Bảo Bối

Đến khi Tiểu Bảo cùng tiểu mã xa của cậu đi vào dược quán, dược quán chưởng quầy ── sư phó Cung Tập Sơn của Tiểu Bảo vừa thấy cậu liền kinh hô ra tiếng: “Tiểu Bảo? Xảy ra chuyện gì?”

Lão bản nương Cung thẩm ở dược đường nghe được động tĩnh lập tức lau tay chạy ra, sau khi nhìn thấy Tiểu Bảo rõ ràng là khóc sưng hai mắt cùng với gương mặt tái nhợt, một phen đem cậu kéo vào trong lòng lo lắng trên sờ dưới sờ, thẳng hỏi: “Tiểu Bảo tử, xảy ra chuyện gì? Sao mắt thũng thành như vậy?”

Khổ sở trong lòng Tiểu Bảo vốn đã nhịn xuống , nhưng sư nương vừa hỏi như thế , cậu lại nhịn không được khóc lên. Cậu vừa khóc, Cung sư phó cùng Cung sư nương đều sợ hãi, Tiểu Bảo tử tuy rằng đi đứng không tiện, trên mặt lại có sẹo, đến đây cũng bất quá là bảy tám ngày, nhưng cậu vừa thông minh lại nhu thuận hữu lễ, khiến người thật sự yêu thương, tất cả mọi người trong dược quán đều thích cậu.

Cung sư phó cùng Cung sư nương chỉ có một nhi tử, năm kia khảo trúng tiến sĩ, hiện tại đã ở một thôn trấn khác làm huyện thái gia. Nhi tử không ở bên người, Cung sư phó cùng Cung sư nương vừa thấy Tiểu Bảo cũng rất thích cậu, hận không thể thu cậu làm nghĩa tử. Cũng bởi vậy khi nhìn thấy Tiểu Bảo thương tâm như thế, bọn họ đều đau lòng muốn chết.

Tiểu Bảo mỗi ngày đều là vô cùng cao hứng đi đến nhưng hôm nay cư nhiên khóc đến đây, Cung sư phó cùng Cung sư nương phân phó khỏa kế (=tiểu tư) trong điếm đem tiểu Bối dẫn đi trước. Thấy Tiểu Bảo không có mang theo thực lam, Cung sư nương lại cho người đi đến trù phòng lấy thức ăn .

“Tiểu Bảo tử, nói cho sư nương đã xảy ra chuyện gì?” Đem Tiểu Bảo đến chỗ ghế ngồi xuống, Cung sư nương một bên lau nước mắt cho cậu một bên hỏi.

Tiểu Bảo khóc lắc đầu, cậu không thể nói.

“Không khóc không khóc, Tiểu Bảo tử không khóc, ngươi khóc như thế sư nương cũng muốn khóc.” Cung sư nương hướng trượng phu phát ra ánh mắt, làm cho hắn đi rót chén nước, Cung sư phó rất nhanh cầm chén nước lại đây.

Cung sư nương một tay vỗ nhẹ Tiểu Bảo, một tay mang chén uy cậu uống nước. Tiểu Bảo hai tay tiếp nhận, khóc nói tiếng cám ơn, sau đó từng ngụm từng ngụm uống xong. Uống xong nước, Tiểu Bảo chôn ở trong lòng sư nương khóc trong chốc lát mới dần dần bình tĩnh xuống. Lúc này, khỏa kế đem điểm tâm đến, Cung sư nương lĩnh Tiểu Bảo đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nói: “Tiểu Bảo tử, ngươi đem điểm tâm ăn trước, ăn xong rồi nói cho sư nương xảy ra chuyện gì.”

“Đa tạ, sư nương.” Đứng lên cung kính hành một cái lễ, Tiểu Bảo ngồi xuống, cầm lấy thìa. Nhưng vừa thấy cháo, cậu đã nghĩ đến Quỷ ca ca ở hình phòng không có thức ăn, nước mắt lại rớt xuống dưới.

“Tiểu Bảo tử, không khóc, đến, trước đem cháo uống lên, có chuyện gì thương tâm ngươi liền nói cho sư phó cùng sư nương.” Cung sư nương ở bên kia ngồi xuống, tiếp tục lau lệ cho Tiểu Bảo.

Khóc trong chốc lát, Tiểu Bảo mới tạm thời bình tĩnh trở lại chậm rãi ăn cháo, Cung sư nương lại đem bánh bao xé ra cho cậu ăn. Tiểu Bảo cố gắng không nghĩ đến Quỷ ca ca nữa, im lặng ăn cơm, vừa nghĩ đến Quỷ ca ca cậu đã muốn khóc. Tiểu Bối ôm một cái bánh bao ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế ăn, tinh thần nhìn qua cũng thật không tốt.

Thật vất vả ăn xong rồi, nhãn tiệp Tiểu Bảo mang lệ hướng sư nương đang lo lắng miễn cưỡng cười cười, nói: “Tối hôm qua, mơ thấy nương. Sư phó, sư nương, thực xin lỗi.” Nói xong, cậu đứng lên theo quy củ hướng sư phó sư nương khom người nói xin lỗi.

Tâm của Cung sư nương lúc này đều như muốn nát, nàng đem Tiểu Bảo nhu tiến vào trong lòng, lau lệ Tiểu Bảo nói: “Sao lại khách khí cùng sư phó sư nương như thế? Tiểu Bảo tử nhớ nương muốn khóc có gì mà sai? Không khóc không khóc, từ hôm nay trở đi sư nương chính là nương của ngươi, Tiểu Bảo tử nhớ nương cứ đến tìm sư nương.”

“Sư nương…” Tiểu Bảo ôm chặt lấy sư nương, nhẫn hạ nước mắt, nhẹ nhàng nói, “Thích, Tiểu Bảo thích, sư nương, thích, sư phó. Sư nương, sư phó, hảo.”

Cung sư nương nhẫn trụ chua xót trong lòng, cười sờ sờ đầu Tiểu Bảo, nói: “Tốt lắm tốt lắm, Tiểu Bảo tử đừng khóc. Tối hôm qua một đêm không ngủ đi, đi vào phòng sư nương ngủ một lát.”

Tiểu Bảo lắc đầu, từ trong lòng sư nương đi ra: “Thư còn, chưa có xem xong.” Cậu muốn đọc sách nhiều hơn, theo sư phó học y nhiều hơn, cậu muốn cứu Quỷ ca ca.

Tâm Cung sư nương lại muốn nát, Cung sư phó lúc này nói: “Tiểu Bảo, đọc sách không phải nhanh chóng trong một ngày. Ngươi đem thư mang về xem, hôm nay sư phó cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi trở về hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai đến đây sư phó muốn kiểm tra bài tập của ngươi.”

Tiểu Bảo cảm thấy vừa động, xoay người, tràn đầy kinh ngạc ngửa đầu nhìn sư phó, cậu có thể trở về?

Cung sư phó nghiêm túc nói: “Ngươi hiện tại cái dạng này sao có thể học giỏi a? Sư phó cho ngươi nghỉ một ngày cũng không phải cho ngươi trở về đi chơi, nên đọc sách thì vẫn là đọc sách, ngày mai trả bài không đúng, sư phó sẽ phạt ngươi.”

“Đa tạ, sư phó!” Tiểu Bảo nở nụ cười, “Sẽ học xong, sẽ học.”

Trên mặt Cung sư phó dẫn theo tiếu ý: “Đi thôi, lấy sách rồi trở về ngủ.”

“Vâng!” Cung kính hành lễ, Tiểu Bảo xoay người chạy vào nội đường.

Cung sư nương lúc này thở dài, thầm oán: “Vì sao không đem Tiểu Bảo tử ở chỗ này? Xem nó khóc thành cái dạng này, khẳng định không đơn giản là nhớ nương đơn giản như thế.”

Cung sư phó thấp giọng nói: “Tiểu Bảo là đứa nhỏ có khổ cũng sẽ không nói, Nhữ Tín không cho chúng ta hỏi thăm thân thế Tiểu Bảo, để tránh mang đến cho Tiểu Bảo phiền toái, còn dặn chúng ta không cần lưu Tiểu Bảo qua đêm, phải cho nó mỗi ngày trở về, ngẫm lại cũng nên đoán được những ngày Tiểu Bảo ở nhà trôi qua không tốt. Ngươi cũng không cần phải hỏi nhiều , làm tốt việc chúng ta nên làm.”

Cung sư phó cũng không biết, nguyên nhân Nam Nhữ Tín để Tiểu Bảo mỗi ngày trở về là do Lâm Thịnh Chi ở trước hai năm Tiểu Bảo rời nhà ở mặt ngoài vẫn phải làm người cha coi như nhân từ, không muốn làm cho người ta nói hắn đem Tiểu Bảo còn nhỏ đuổi ra phủ, ngay cả nhà cũng không cho về.

Cung sư nương ói ra khẩu hờn dỗi, cả giận nói: “Thật không hiểu Tiểu Bảo là con nhà ai , nếu ta biết cha nó là ai, ta tuyệt đối sẽ đi mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu.”

“Đừng nói nữa, một lát nữa Tiểu Bảo đi ra .”

Cung sư phó vừa mới nói xong, nội đường liền truyền đến tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ của Tiểu Bảo. Rèm cửa xốc lên, Tiểu Bảo ôm thư đi ra , Cung sư phó kinh ngạc: “Tiểu Bảo, ngươi sao lại lấy nhiều thư như thế?”

Ôm một xấp thư thật dày, Tiểu Bảo sưng đỏ hai mắt trực tiếp cười thành một cái động: “Ta, có thể, xem xong.”

Cung sư nương nói: “Tiểu Bảo, nhiều lắm, thư đó ngươi xem đến sáng mai cũng xem không xong, sư phó cho ngươi nghỉ là để ngươi trở về ngủ.”

Tiểu Bảo lắc đầu, vẫn là cười : “Sẽ ngủ, sẽ ngủ. Ta muốn xem, sẽ xem xong.”

Trong lòng biết Tiểu Bảo có bao nhiêu thông minh, Cung sư phó hướng lão bà ý bảo, kêu nàng không cần nói nữa. Hắn sờ sờ đầu Tiểu Bảo, nói: “Ngươi đã nói ngươi có thể xem xong, vậy sư phó tin tưởng ngươi, có chỗ nào không hiểu ngươi liền hỏi sư phó. Nhớ rõ, học y nửa điểm qua loa đều không thể, ngươi nhất định phải cẩn trọng.”

“Vâng, sư phó.” Ôm thư không tiện hành lễ, Tiểu Bảo hơi hơi cúi thấp đầu.

Tiếp đó cậu cố gắng mở to hai mắt, ham học hỏi đưa nghi vấn: “Sư phó, đại phu, tốt nhất thiên hạ, là ai?”

Vấn đề này lập tức làm khó Cung sư phó, hắn nhìn nhìn Cung sư nương, rồi mới cười khổ nói: ” Đại phu tốt nhất thiên hạ a… có rất nhiều. Nhưng nếu luận y thuật, thiên hạ này có một người y thuật cũng là không người có thể đề cập, bất quá người này làm việc cổ quái, dù có một thân hảo y thuật cũng không nguyện trị bệnh cứu người, cho nên không thể xưng là đại phu.”

Tiểu Bảo nhanh chóng chớp chớp mắt: “Sư phó! Là ai?”

Cung sư phó nở nụ cười: “Tiểu Bảo muốn vượt qua người này sao?” Này cũng không phải không có khả năng.

“Ân ân ân ân!” Tiểu Bảo liên tục dùng sức gật đầu, cậu muốn đi tìm hắn!

Cung sư phó ha ha nở nụ cười, thật cao hứng Tiểu Bảo hùng tâm tráng chí thế này. Hắn nói: “Người này đến tột cùng gọi là gì thì sư phó không biết. Bất quá phàm là người giang hồ đều nghe qua danh hào của người này, hắn gọi là ‘Dược thánh Phàm Cốt Tử’, cùng ‘Độc thánh’ Diệp Địch nổi danh giang hồ. Đáng tiếc a…” Nghĩ đến sự kiện vài năm trước kia, Cung sư phó vẻ mặt khổ sở, cũng không đem lời nói hết.

Tiểu Bảo không cần “Độc thánh”, cậu không cần độc, cậu vừa nghe từ “Dược” thánh này thì thật giống như thấy được hy vọng. Cậu lại khát cầu hỏi: “Sư phó, Cốt Tử, ở nơi nào, ni?”

“Ha ha, ” Cung sư phó cười nói, “Là ‘Dược thánh Phàm Cốt Tử’, ngươi nếu để hắn nghe được ngươi gọi hắn là ‘Cốt Tử’ hắn chắc chắn rất căm tức. Hắn a, ở nơi ‘Phàm cốc’ ai cũng vào không được.” Thấy Tiểu Bảo vẻ mặt ngóng trông, Cung sư phó vỗ lên ót cậu, vờ giận: “Không cần lại lãng phí thời gian , mau trở về ngủ!”

“Sư phó…” Tiểu Bảo ôn nhuyễn kêu, hy vọng sư phó có thể nhiều lời chút. Nhưng Cung sư phó lại một tay ôm qua thư của cậu, một tay đem cậu đổ lên trên mã xa.

Đem thư buông, Cung sư phó nghiêm túc nói: “Mau trở về ngủ, nhiều thư như thế, đêm nay không được thức đêm, sáng mai sư phó nhìn thấy ngươi ngủ không đủ giấc thì sẽ đánh lòng bàn tay của ngươi.”

Thấy sư phó tức giận, Tiểu Bảo không dám hỏi lại, sau khi hướng sư phó sư nương nói lời từ biệt, cậu liền mang tiểu Bối và thư cùng mã xa không cam lòng đi trở về.

Cung sư nương ở cửa nhìn Tiểu Bảo rời đi, hỏi: “Ngươi sao không nói cho Tiểu Bảo ’Phàm cốc’ ở nơi nào?”

Cung sư phó nói: “Nhìn nó như vậy, khẳng định muốn đi tìm Phàm Cốt Tử, nhưng đó là nơi có đi không có về, ta không thể hại nó. Tiểu Bảo thực thông minh, chỉ cần nó dùng tâm, sau này không phải không có khả năng vượt qua Phàm Cốt Tử.”

Ngẫm lại cũng đúng, Cung sư nương kéo Cung sư phó xoay người vào dược quán.

Giá xe ngựa rất nhanh về nhà, Tiểu Bảo trước đem thư chuyển vào trong phòng, rồi mới đi trù phòng nhìn các vị thúc thúc thẩm thẩm bá bá, nói cho bọn họ bởi vì tối hôm qua nhớ nương không có ngủ hảo nên sư phó cho cậu nghỉ một ngày trở về nghỉ ngơi. Vừa nghe cậu nói như thế, các thúc thúc thẩm thẩm bá bá đau lòng muốn chết, cho cậu cầm về nhiều thức ăn, thúc giục hồi phòng ngủ. Tiểu Bảo cầm thực lam đầy thức ăn vô cùng cao hứng trở về phòng, tiếp đó khóa trái cửa. Nói cho các thúc thúc thẩm thẩm bá bá là cậu muốn nghỉ ngơi, vậy sẽ không sợ có người đến tìm cậu. Các thúc thúc thẩm thẩm bá bá luôn luôn cho cậu ngủ thẳng đến khi mình tỉnh lại ni.

Rót đầy nước vào ống trúc, đóng kín cửa sổ, buông tấm màn cũ nát trên giường, làm bộ như chính mình đang ngủ, Tiểu Bảo đi đến gầm giường, xốc lên phiến đá bí mật kia, sau đó dưới sự trợ giúp của tiểu Bối, cậu mang theo ống trúc, thực lam còn có mấy quyển sách đi vào mật đạo. Cậu không phải không buồn ngủ, ánh mắt đều đã không mở ra đươc, nhưng cậu làm sao có thể ngủ a. Không nhìn Quỷ ca ca một cái, cậu không thể an tâm.

Lần này Tiểu Bảo dù không dùng ngọn đèn cũng rất nhanh đi đến cuối, xuyên thấu qua tấm ván gỗ nhìn một cái, Quỷ ca ca còn bị treo, không có những người khác, nước mắt Tiểu Bảo lúc này lại bừng lên. Dùng sức đẩy ra tấm ván gỗ, Tiểu Bảo nhìn thấy tay Quỷ ca ca cử động, cậu cao hứng muốn chết, Quỷ ca ca biết là cậu đến đây sao?

“Ca ca…” Nhuyễn nhuyễn kêu một tiếng, Tiểu Bảo chui ra trước, rồi mới lôi cái ghế tối hôm qua đặt ở trong mật đạo lẫn sàng đan, lại đem thực lam ôm ra, tiểu Bối đã ôm ống trúc nhảy ra ngoài.

Mệt mỏi một đêm đùi phải sau khi đi ra mật đạo liền ê ẩm tê dại, Tiểu Bảo thử vài lần cũng chưa đứng lên, cậu đơn giản không đứng nữa. Đi đến trước mặt Quỷ ca ca, Tiểu Bảo ôm lấy chân Quỷ ca ca muốn đem bàn chông dưới chân Quỷ ca ca đổi thành ghế, nhưng Quỷ ca ca lại tránh né, tựa hồ không muốn cho cậu đổi.

“Ca ca?” Tiểu Bảo ngửa đầu, nhìn thấy Quỷ ca ca đang há miệng, cậu vội vàng cường chống đỡ đứng lên.

“Ca ca?” Tiểu Bảo nhẫn cơn đau ở đùi phải, cố gắng kiễng mũi chân, đem lỗ tai tiến đến bên miệng ca ca, sau đó cậu nghe được tiếng nói thực mỏng manh của ca ca: “Đi… có người… sẽ… đến…”

Có người sẽ đến? ! Tiểu Bảo nháy mắt mở to hai mắt nhìn, quay đầu hướng cửa sắt nhìn lại.

“Mau… đi…” thanh âm mỏng manh bay vào trong lỗ tai Tiểu Bảo. Vừa nghĩ đến có phải là Diêm La vương muốn tới hay không, da đầu Tiểu Bảo liền run lên, nước mắt trào ra, thân mình đều run rẩy.

Lúc này, tiểu Bối đột nhiên nhảy dựng lên, chỉa chỉa cửa, lại chỉa chỉa mật đạo, còn ôm ống trúc chui vào mật đạo, thẳng hướng Tiểu Bảo mà ngoắc. Tiểu Bảo nhìn nhìn Quỷ ca ca, lại nhìn nhìn cửa sắt, cắn răng một cái, nhẹ nhàng ôm Quỷ ca ca một cái, cậu ôm lấy thực lam khập khiễng rất nhanh đi đến cửa mật đạo đem thực lam bỏ vào, lúc này mới nâng lên ghế cùng sàng đan.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Bảo khóc liếc mắt nhìn Quỷ ca ca một cái, nhanh chóng đi vào mật đạo, tiếp đó đóng lại tấm ván gỗ. Một cái đầu tròn bóng loáng đứng ở bên ngoài cửa song sắt, lộng sát một tiếng, có người mở ra. Một tay ô miệng mình, một tay ô miệng tiểu Bối, Tiểu Bảo trừng đôi mắt to nhìn người tới, bên tai tất cả đều là tiếng tim đập của mình.

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui