Bảo Bối

“Oanh” một tiếng nổ, toái thạch từ đỉnh núi bay ra chung quanh, trong đêm tối đen, một người tránh ở đỉnh núi luyện công. Một con chim cú mèo đứng ở cành đại thụ cách đó không xa tò mò nhìn tên gia khỏa cả buổi tối không ngủ, quấy nhiễu thanh mộng của nó.

Mở ra bàn tay, tràn đầy ngạc nhiên nhìn hai tay tràn ngập sức mạnh của mình, tên kia lại một lần ngăn không được vui sướng bắt đầu cười ha ha, mỗi một lần phóng xuất ra nội lực bị chính mình cưỡng chế áp xuống, hắn luôn vô cùng tự đắc. Lại ẩn ẩn nghe thấy tiếng quỷ kêu từ đỉnh núi truyền ra, bao phủ cả tùng lâm ở vu sơn.

Tại chỗ ngồi xuống xếp bằng, người này chậm rãi đem nội tức lại một lần nữa cưỡng chế áp về. Gần tám năm , nội lực từ lúc ban đầu không ngừng gia tăng cho tới bây giờ dừng lại không tiến, hắn không phải không vội , hắn đã nóng nảy tám năm, nhưng mắt thấy hắn sắp thành công lại không nghĩ rằng Nhiếp Chính đúng là tên xương cứng, chết sống không chịu nói cho hắn biết tung tích Nhiếp gia đao, cuối cùng còn bị phế tử kia cứu đi, làm hỏng đại sự của hắn.

Trong óc hiện lên vô số loại biện pháp phải như thế nào hết giận sau khi bắt được tên phế tử kia, trong mắt Lâm Thịnh Chi là thị huyết điên cuồng. Không ai biết vị võ lâm minh chủ bề ngoài ôn hòa khiêm tốn này trên thực tế là một vị phích tặc (có tật trộm cướp) lấy cắp võ học các môn các phái. Từ võ công bí tịch, thần binh thần khí, cho tới vàng bạc châu báu, ngọc thạch cổ, Lâm Thịnh Chi đều không buông tha.

Mà hắn, cũng được cho là một vị kỳ tài luyện võ, đem chân lí võ học môn phái quán thông biến thành của mình . Rất nhanh, thanh danh của Lâm Thịnh Chi lan truyền rộng ngay trên giang hồ, lại bởi vì hắn giỏi về làm người, ngoại nhân đều nghĩ hắn là người khiêm tốn, đều nguyện ý cùng hắn kết giao, ngắn ngủn năm năm thời gian, Lâm Thịnh Chi đã thành “Ngọc kiếm Lâm công tử” nổi danh trên giang hồ. Vì hắn chuyên về sử dụng kiếm, do đó được danh hào này, có thể sánh cùng kỳ danh thiên hạ đệ nhất “Tửu hiệp” của Nhiếp Chính lúc ấy.

Lâm Thịnh Chi hưởng thụ võ công vì hắn mang đến vinh hoa phú quý, quyền thế mỹ nhân. Nhưng có một người lại trở ngại con đường thông đến thượng vị cao nhất võ lâm của hắn, đó là người được võ lâm công nhận minh chủ tiếp theo – Nhiếp Chính. Nhiếp gia là giang hồ đại gia, gia gia, phụ thân của hắn đều từng nhậm chức võ lâm minh chủ, danh tiếng vô cùng tốt. Nhiếp Chính làm người cũng như đao pháp của hắn, phàm là người nhận thức hắn, không có một người trong lòng không bội phục. Nhiếp Chính làm người hào sảng, thích làm vui người khác, bằng hữu khắp thiên hạ, mà chỗ hơn người của hắn chính là tửu lượng. Tương truyền, Nhiếp Chính từng cùng bằng hữu đối tửu ba ngày ba đêm, tất cả mọi người đều say, hắn lại tinh thần chấn hưng sử dụng đao pháp, lại uống lên hai vò rượu mới ngã xuống. Cũng từ lúc đó, không người nào còn dám cùng hắn hợp tửu.

Lâm Thịnh Chi đối với người trở ngại mình cũng sẽ không lưu tình, sư phó của hắn yêu thích sư huynh, hắn liền âm thầm giết sư huynh. Sau khi chiếm được toàn bộ võ học của sư phó, hắn lại giết sư phó, không ai có thể chắn đường hắn. Khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nhiếp Chính, hắn liền nổi lên sát tâm. Tuy rằng hắn sánh cùng kỳ danh với Nhiếp Chính, nhưng danh vọng của Nhiếp Chính cao xa hơn hắn, càng đừng nói gia thế bối cảnh cũng là điều hắn vô pháp so sánh . Ngay khi hắn lên kế hoạch như thế nào trừ bỏ Nhiếp Chính, trong lúc vô tình hắn ttừ tay một vị giang hồ lạc phách (túng thiếu) chiếm được một phần bản thiếu của võ học.

Nói là bản thiếu, cũng bất quá là hai trang giấy ố vàng. Nhưng khi hắn căn cứ vào tâm pháp viết trên mặt luyện tập, hắn kinh hỉ phát hiện phần tâm pháp này quả thực chính là một bộ võ lâm tuyệt học. Lâm Thịnh Chi lúc ấy có thể nói là mừng rỡ như điên, có phần tâm pháp này, Nhiếp Chính tính là gì? Võ lâm thái đấu (=tôn giả) tính là gì? Hắn mới là võ lâm đệ nhất nhân!

Nhưng vài ngày sau, Lâm Thịnh Chi mới phát hiện chính mình cao hứng quá sớm . Hai tờ giấy này bất quá là ghi lại một bộ phận của tâm pháp, cũng không đầy đủ. Mắt thấy tuyệt thế võ công tới tay lại sắp bay mất, Lâm Thịnh Chi lòng nóng như lửa đốt. Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, hắn đều phải tìm được bản đầy đủ của bộ tâm pháp này. Phế đi rất lớn công phu tìm được cái tên cho hắn bản thiếu kia, dùng hết thủ đoạn, hắn cuối cùng hỏi ra phần bản thiếu này thế nhưng xuất từ sở học tuyệt thế võ công hơn ba mươi năm trước đã chết của đại ma đầu Quỷ Khốc Tiếu ── Hải Phách chân kinh.

Hơn ba mươi năm trước, Quỷ Khốc Tiếu đem người trong võ lâm cơ hồ tàn sát hầu như không còn, là gia gia cùng phụ thân Nhiếp Chính tính cả trụ trì Thiếu Lâm tự ba người ở thời điểm cuối cùng cái khó ló cái khôn đem Quỷ Khốc Tiếu dẫn vào một chỗ sơn cốc, hạ xuống cự thạch đem hắn phong ở bên trong, lại dùng độc hun khói bảy ngày bảy đêm làm gã không thể đi ra, lúc này mới đem gã đói chết ở bên trong. Cũng bởi vì sự kiện này, Nhiếp gia trở thành võ lâm đệ nhất đại gia. Sau khi Quỷ Khốc Tiếu chết, Hải Phách chân kinh lưu nhập giang hồ. Năm đó người trong võ lâm bị Quỷ Khốc Tiếu giết không còn lại mấy người, cũng không có kẻ chính mắt kiến thức qua bản hoàn chỉnh của Hải Phách chân kinh, Hải Phách chân kinh cũng vì thế mà thất truyền. Vị giang hồ túng thiếu kia cũng là trộm ra từ sư môn, vừa vặn gặp được Lâm Thịnh Chi, dùng hai tờ giấy này đổi lấy hai lượng bạc mua rượu uống.

Chỉ luyện một bộ phận của Hải Phách chân kinh, Lâm Thịnh Chi liền phát hiện nội công của mình rõ ràng tăng rất nhiều. Tương truyền, Hải Phách chân kinh không chỉ là một bộ tâm pháp cực kì cao thâm, mà còn là một bộ tuyệt thế võ học. Nửa bản trước là tu tập tâm pháp, nửa bản sau vốn là bộ quyền pháp không người có thể địch. Nếm đến ngon ngọt, Lâm Thịnh Chi sao có thể buông tha. Người cuối cùng nhìn thấy Quỷ Khốc Tiếu là Nhiếp gia phụ tử cùng trụ trì Thiếu Lâm tự, Lâm Thịnh Chi đã có phương hướng tra tìm.

Hắn không có trực tiếp đi Nhiếp gia điều tra, mà là đi Thiếu Lâm tự trước. Phương trượng Thiếu Lâm tự từng tham dự qua trận chiến ấy đã chết, Lâm Thịnh Chi giả trang làm tăng nhân vân du bốn phương lẻn vào Thiếu Lâm tự dò xét bốn tháng, cuối cùng từ phía dưới bàn thờ cúng của trấn tự chi bảo Phật tổ xá lợi thuộc Thiếu Lâm tự tìm được ba trang của Hải Phách chân kinh. Hắn càng thêm tin tưởng, Nhiếp gia nhất định cũng có Hải Phách chân kinh.

Lợi dụng danh vọng của mình trên giang hồ, Lâm Thịnh Chi rất nhanh liền lấy được tín nhiệm của Nhiếp Chính, trở thành thượng khách Nhiếp gia. Thường thường xuất nhập Nhiếp gia, hắn lợi dụng hết thảy cơ hội âm thầm tra tìm tung tích Hải Phách chân kinh. Nhưng khiến hắn phiền lòng là, so với Nhiếp Chính không có tâm cơ, hai đệ đệ Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt của tên đó thật sự là khó giải quyết. Hai người kia là cô nhi mà phụ thân Nhiếp Chính thu dưỡng, đối đãi như thân tử. Diệp Địch chất phác kiệm lời, cũng là vị cao thủ chế độc dụng độc; Lam Vô Nguyệt lại là tâm tư kín đáo, cũng khó đối phó nhất, hơi chút vô ý sẽ khiến y nhìn ra manh mối. Lại bởi vì Lam Vô Nguyệt lớn lên quá xinh đẹp, y thường xuyên oa ở trong phủ không ra cửa, Lâm Thịnh Chi không thể không cẩn thận lại càng thêm cẩn thận.

Tìm suốt một năm, Lâm Thịnh Chi mới phát hiện dấu vết để lại của Hải Phách chân kinh, ngay trên truyền gia bảo đao “Nhiếp gia đao” của Nhiếp gia. Thanh Nhiếp gia đao này ngay cả Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt đều chưa thấy qua, Nhiếp Chính cũng không biết đao này ở nơi nào. Căn cứ quy củ Nhiếp gia, chỉ khi nhậm thượng vị chưởng môn Nhiếp gia mới có thể nhìn thấy thanh đao này. Lâm Thịnh Chi nhẫn nại chờ cơ hội, cũng tiến thêm một bước chiếm được tín nhiệm Nhiếp gia.

Cơ hội cuối cùng đến đây, Nhiếp Chính trở thành võ lâm minh chủ, lại đúng ngày mười lăm tháng tám Nhiếp gia phải yến khách, Lâm Thịnh Chi chủ động yêu cầu đặt mua tửu thủy. Ngay cả lão thiên gia đều giúp hắn, Diệp Địch vừa vặn có việc ra ngoài, hắn phái người trên đường bám trụ gã. Ở trong rượu lẫn trên chén đều hạ độc, Lâm Thịnh Chi kiềm chế không được nội tâm vui sướng, qua đêm nay, hắn sẽ trở thành võ lâm tôn giả chân chính!

Nhưng là, hắn tính sai. Đảo lật cao thấp Nhiếp gia, quật địa ba thước, hắn đều không có tìm được tung tích Nhiếp gia đao, càng đừng nói là Hải Phách chân kinh, ngay cả bóng dáng mảnh giấy đều không có. Lam Vô Nguyệt bị chặt đứt một cánh tay chạy thoát, hắn bắt Nhiếp Chính bằng mọi cách làm nhục, tên gia khỏa Nhiếp Chính này so với tảng đá mao khanh (nhà xí = =) còn cứng rắn hơn, thế nhưng một chữ cũng không nói. Lâm Thịnh Chi không thể hoài nghi chính mình tìm lầm , nếu hắn tìm lầm , vậy Hải Phách chân kinh còn có thể ở đâu? Hắn tin tưởng vững chắc Hải Phách chân kinh giấu ở Nhiếp gia đao. Dùng hết thủ đoạn, không tiếc một lần nữa kiến tạo một tòa nhà để càng thêm bí ẩn ép hỏi Nhiếp Chính, không nghĩ tới cuối cùng bị một phế tử làm hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn.

Gió lạnh tháng mười một vẫn không thể thổi tắt lửa giận của Lâm Thịnh Chi, xuống núi, lên ngựa hồi phủ, Lâm Thịnh Chi còn đang nghĩ sau khi bắt được Lâm Tử Ngạn nên làm sao giáo huấn nó. Nửa năm, vẫn như cũ không có tin tức Nhiếp Chính cùng phế tử kia, Lâm Thịnh Chi trăm tư không thể giải. Phế tử kia có thể mang một phế nhân Nhiếp Chính trốn đi nơi nào? Chẳng lẽ… Nghĩ đến một loại khả năng, Lâm Thịnh Chi huy động mã tiên, hướng về trong phủ.

Trời đã sáng, Lâm Thịnh Chi trở lại trong phủ. Lâm phủ nửa năm trước bị cháy nay đã rực rỡ hẳn lên, nhìn không ra một tia dấu vết từng bị thiêu qua. Chân trước vừa bước qua cửa, một tâm phúc của Lâm Thịnh Chi là Quách Khê vội vàng đi lên trước, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Lão gia, Lý Viên đã chết.”

“Cái gì!” Lâm Thịnh Chi giương giọng rống to, “Làm sao chết!” Lý Viên là một tâm phúc khác của Lâm Thịnh Chi.

Quách Khê sắc mặt ngưng trọng trả lời: “Vẫn là chết bởi tay người thần bí.”

“Phế vật!” Mắng to một tiếng, phát hiện chúng gia nô trong phủ đều nhìn lại đây, Lâm Thịnh Chi áp chế tính tình bước nhanh hướng đến thư phòng. Nửa năm qua, thủ hạ của hắn đã chết thất thất bát bát, toàn bộ bị người họa đao trên thân thể.

Vừa tiến vào sân thư phòng, Lâm Thịnh Chi liền thấy được thi thể Lý Viên bị phóng trên mặt đất. Thi thể chỉ có một chiếc lí y đơn bạc bạch sắc, đao họa hồng sắc tinh tường ánh vào trong mắt.

Bước vào thư phòng, Lâm Thịnh Chi lúc này mới rống giận: “Bắt đến gã! Bắt đến gã cho ta! Ta muốn đem gã bầm thây vạn đoạn!”

“Sáng tinh mơ minh chủ sao lại phát đại hỏa như thế a.” Một vị nam tử thân miên bào hỏa hồng sắc, tay ôm mộc thủ lô (lư sưởi ấm cầm tay) sơn hồng ý cười trong suốt chân thành đi đến.

Lâm Thịnh Chi nặng nề mà ngồi xuống, thô thanh nói: “Người nọ lại giết một gã thủ hạ của ta.”

“Ha ha, nguyên lai là cái này a.” Người tới đi đến nhuyễn tháp vốn là của Lâm Thịnh Chi, bất quá hiện tại chuyên thuộc về gã ngồi xuống, chậm rãi nói: “Đều là chút người không còn dùng được, chết thì đã chết .”

Lâm Thịnh Chi nhíu mi, nói: “Người của ta chết hết, ai còn thay ta làm việc?”

“Minh chủ không phải còn có ta sao?” Tà tà nằm xuống, nâng lên chân cho nô bộc theo tới cởi hài, Phan Linh Tước vung tay lên vẫy lui những người khác, tiếp theo nói: “Mục đích của người nọ rất đơn giản, muốn làm rối loạn tâm của ngươi, ngươi nếu phát giận, chính là trúng kế sách của gã.”

“Chẳng lẽ bảo ta trơ mắt nhìn gã giết sạch người của ta?” Lâm Thịnh Chi cắn răng, trong mắt toát ra tàn ngược.

Phan Linh Tước cười cười, nói: “Người của ngươi bị chết không sai biệt lắm , là lúc điểu của ta ra mặt.”

Lâm Thịnh Chi hơi hơi sửng sốt: “Có ý gì?”

Phan Linh Tước ha ha cười nói: “Trên tay Minh chủ hiện tại cũng bất quá còn vài tên tâm phúc, ngươi toàn bộ phái ra đi. Đường lang bộ thiền hoàng tước ở sau, tước nhi của ta liền đi theo phía sau bọn họ, chỉ cần bắt giữ đến một tia khí vị của người nọ…” Gã ngẩng đầu nhìn lại.

Trong mắt Lâm Thịnh Chi hiện lên âm ngoan, gật gật đầu: “Ta hiểu được.”

“Xem ra minh chủ hết giận .” Phan Linh Tước nâng cằm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong bình tĩnh mang theo không vui, “Ta vì minh chủ lo lắng như thế, nhưng minh chủ tựa hồ vẫn chưa đem Phan Linh Tước ta trở thành người một nhà nha.”

Lâm Thịnh Chi lộ ra nghi hoặc: “Lời của Phan trang chủ Lâm mỗ không rõ.”

“Vậy chúng ta người ngoài sáng không nói lời ẩn ý.” Phan Linh Tước ngồi dậy, “Minh chủ nửa năm qua luôn luôn tìm người nào?”

Dưới lòng Lâm Thịnh Chi kinh hãi, trên mặt cũng không biến sắc. Phan Linh Tước lạnh lùng nói: “Xem ra minh chủ vẫn là chưa đem ta làm người một nhà nha.”

Lâm Thịnh Chi tâm tư xoay chuyển cực nhanh, lập tức lộ ra một chút cười khổ, nói: “Thật sự là cái gì đều không thể gạt được Phan trang chủ.”

“Vậy minh chủ nguyện ý nói không?” Phan Linh Tước cũng lộ ra tươi cười, lại chưa kịp lưu trong mắt.

Lâm Thịnh Chi thở dài, nói: “Việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài. Bất quá Phan trang chủ hiểu lầm ta, ta nói cũng được, chính là Phan trang chủ không cần chê cười.”

“Ha, ta nào dám chê cười minh chủ.” Phan Linh Tước sắc mặt hơi hoãn.

Lâm Thịnh Chi lắc lắc đầu, nói: “Phan trang chủ hẳn là biết ta có vị phu nhân bỏ trốn với người.”

Phan Linh Tước gật gật đầu.

“Nữ nhân kia cùng ta có một con trai, chính là hài tử kia sinh hạ ra lại câm điếc, chân cũng mang tàn. Lúc bắt đầu, ta còn rất thương hài tử đó, nhưng sau đó nữ nhân kia lại cùng người bỏ trốn, làm ta mất hết mặt mũi, vừa thấy hài tử kia ta đã nghĩ đến nương của nó, sau đó ta cho nó chuyển đến hậu viện, mắt không thấy tâm không phiền.”

Trong mắt Phan Linh Tước lướt qua hiểu rõ: “Minh chủ là đang tìm hài tử kia sao?”

Lâm Thịnh Chi lại lộ ra một mạt cười khổ, nói: “Ta hận nữ nhân kia, cũng hận hài tử của nữ nhân kia, nhưng mặc kệ nói thế nào, hài tử kia cũng là cốt nhục Lâm gia ta. Nửa năm trước ta ra phủ tìm kiếm Nhiếp gia đao, hài tử kia bị người xui khiến, thừa dịp ta không ở đây liền một mình ly khai nhà. Hài tử kia trời sinh si ngốc, chân lại mang tật, đi ra ngoài chắc chắn đói chết. Ta không thể làm cho cốt nhục Lâm gia chết ở bên ngoài, cho nên phái người đi tìm, nhưng hài tử kia cũng không biết chạy đi nơi đâu , có lẽ đã chết đói, ta vẫn không có tung tích của nó.”

“Chuyện này minh chủ sao không sớm chút nói cho ta biết a?” Phan Linh Tước ngữ mang trách cứ, “Trên đời này cũng không có người mà Tước trang tìm không thấy.”

Lâm Thịnh Chi liên tục thở dài: “Việc xấu trong nhà, việc xấu trong nhà, thật sự không muốn nhiều lời. Ta vốn là muốn tìm được hài tử kia, tìm một chỗ an trí nó, coi như là hết tâm làm phụ thân ta đây.”

Phan Linh Tước nói: “Chuyện này minh chủ liền giao cho ta đi. Có thứ hài tử kia lưu lại không? Cho điểu của ta ngửi ngửi, hài tử kia nếu còn sống, điểu của ta nhất định có thể tìm được nó.”

Lâm Thịnh Chi trong mắt lộ ra kinh hỉ, rồi lại thất vọng nói: “Hài tử kia lúc đi không lưu lại cái gì.”

“Mang ta đến nơi nó trụ nhìn trước một cái, một hài tử si ngốc, tìm lên có thể có khó khăn gì.” Phan Linh Tước mang hài, rất là nhiệt tâm, trong lòng đã biết hài tử kia là ai , không phải là tiểu kết ba chọc gã tức giận sao.

Lâm Thịnh Chi nguyên bản không muốn làm cho Phan Linh Tước tham gia vào, bất quá tìm nửa năm cũng tìm không được tung tích phế tử kia, có Phan Linh Tước hỗ trợ cũng có thể tìm được nó. Cùng lắm thì sau khi tìm được hắn liền tiên hạ thủ vi cường, chỉ cần hỏi ra tung tíchNhiếp Chính, phế tử kia cũng không tất yếu phải sống.

Mang Phan Linh Tước đi qua sân viện Tiểu Bảo từng trụ, Lâm Thịnh Chi nhìn Phan Linh Tước chỉ huy bầy điểu đông ngửi ngửi tây ngửi ngửi. Ước chừng qua một canh giờ, Phan Linh Tước thổi vài tiếng tiếu, mấy chục con điểu nhi liền bay ra Lâm phủ.

“Có thể tìm được không?” Lâm Thịnh Chi lo lắng hỏi.

Phan Linh Tước tự tin nhìn bầy điểu bay xa nói: “Minh chủ chỉ cần giao cho ta là được.”

“Vậy thật sự là quá tốt!” Trong mắt Lâm Thịnh Chi thoáng hiện hồng quang.

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui