng lẽ lén đi tiêu lâm, không có phát hiện tung tích con ưng. Trở về cùng Phàm Cốt nói, Phàm Cốt lập tức quyết định đi ra ngoài chọn mua vài thứ. Mang theo Diệp Địch, ba người dịch dung tính toán mấy lượng bạc còn lại ngay khi trời mới sáng liền đi ra ngoài. Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Tiểu Bảo ở lại Đào nguyên vẫn lo lắng đề phòng, sợ người của Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước canh giữ ở ngoài rừng.

Mãi cho đến thái dương đều xuống núi , Phàm Cốt, Phương Du cùng Diệp Địch cuối cùng đã trở lại, còn mang về một đống lớn đồ, nhất là gối đầu, đệm chăn mà bọn họ thiếu nhất. Gối đầu đệm chăn này đều là Phàm Cốt từ các nông hộ gia trực tiếp mua tới, vừa tiện nghi lại thực đầy đủ. Phàm Cốt còn mua vải bông làm xiêm y.

Đem bao lớn bao nhỏ trên người toàn bộ buông, Phàm Cốt lau lau mồ hôi, cười nói: “Con thối điểu kia đã biến mất, nhất định là tìm không thấy chúng ta liền bay đi . Ngựa của chúng ta ở lại bên ngoài cũng còn, sư phó bắt nó đưa cho một hộ nông gia. Nó cũng theo chúng ta một đường, nếu không phải mang không vào, sư phó còn thật không nỡ đâu.”

Tiểu Bảo vừa nghe, trên mặt cũng hiện lên luyến tiếc. Trong Đào nguyên mặc dù có dương có heo còn có bò, nhưng thực sự có thể là lúc mới sinh ra liền bị mang vào, còn ngựa quá lớn, căn bản vào không được.

Đấm đấm bả vai, Phàm Cốt nói: “Huyện trên cách khá xa, chúng ta ở trong thôn tìm được một cái chợ nhỏ, tuy nói đồ thiếu một chút, bất quá muối ăn, dầu thắp mà chúng ta cần lại có đủ, sau này có thể đi chỗ đó mua. Những thứ khác chúng ta ngay ở trong Đào nguyên tự mình loại, tự mình dưỡng. A Mao, sư phó còn mua chút đậu phộng cùng đậu loại, ngươi đi trồng, sau này chúng ta có thể tự mình ép dầu, mài đậu hủ. A, còn có chút hạt giống rau, có thể trồng thì đều trồng xuống.”

A Mao gật gật đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất tìm mầm móng.

Vài người cùng nhau đem đồ vật phân loại, dọn về phòng. Phàm Cốt cùng Phương Du mệt mỏi, hai người ăn cơm tối, rửa mặt xong liền đi ngủ . Diệp Địch cũng uể oải, bất quá hắn phải giúp thu dọn. Đại ca đi đứng không tiện, Tam đệ lại chỉ có một con tay, hắn không thể đem sự tình đều giao cho A Mao, thương thế của A Mao còn không có lành ni.

Nhìn các ca ca bận rộn, Tiểu Bảo chen vào không được ( cũng không được cho phép nhúng tay ) bước đi thong thả vào phòng bếp, nấu nước cho các ca ca. Ngồi ở trước lò lửa, Tiểu Bảo hai tay chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu. Cậu muốn hỗ trợ các ca ca, nhưng mà các ca ca lại không cho cậu làm. Cậu có thiệt nhiều thiệt nhiều bản lĩnh, cái gì cũng đều có thể làm.

Cậu thích các ca ca thương yêu mình, cậu khát vọng sự sủng nịch của các ca ca, nhưng cậu không phải oa oa, cậu có tay có chân, có thể giúp các ca ca làm việc. Cậu không cần làm một Tiểu Bảo lười cả ngày không có việc gì, ăn ăn ngủ ngủ. Một bên nấu nước, Tiểu Bảo một bên buồn rầu. Từ khi cậu bị thương quay về cốc, cậu liền thành “Lười” Tiểu Bảo . Cúi đầu xoa bóp cái bụng dư thịt của mình, mặt Tiểu Bảo nhăn càng lợi hại hơn . Còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ tựa như mấy con heo trong Đào nguyên, có thể giết đến ăn. (=__=|||)

Nước sôi, nắp nồi bị nhiệt khí đỉnh vào rung động, Tiểu Bảo nhanh đứng dậy xốc lên nắp, lấy qua mộc chậu. Múc một gáo nước ấm, lại rót vào trong nồi một muỗng nước lạnh. Nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài, các ca ca không ở trong sân, chắc là đã vào nhà thu dọn, Tiểu Bảo trong lòng có chủ ý, lúc này có nói cái gì cậu đều phải tự mình động thủ.

Ở trong mộc chậu bỏ thêm hai gáo nước lạnh, thăm dò thăm dò nước ấm, nóng nóng cũng sẽ không phỏng tay, Tiểu Bảo bưng lên mộc chậu đi ra ngoài. Đèn trong phòng sư phó đã tắt, Tiểu Bảo khập khiễng hướng tới phòng Hảo ca ca và Mỹ nhân ca ca, cẩn thận không cho nước bắn tung tóe. Lấy khửu tay đẩy cửa, liếc mắt một cái liền thấy được Hảo ca ca đang trải giường chiếu. Khóe miệng hiện ra lúm đồng tiền, Tiểu Bảo đi lên trước: “Hảo ca ca.”

Diệp Địch xoay người, trên mặt đúng là kinh hỉ: “Cục cưng?” Một ngày không gặp Cục cưng, hắn đã nhớ muốn chết . Bất quá vừa nhìn thấy mộc chậu trên tay Tiểu Bảo, hắn lập tức đi qua từ trên tay Tiểu Bảo tiếp nhận, trách cứ: “Sao lại tự mình bưng tới đây? Làm cho Hảo ca ca đi bưng là được.”

Tiểu Bảo lắc đầu, cười ha hả nói: “Hảo ca ca, ta rửa chân, cho ngươi.”

Diệp Địch sửng sốt, trên mặt xuất hiện tươi cười thật to, hắn buông mộc chậu, ôm lấy Tiểu Bảo nhẹ lay động thân thể nhóc: “Cục cưng thương Hảo ca ca, Hảo ca ca vui. Hảo ca ca tự mình tắm, Cục cưng theo giúp ta.”

Tiểu Bảo vẫn là lắc đầu, kiên quyết nói: “Ta tắm, ta tắm. Hảo ca ca, ngồi, ngồi xuống, ta tắm.”

Khóe miệng Diệp Địch đều nứt đến bên tai , tiếp theo đã bị người đổ lên trên giường. Ở bên chân Hảo ca ca ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo nâng lên chân trái hắn, cởi hài.

“Cục cưng, Hảo ca ca tự mình tắm, ngươi bồi Hảo ca ca là đủ rồi.” Diệp Địch thu hồi chân, khom người tự mình cởi tất.

Tiểu Bảo hạ quyết tâm hôm nay phải giúp các ca ca làm việc, miệng đô đô, bắt lấy tay Hảo ca ca ngửa đầu: “Hảo ca ca, ta tắm, Tiểu Bảo tắm.”

Diệp Địch hốc mắt cay cay, hắn ngây ngô cười buông tay ra: “Hảo, hảo, Cục cưng tắm, Cục cưng tắm cho Hảo ca ca.”

Tiểu Bảo được cho phép lập tức mặt mày loan loan, lúm đồng tiền hãm sâu.

Đem Hảo một chân ca ca nâng đến phía trên chậu nước, trước vén lên một chút nước, đợi sau khi Hảo ca ca thích ứng sẽ đem chân bỏ vào chậu nước, tiếp theo là cái chân thứ hai. Tiểu Bảo tỉ mỉ, thực sự thực sự nghiệm túc rửa chân cho Hảo ca ca, trên mặt là tươi cười thỏa mãn. Diệp Địch ở phía trên nhìn, nhìn Tiểu Bảo mang cười, bộ dáng giống như đang làm chuyện gì thực sự hạnh phúc, hắn xoa xoa ánh mắt, trong lòng ấm áp, ngọt ngào, mật mật.

“Cục cưng.” Khàn khàn.

“Ân?” Ngửa đầu.

“Buổi tối, cùng Hảo ca ca ngủ được không?”

“Hảo!” Không chút do dự.

“Ha hả, Cục cưng, Cục cưng.”

Nếu không phải cần ngoan ngoãn rửa chân, Diệp Địch thật muốn đem Tiểu Bảo kéo đến hung hăng ôm lấy, nặng nề hôn vài ngụm. Hướng Hảo ca ca thật sâu cười, Tiểu Bảo cúi đầu tiếp tục rửa chân cho hắn.Móng tay của Hảo ca ca dài quá, tắm xong rồi cắt móng cho Hảo ca ca.

“Nhị ca, Tiểu Bảo ở chỗ này sao?” Lam Vô Nguyệt đẩy cửa tiến vào hỏi, tiếp theo liền sửng sốt, theo sau cười đi tới. Tiểu Bảo ngẩng đầu, mềm mại nói: “Mỹ nhân, ca ca, lát nữa, rửa chân.”

Khóe mắt Lam Vô Nguyệt đều mang theo ôn nhu, y ở bên người Nhị ca ngồi xuống, biết rồi còn hỏi: “Tiểu Bảo rửa chân cho Mỹ nhân ca ca?”

“Ân!” Trong đôi mắt thật to mang theo khát vọng.

Lam Vô Nguyệt khom người ở đỉnh đầu Tiểu Bảo hôn một cái, ngoài dự đoán của đối phương nói: “Được, vậy vất vả Tiểu Bảo .”

“Không khổ cực, không, vất vả.” Mỹ nhân ca ca đáp ứng rồi, Tiểu Bảo cười đến ánh mắt đều mị thành cái khe.

Nước có chút nguội, Tiểu Bảo đứng dậy đi phòng bếp múc nước ấm. Cậu nhóc vừa đi, Lam Vô Nguyệt liền hỏi người bên cạnh: “Nhị ca, Tiểu Bảo tẩy thoải mái không?”

“Thoải mái! Thoải mái!” Diệp Địch cúi đầu, lau ánh mắt.

Lam Vô Nguyệt cười cười, khom người cởi hài. Vừa rồi Tiểu Bảo vẻ mặt khát vọng, khiến y thật sự không đành lòng cự tuyệt, hơn nữa y cũng có chút không muốn cự tuyệt.

Diệp Địch quay đầu, mang theo khó xử nói: “Vô Nguyệt, ta đêm nay, muốn cùng Cục cưng ngủ.”

Lam Vô Nguyệt cho Nhị ca một quyền: “Này có cái gì khó nói? Ta đêm nay đến phòng Đại ca ngủ.”

Diệp Địch cộc lốc nở nụ cười. Lúc này, Tiểu Bảo lấy gáo nước đi vào, Diệp Địch nhanh ngồi yên. Đem nước ấm rót vào chậu, thử thử độ ấm, Tiểu Bảo đem gáo để ở một bên, tiếp tục làm ấm chân, chà xát chân cho Hảo ca ca. Trong toàn bộ quá trình, Diệp Địch đều là ngây ngô cười.

Tắm đến đầu ngón chân đều bị nước ngấm đến da nhăn nhăn, hai chân Diệp Địch mới được người lau khô sạch sẽ. Mang vào hài cỏ mà cậu đan cho Hảo ca ca, Tiểu Bảo cảm thấy thỏa mãn bưng nước đi ra ngoài.

“Tam đệ, thật thoải mái, Cục cưng tẩy chân thật thoải mái nha.” Nâng hai chân của mình, Diệp Địch mừng rỡ tựa như nâng hai cái mỹ kim bảo. Lam Vô Nguyệt cười ra tiếng, cuộn lên ống quần. Rất nhanh, Tiểu Bảo bưng chậu nước bước vào, trong chậu bốc nhiệt khí. Như vừa rồi rửa chân cho Hảo ca ca, Tiểu Bảo đầu tiên là vén nước, tiếp đó đem chân Mỹ nhân ca ca bỏ vào trong chậu.

Khóe miệng mỉm cười nhìn Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt không cầm lòng nổi đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Tiểu Bảo, tim bùm bùm nhảy. Hai chân nóng nóng, đôi tay nhỏ bé mềm mại không buông tha mỗi một chỗ trên chân y, xoa nắn, tẩy trừ. Trong trí nhớ chỉ có nương tẩy chân cho y như thế, còn là ở lúc nhỏ. Trưởng thành, y sẽ không cho người ta chạm qua chân mình, dù là bản thân rửa chân cũng là tùy ý chà xát, sau khi tay bị chặt đứt, lại càng chưa từng tẩy chân.

Hốc mắt không khỏi cay nóng, Lam Vô Nguyệt đem một luồng tóc ở khuôn mặt cúi xuống của Tiểu Bảo vén đến sau tai, khàn khàn nói: “Tiểu Bảo, ngươi đã thật lâu chưa cùng các ca ca song tu .”

Oanh một tiếng, mặt Tiểu Bảo bị thiêu cháy, động tác trên tay cũng ngừng. Diệp Địch đang mỹ mãn nâng hai chân của mình cũng ngơ ngẩn cả người.

Lam Vô Nguyệt lại coi như không phát hiện chỗ nào, tiếp tục nói: “Chúng ta không cần chạy trốn, có thể an ổn mà song tu . Bằng không thân thể của ngươi lại phải đau đớn.”

Thân thể Tiểu Bảo run rẩy, cậu chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt là đỏ ửng ngượng ngùng. Hai mắt to thủy nhuận nhuận, Tiểu Bảo nhìn nhìn Hảo ca ca, nhìn nhìn Mỹ nhân ca ca, như tiểu miêu mở miệng: “Ta, muốn, muốn song tu.”

Lúc này mặt thiêu cháy đổi thành Diệp Địch. Lam Vô Nguyệt nuốt nuốt cổ họng, khàn giọng: “Vậy từ hôm nay trở đi, liền khôi phục song tu đi?”

“Ân.” E lệ, nhưng kiên định.

Áp chế dục niệm, Lam Vô Nguyệt khụ hai tiếng, nói: “Đêm nay ngươi cùng Hảo ca ca song tu, mỗi đêm cùng một ca ca song tu là đủ rồi, bằng không ngươi sẽ mệt.” (ngẫu khinh bỉ ngươi →__→)

Trong mắt Tiểu Bảo hiện lên thất vọng, lập tức nói: “Không mệt, ta không mệt.”

Lam Vô Nguyệt sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ca ca lo lắng sẽ mệt đến ngươi, ngoan.”

Tiểu Bảo đương nhiên muốn mình là bé ngoan, cậu không cam nguyện gật gật đầu, cậu nghe lời ca ca.

Lam Vô Nguyệt lại khụ hai tiếng, đem chân từ trong chậu nước nâng lên, lấy bố lau chân. Mang hài, y nói: “Vậy các ngươi sớm chút nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ.”

Nói xong liền khom người bưng chậu nước. Tiểu Bảo đè lại tay y: “Còn có, Đại ca ca, Quỷ ca ca, tẩy chân.”

“Ngày mai tẩy đi.” Lam Vô Nguyệt cúi đầu ngậm xuống môi Tiểu Bảo, nháy mắt mấy cái, “Mỹ nhân ca ca sẽ thay ngươi giữ bí mật, ngày mai ngươi cho bọn hắn kinh hỉ.”

Mắt Tiểu Bảo sáng rực lên. Nhịn không được lại hôn Tiểu Bảo một ngụm, Lam Vô Nguyệt bưng chậu nước rất nhanh chạy thoát. Y sợ mình còn tiếp tục ở đây sẽ hối hận.

Mỹ nhân ca ca đi rồi, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy thân thể đều nóng lên. E lệ xem xét Hảo ca ca còn chưa có động tĩnh, Tiểu Bảo chậm rãi leo lên giường, ôm lấy.

“Hảo ca ca, song tu.”

Diệp Địch nghe được âm thanh mình nuốt nước miếng. Hai tay không nghe sai bảo ôm Tiểu Bảo, Diệp Địch cúi đầu, nhìn vào con ngươi thật to, tràn ngập ỷ lại kia.

“Cục cưng…” Cúi đầu gọi một tiếng, Diệp Địch khát vọng quá lâu ngậm vào cái miệng nhỏ nhắn đang mở thấu hấp dẫn kia. Hắn không cần dưỡng công của Cục cưng, hắn, hắn chỉ muốn, chỉ muốn có được Cục cưng như thế.

“Ngô…”

Thân thể rất nhanh trần trụi , Tiểu Bảo sờ lên giữa khố Hảo ca ca, nhìn xem nơi đó có cứng rắn hay không. Nơi đó rất nhanh trở nên cương, Tiểu Bảo thả tâm, Hảo ca ca đã cứng rắn lên liền không làm khó dễ.

“Nhị ca, dược ở cửa.”

Lam Vô Nguyệt ở cửa hô một tiếng, tiếp đó rõ ràng chính là cước bộ đi xa. Diệp Địch thoáng thanh tỉnh một lát, xuống giường chạy đi lấy dược. Tiểu Bảo niên kỷ còn nhỏ, còn chưa đến thời điểm nên xuất tinh.

Từng ngụm từng ngụm thở, trái tim đều phải nhảy ra, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy hậu huyệt trướng trướng, trong lòng rất khó hiểu. Còn chưa có song tu sao mình liền trướng? Chồi cao cao kiều, Tiểu Bảo ở trên giường Hảo ca ca chủ động ngồi ở bên hông hắn, song tu phải cần tư thế này. Nhưng ngay tiếp theo, thân thể cậu đã bị người lật mình qua nằm.

“Hảo ca ca?”

“Như vậy, như vậy cũng có thể.”

Xấu hổ vu của chính mình kỳ hạn đầy, Diệp Địch trực tiếp ngậm vào miệng Tiểu Bảo, trước đó đều là đần độn ngây ngốc, lúc này hắn nhất định phải nhớ rõ, nhớ rõ hương vị của Cục cưng.

….

“Ô… Hảo ca ca… kỳ quái… kỳ quái… Tiến vào…”

Vặn vẹo thân thể, Tiểu Bảo động tình nâng lên hai chân, khẩn cầu Hảo ca ca tiến vào, nơi đó hảo trướng hảo trướng, thật là khó chịu. Chồi non không thể phun trào mà ướt sũng, tiểu cầu túi cũng ẩm ướt, khóe miệng Diệp Địch mang theo nước bọt, giữa khố vừa mới nhấm nháp xong cũng sắp trướng nổ .

“Cục cưng, Cục cưng gọi ta, gọi ca ca.”

“Ô ô… Hảo ca ca… Hảo ca ca…”

Không được, không được, Cục cưng còn chưa có chuẩn bị tốt. Thân thể đã quá lâu không có song tu nên chặt rất nhiều, Diệp Địch lại cúi đầu ngậm vào chồi, bàn tay ôn nhu mà xoa nắn túi cầu đồng dạng non nớt. Thân thể Tiểu Bảo đỏ bừng đỏ bừng, hai chân không ngừng cọ xát lưng Hảo ca ca, hy vọng Hảo ca ca buông tha cậu.

Ngón tay tại hậu huyệt đã bắt đầu ẩm ướt mà co rúm, cảm thấy không sai biệt lắm , Diệp Địch thẳng đứng dậy, lấy qua gối đầu đệm ở dưới thắt lưng Tiểu Bảo, cong lên hai chân. Mật huyệt mở ra hợp lại, Diệp Địch nuốt ngụm nước miếng, tay chân táy máy đỡ lấy dục vọng của mình để ở tiểu khẩu.

“Ngô… A…”

Đau, nhưng mà thật hạnh phúc, thật hạnh phúc a.

“Cục cưng, gọi ca ca…”

“Hảo, ca ca, Hảo ca ca…”

Sợ thương tổn đến Tiểu Bảo, Diệp Địch tiến vào rất chậm rất chậm. Khi tất cả vùi vào, hắn đã là đầy người mồ hôi . Tiểu Bảo cũng không tốt đến chỗ nào, lần trước bị ăn như vậy còn là Đại ca ca, hơn nữa đã thật lâu.

“Cục cưng, Cục cưng, Cục cưng của Hảo ca ca…”

“Ô ô… Song tu… Song ngô!”

Co rúm một khi bắt đầu liền đình không được. Trong mắt chỉ có Cục cưng, chỉ có mỗi một phần biểu tình, mỗi một thần thái trên mặt Cục cưng, trước khi Diệp Địch luật động ở tần suất không khống chế được vẫn cố gắng bảo trì thanh tỉnh, không thể làm bị thương Cục cưng, Cục cưng mà hắn yêu nhất.

Nơi đó cuối cùng không còn trương , trở thành một loại cảm giác khác làm cho cậu không thể chịu đựng, nhưng mà cậu rất thích a, thích cùng các ca ca song tu. Lúc này, cậu đã cảm thấy mình là bảo bối mà các ca ca thương yêu nhất. Vẫn không hiểu song tu vì sao lại gọi là hoan ái, nhưng cậu nhớ rõ, nhớ rõ không thể cùng những người khác song tu, cậu, cậu cũng không muốn, không muốn song tung cùng người khác ngoài Hảo ca ca, Đại ca ca, Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca. Cậu là bảo bối của các ca ca, các ca ca, chính là ca ca độc hữu của cậu.

“Ôm… Ôm…”

Gục xuống ôm lấy Tiểu Bảo, Diệp Địch phát ra một tiếng kêu rên thỏa mãn. Cục cưng của hắn hảo ấm áp, Cục cưng của hắn thật thoải mái. Ý thức dần dần mơ hồ, Diệp Địch hung hăng cắn xuống môi, mạnh lắc đầu, không thể ngất đi. Nhưng dưỡng công quá cường đại, mặc cho Diệp Địch có kháng cự thế nào, ý thức của hắn đều càng ngày càng bị khống chế . Một khắc trước khi mất đi ý thức, Diệp Địch không biết từ đâu tới tâm lực, từ trong cơ thể Tiểu Bảo lui ra.

“A!”

Vật cứng trong cơ thể đột nhiên lấy ra, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy thân thể một trận hư không. Ngay khi cậu mạnh mẽ thở dốc, hai chân bị người nâng lên, lòng bàn chân sáp nhập một vật cứng. Ở giữa lòng bàn chân Tiểu Bảo rất nhanh lấy ra xuyên vào mấy chục cái, Diệp Địch làm bẩn bàn chân trắng nõn sạch sẽ của Tiểu Bảo.

“Hảo, ca ca…”

Thân thể còn nằm, Tiểu Bảo cũng không biết tiếng kêu của mình tràn ngập khẩn cầu. Diệp Địch khom người hôn cậu nhóc, ngón tay chậm rãi sáp nhập mật huyệt ướt sũng.

“Ngô… A a…”

Như vậy sẽ không sẽ mất đi ý thức . Diệp Địch dùng ngón tay của mình làm cho hậu huyệt Tiểu Bảo đạt tới cao trào. Ôm người tình cảm mãnh liệt qua đi đang kịch liệt thở dốc, hắn một chút cũng không hối hận mình mất đi một lần cơ hội tu luyện.

“Cục cưng, nằm, Hảo ca ca lau người cho ngươi.”

“Ngô…”

Vô ý thức mà nhìn Hảo ca ca, Tiểu Bảo chớp mắt, mệt nhọc.

Diệp Địch vẻ mặt hạnh phúc chà lau sạch sẽ cho Tiểu Bảo, uy cậu uống ngay một chén lớn nước, tiếp đó vỗ vỗ hống cậu thẳng đến cậu nhóc ngủ mới bắt đầu xử lý chính mình. Có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, Diệp Địch nhanh nắm quần phủ lên, người đi vào vừa nhìn thấy hắn tỉnh, sửng sốt.

“Đại ca.”

Nhiếp Chính trụ hai gậy đi vào đóng cửa lại nói: “Ta nghe được nhà của ngươi yên tĩnh , nghĩ rằng ngươi ngất đi, đến xem Bảo.”

Diệp Địch dìu đại ca lại ngồi, giải thích mình tại sao lại thanh tỉnh. Nhiếp Chính hạ mí mắt, hiểu được gật gật đầu, tiếp đó nói: “Thì ra như vậy có thể bảo trì thanh tỉnh. Nói thật, dưỡng công mặc dù trọng yếu, nhưng ngươi cũng muốn tự mình chiếu cố Bảo, ôm nó hảo hảo ngủ một giấc.” Nói xong, hắn đứng lên: “Vậy ngươi cùng Bảo nghỉ ngơi đi, ta đi trở về.”

Đưa đại ca tới cửa, Diệp Địch bỗng túm trụ lại. Nhiếp Chính xoay người, thấy Nhị đệ hình như có lời muốn nói, hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Địch muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vẫn là nói: “Đại ca, ta biết, thù hận của Nhiếp gia không thể không báo. Chờ luyện xong Hải phách chân kinh, chúng ta nhất định phải đi báo thù.”

Mỉm cười trên mặt Nhiếp Chính biến mất: “Huyết hải thâm cừu, tuyệt không thể quên.”

Diệp Địch ngẩng đầu, mặt mang áy náy nói: “Đại ca, ta sẽ dốc lòng chế độc, ta muốn cầu ngươi, có thể, làm cho ta ở lại Đào nguyên hay không?”

Trên mặt Nhiếp Chính hiện lên khó hiểu, Diệp Địch bất an nói: “Ta sợ, ta sợ nhìn không thấy Cục cưng. Ta, ta vừa không thấy Cục cưng, ta liền hoảng hốt. Đại ca, ta, ta không muốn đi ra ngoài, chỉ muốn, chỉ muốn lưu ở Đào nguyên, không ly khai Cục cưng.” Nói nói, hắn cúi đầu, “Báo thù, phải đi ra, đi ra ngoài, liền không thấy được Cục cưng, ta, ta…”

Nhiếp Chính hiểu được , hắn nhả khí, cười vỗ vỗ vai Diệp Địch: “Ngươi ở lại Đào nguyên chiếu cố Bảo cũng tốt. Sư phó sư thúc lớn tuổi , phải có người ở bên cạnh bọn họ chiếu cố. Hơn nữa ngươi không phải người chuyên học võ, cho dù là Hải phách chân kinh, đại ca phỏng chừng ngươi cũng không không được gì. Cho ngươi đi đối mặt Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước, đại ca vẫn chưa yên tâm ni. Ngươi liền an tâm chế độc của ngươi đi.”

Diệp Địch mạnh ngẩng đầu, trên mặt đúng là kinh hỉ.

Nhiếp Chính tiếp tục nói: “Ngươi chế độc, chính là vì báo thù cho phụ mẫu. Người ai cũng có sở trường riêng, đại ca sẽ không miễn cưỡng ngươi. Đại ca biết, ngươi không phải không muốn vì cha nương báo thù.”

“Ta muốn, ta muốn!” Diệp Địch bắt lấy tay đại ca, “Ta sẽ chế độc với so với Túy sinh mộng tử còn lợi hại gấp trăm lần. Lâm Thịnh Chi, Phan Linh Tước còn có lũ điểu làm bị thương Cục cưng, ta đều phải độc chết bọn họ.”

“Hảo! Đại ca chờ.”

Nắm thật chặt tay Diệp Địch, Nhiếp Chính trụ hai gậy ly khai. Nhìn đại ca vào phòng, đóng cửa, trong lòng Diệp Địch buông một tảng đá lớn, đóng cửa lại, xoa xoa ánh mắt.

Trở lại bên giường, nhìn thấy Cục cưng ngủ say, Diệp Địch nhẹ nhàng lên giường, tiến vào ổ chăn, ôm Cục cưng. Tâm, an.

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui