Bảo Bối

Bên ngoài Phàm cốc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ cánh rừng. Trên mặt đất, độc xà đáng sợ đem nọc độc hung hăng đâm vào trong cơ thể những kẻ xấu ý đồ xâm nhập Phàm cốc; trên bầu trời, bạch phong mang độc thành quần kết đội bao ở trên người những người đó, trong khoảnh khắc liền làm cho bọn họ miệng sùi bọt mép chết ngất. Mắt thấy người tập kết đến thương vong thảm trọng, Võ Đang phái đại đệ tử phụ trách hành động lần này hạ lệnh tạm thời thối lui đến Kiến Trữ trấn nghỉ ngơi hồi phục, sau khi chờ Lâm Thịnh Chi, Phan Linh Tước cùng với các vị môn chủ đến đây lại thương lượng biện pháp vào cốc.

Lam Vô Nguyệt vẫn chặt chẽ chú ý những người đó giục ngựa quay về, nói: “Đại ca, những người đó rút lui.”

Nhiếp Chính hỏi: “Lâm Thịnh Chi có ở đó?”

Lam Vô Nguyệt nói: “Hình như không có, bất quá Thiếu Lâm tự, Võ Đang phái cùng Nga Mi phái đều phái người, ta thấy Lâm Thịnh Chi lúc này là muốn mượn lực toàn bộ võ lâm tới bắt chúng ta .”

Nhiếp Chính nhíu mi suy nghĩ sâu xa, Lam Vô Nguyệt chờ đại ca hạ lệnh. Diệp Địch đã ở trong dược phòng bế quan bốn ngày, Tiểu Bảo bị các ca ca giấu diếm chỉ tưởng Hảo ca ca vừa nghĩ tới cách phối phương hay gì đó giống như sư phó, cho nên mới mất ăn mất ngủ như thế. Trước mặt Tiểu Bảo, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao không có gì khác thường, nhưng ở thời điểm Tiểu Bảo không chú ý hoặc là đang ngủ, ba người liền tránh ở trong phòng sư phó thương lượng đối sách.

Lúc này, Tiểu Bảo lại ngủ, trên mặt ba người mới lộ ra ngưng trọng. Cẩn thận lo lắng một phen, Nhiếp Chính nói: “Trong cốc thực an toàn, nhưng chúng ta phải làm tốt vạn nhất chuẩn bị. Lâm Thịnh Chi người này chưa đạt mục đích, sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta nhớ rõ Đường môn tựa hồ có hỏa long, một khi Lâm Thịnh Chi đả động Đường môn, dùng hỏa long đến đối phó chúng ta, chỉ dựa vào xà cùng bạch phong trong cốc căn bản không phải đối thủ bọn họ.”

Lam Vô Nguyệt sắc mặt trầm vài phần, A Mao giật nhẹ tay Nhiếp Chính, ở trên tay hắn rất nhanh viết xuống: các ngươi mang Tiểu Bảo cùng A Đột thừa dịp đêm tối theo một con đường khác rời đi. A Đột sẽ tìm được sư phó cùng sư thúc.

Nhiếp Chính nắm tay, nhìn về phía A Mao: “Muốn đi chúng ta liền cùng nhau đi. Chúng ta là hảo huynh đệ, ai cũng không thể bỏ xuống.”

Lam Vô Nguyệt cũng nói: “A Mao, chúng ta là cùng nhau , cô đơn lưu lại ngươi, Tiểu Bảo sẽ khóc .”

A Mao gấp đến độ lắc đầu, làm cho Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt không cần lo cho hắn, mang Tiểu Bảo đi.

Nhiếp Chính đè lại bả vai A Mao, trầm giọng nói: “A Mao, sẽ có biện pháp . Ông trời làm cho ta từ Diêm La điện trở về, sẽ không lại làm cho ta trở về. Ngươi không cần một mình ở lại. Bất quá lời ngươi vừa rồi nhưng thật ra nhắc nhở ta.” Hắn quay đầu: “Vô Nguyệt, ngươi cho A Đột chạy nhanh truyền tin cho sư phó cùng sư thúc, làm cho lúc bọn họ trở về cần phải cẩn thận.”

“Ta đi ngay.”

Lam Vô Nguyệt nhanh rời đi, Nhiếp Chính hướng A Mao giơ lên tay: “A Mao, huynh đệ bốn người chúng ta cộng đồng tiến thối.” A Mao hô hấp trở nên ồ ồ, nhìn gương mặt kiên định của Nhiếp Chính, hắn chậm rãi giơ lên tay, cùng Nhiếp Chính gắt gao nắm cùng một chỗ. Nhiếp Chính nở nụ cười, A Mao cũng hơi hơi giơ lên khóe miệng.

“A Mao, Vô Nguyệt nói dưới vách núi mà y lúc trước nhảy tràn đầy dây leo, ngã không chết người, ngươi dẫn ta đi nhìn một cái.”

A Mao mạnh điểm đầu, đem hai gậy của Nhiếp Chính đưa cho hắn.

…………………….

Mở to mắt, trong phòng đã tối , ổ chăn rõ ràng chỉ có một mình mình. Tiểu Bảo quay đầu nhìn nhìn, các ca ca cũng không ở đây. Bụng thầm thì thẳng kêu, cậu đói bụng. Các ca ca đâu? Cẩn thận nghe nghe, bên ngoài cũng là im ắng , trong lòng Tiểu Bảo một trận hốt hoảng, các ca ca đâu? Tiểu Bảo sau khi nhận hết đau khổ trở về nếu lúc tỉnh lại bên người không có ai, cậu sẽ sợ, sẽ hoảng.

Tiểu Bối… Vừa định kêu, Tiểu Bảo ngậm miệng, tiểu Bối nhất định cùng A Đột ở nơi nào ngoạn.

“Ca ca…”

Đợi đợi, không ai tiến vào.

“Ca ca…”

Lại chờ chờ, vẫn là không ai tiến vào, Tiểu Bảo mặt trắng, các ca ca đâu?

Tiểu Bảo vươn một bàn tay chống đỡ thân mình cố hết sức ngồi xuống, lại kêu: “Ca ca…” Đợi hơn nửa ngày, vẫn là không ai tiến vào, trong mắt Tiểu Bảo có lệ. Ca ca, ca ca…

Trong phòng càng đen, Tiểu Bảo xốc lên chăn, hai chân ở trên mặt đất sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được hài. Mỗi ngày cậu đều được Diệp Địch ôm đến ôm đi, đã thật lâu không có mang hài . Đem mông na đến bên giường, Tiểu Bảo chậm rãi trượt xuống giường, thật lâu không có đứng , hai chân vừa chạm , Tiểu Bảo liền cảm thấy nơi xương đùi bị gãy đoạn ẩn ẩn tác hưởng.

Há miệng, Tiểu Bảo không dám gọi . Các ca ca cũng không ở đây, có phải người xấu đến đây hay không? Thân mình đều không khỏi nổi lêm run rẩy, sợ đem người xấu đưa tới, Tiểu Bảo bán ra chân trái, đau đớn ở trong phạm vi có thể chịu được, cậu lại bán ra đùi phải, cước bộ một cái tập tễnh suýt nữa té ngã. Mỗi ngày được các ca ca sủng, cậu đều đã quên mình là người què . Cắn môi, Tiểu Bảo đứng trong chốc lát, rất chậm rất chậm đi đến cạnh cửa, ghé vào trên cửa nghe nghe, bên ngoài một chút động tĩnh đều không có, lo lắng ca ca, sợ hãi người xấu, Tiểu Bảo mở ra một cái khe.

Hướng ra ngoài ngắm ngắm, không có người xấu, nhưng cũng không có ca ca. Lại mở ra một chút, trong dược phòng có ánh sáng, nghĩ rằng Hảo ca ca còn ở bên trong, Tâm bối rối của Tiểu Bảo thoáng buông. Đánh lá gan mở ra cửa, Tiểu Bảo ló ra ngoài, trong phòng sư phó cũng có ánh sáng. Cậu nháy mắt mấy cái, có phải sư phó đã trở lại hay không, cho nên các ca ca mới không có ở bên người cậu? Vừa nghĩ như thế, Tiểu Bảo nhẹ nhàng thở ra, nơi này là Phàm cốc, sư phó nói qua người xấu vào không được .

Yên tâm mà bước qua chân cửa, Tiểu Bảo hướng đến nhà gỗ sư phó, Hảo ca ca còn đang phối dược ni, cậu không quấy rầy Hảo ca ca. Đi hai bước, nghỉ một chút, đến khi đi tới cửa, Tiểu Bảo đã ra một thân mồ hôi. Cửa nhà gỗ không có đóng kín, Tiểu Bảo vừa muốn đẩy cửa, phòng trong truyền ra thanh âm của các ca ca, tay cậu ngừng ở giữa không trung.

“Bạch phong đã chích chết rất nhiều điểu, khẳng định là Tước trang , bất quá A Đột không có phát hiện thi thể con ưng kia, thật sự là rất giận. Đều do ta, con ưng kia theo ta đến Phàm cốc, Lâm Thịnh Chi mới biết chúng ta ở trong này.”

Tiểu Bảo trừng lớn mắt, hoảng sợ vạn phần, cậu che miệng lại, đại khí không dám ra. Diêm La vương đến đây? ! Diêm La vương đến đây!

“Không bắt đến ta, không hỏi ra tung tích Nhiếp gia đao, Lâm Thịnh Chi sẽ không từ bỏ ý đồ . Chiếu theo trước mắt đến xem, cho dù Lâm Thịnh Chi thỉnh ra Đường môn hỏa long, trước khi bọn họ đến Phàm cốc, chúng ta cũng có đủ thời gian chuẩn bị. Lâm Thịnh Chi dùng Túy sinh mộng tử hại chết cả nhà Nhiếp gia, chúng ta cũng sẽ dùng Túy sinh mộng tử kính lại hắn. Nơi này của sư phó dược thảo thực đầy đủ, nhị ca ngươi nhất định có thể đuổi kịp trước khi bọn họ nhập cốc mà phối ra.”

“Ba ba”, có người chụp cái bàn, tiếp theo chợt nghe một người nói: “A Mao, chúng ta trước đem hành lý thu thập xong, một khi không đúng, chúng ta liền lui vào nhai cốc. Nhai cốc nơi đó có rất nhiều sơn động, bọn họ nhất thời rất khó tìm đến chúng ta. Bọn họ trước mắt chỉ phát hiện con đường ở hậu sơn, chúng ta đem một đường khác phá hỏng , kiên trì đến khi sư phó cùng sư thúc trở về, sau đó mới nghĩ cách đi ra ngoài.”

“Đại ca, nơi này có rất nhiều sách và dược của sư phó, nếu không chúng ta trước đem mấy thứ này chuyển qua nhai cốc bên kia đi. Tuyệt đối không thể làm cho mấy thứ này rơi vào trong tay Lâm Thịnh Chi.”

“Hảo. Chờ đêm nay sau khi Tiểu Bảo ngủ chúng ta chuyển.”

“Nha, trời đã tối rồi! Tiểu Bảo nên tỉnh.”

Người ở cửa cuống quít lui về sau, muốn tách khỏi, nhưng cửa lại mở.

“Tiểu Bảo?” Người trong cửa cũng hoảng.

“Bảo?”

Người trong phòng trầm hô, trụ hai gậy rất nhanh đi ra, khi hắn nhìn thấy người sắc mặt trắng bệch, trong mắt có lệ, hắn vội vàng nói: “Bảo, ngươi sao lại xuống giường? Lại bị thương chân làm sao đây?”

Lam Vô Nguyệt nháy mắt hoàn hồn, tiến lên hai bước một tay ôm lấy Tiểu Bảo, nhíu mi nói: “Ngươi lại không ngoan , sao không gọi ca ca?”

“Mỹ nhân ca ca…”

Tiểu Bảo ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, lời mang nức nở: “Ôm một cái…”

“Ca ca ôm ni.”

Lam Vô Nguyệt nhìn về phía đại ca, Tiểu Bảo nghe được. Y rất ảo não, nếu không công phu của y bị tán, y sao có khả năng nghe không được tiếng bước chân Tiểu Bảo?

A Mao lướt qua Nhiếp Chính, đi đến bên người Lam Vô Nguyệt, vươn tay sờ sờ đầu Tiểu Bảo. A Bảo, không sợ, không sợ. Tiểu Bảo càng ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, trong lòng đang khóc , là cậu đưa tới Diêm La vương, cậu là sao chổi.

Nhiếp Chính mở miệng: “Vô Nguyệt, đem Bảo ôm vào đi.”

Lam Vô Nguyệt ôm Tiểu Bảo vào nhà, A Mao ở phía sau đóng cửa lại.

Ngồi ở trên đùi Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo lui ở trong lòng ca ca, thấp đầu không ra tiếng. Nhiếp Chính nghĩ rằng cậu sợ hãi, dỗ đến: “Bảo, không sợ, bọn họ vào không được .”

Lam Vô Nguyệt một tay vòng Tiểu Bảo, y dùng cái trán đỉnh đỉnh Tiểu Bảo: “Các ca ca chỉ là làm tính toán tệ nhất, sự tình cũng không có đến bước kia. Tiểu Bảo, tin tưởng các ca ca.”

Tiểu Bảo ngẩng đầu, chớp rơi nước mắt: “Tin tưởng, tin tưởng.”

“Này là được rồi.” Cọ cọ Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nói: “Đói bụng đi, ca ca đi làm cơm.”

Đem Tiểu Bảo giao cho đại ca, Lam Vô Nguyệt đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm, A Mao cũng đi ra ngoài. Hắn không biết nói, lưu Nhiếp Chính dỗ Tiểu Bảo là tốt nhất.

Niết niết cái mũi nhỏ của Tiểu Bảo, Nhiếp Chính nói: “Bảo, tin tưởng ca ca, ông trời có mắt, sẽ không làm cho người xấu thực hiện được.”

Tiểu Bảo nhào vào trong lòng Quỷ ca ca, đem nước mắt nuốt vào trong bụng, cậu không nên trở về , không nên trở về . Nhiếp Chính khẽ vuốt lưng Tiểu Bảo, lại vỗ vỗ cậu, dưới mặt ngoài bình tĩnh là bị chịu uất ức không cam lòng. Nếu không phải bọn họ không còn nội công, thì làm gì khiến Tiểu Bảo sợ hãi như thế? Đại lực hấp hương vị Quỷ ca ca, Tiểu Bảo càng không ngừng nói xin lỗi.

Buổi tối, Tiểu Bảo vẫn cố gắng ăn hai cái bánh bột ngô, uống lên một chén lớn canh. Lam Vô Nguyệt đem cơm đưa vào dược ốc cho nhị ca, chờ y cơm nước xong đi qua, cơm nhị ca lại một ngụm cũng chưa nhúc nhích. Lam Vô Nguyệt rõ ràng hiểu lúc nhị ca phối dược tuyệt đối không thể đánh nhiễu, y lại đem cơm lạnh bưng ra, phóng tới phòng bếp hâm nóng .

Tiểu Bảo bị các ca ca mạnh mẽ ôm về trên giường gắt gao dính Đại ca ca, nhắm mắt. Ngón tay mang vết chai ở trên mí mắt khẽ nhúc nhích của cậu nhẹ sờ, Tiểu Bảo thoáng xoay người, vươn tay ôm lấy Đại ca ca.

A Bảo, không sợ, Đại ca ca lần trước không có bảo hộ ngươi, lúc này cho dù cùng bọn họ đồng quy vu tận, cũng nhất định hộ ngươi chu toàn. A Mao nằm xuống, đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, ở trong lòng thề.

Sau khi tiếng vỗ nhẹ trên lưng dừng lại hồi lâu, Tiểu Bảo nguyên bản đang ngủ liền mở mắt. Trong phòng ngọn đèn đã tắt, trong bóng đêm, cậu vẫn có thể tinh tường nhìn thấy mặt Đại ca ca. Đại ca ca cho dù đang ngủ mi tâm cũng nhăn chặt. Nhẹ nhàng ở mi tâm Đại ca ca hôn một cái, Tiểu Bảo rơi lệ, vì sao cậu luôn làm cho các ca ca lâm vào bên trong nguy hiểm?

Lại ở trên mặt Đại ca ca hôn một cái, xác định Đại ca ca sẽ không tỉnh lại, Tiểu Bảo nhẫn bả vai đau chậm rãi đứng dậy, xuống giường. Dịch kĩ chăn cho Đại ca ca, khóc ở trên mặt Đại ca ca lại hôn một cái, Tiểu Bảo khập khiễng mở cửa đi ra ngoài. Trong dược phòng ngọn đèn vẫn sáng, Tiểu Bảo không phát ra một chút thanh âm na đến bên cửa sổ, ngón tay dính nước bọt làm ẩm ướt cửa giấy, kiễng mũi chân hướng vào xem. Phòng trong, Diệp Địch sắc mặt tiều tụy, vẻ mặt đầy râu hai mắt đỏ bừng ngồi ở bên dược lô đảo dược.

Tiểu Bảo che miệng lại, ở trong lòng hô vài lần Hảo ca ca, rồi mới chậm rãi buông gót chân, xoay người rời đi. Lại đi đến trước nhà gỗ Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca trụ, Tiểu Bảo quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái. Lúc này đây, cậu không bao giờ muồn hại các ca ca nữa. Cho dù chết, cậu cũng không cần cùng các ca ca một chỗ . Cậu không sợ chết, cậu sợ nhất là liên lụy các ca ca.

Không tiếng động khóc rống, Tiểu Bảo chống đỡ đứng lên, lau nước mắt chậm rãi bước trên đường xuất cốc. Cậu là sao chổi, cậu là sao chổi. Ô ô… Sư phó… Ô… Ca ca…

“Hô hô…”

Một A Đột theo chỗ tối toát ra cái đầu, một gian nhà gỗ mở cửa. Khi người mở cửa nhìn thấy tiểu thân thể còn chưa đi xa kia, ánh mắt y nháy mắt tối sầm lại, chạy đi ra ngoài.

“Ô… Sư phó… Ca ca…”

Vừa đi vừa thấp giọng khóc, Tiểu Bảo hoàn toàn thấy không rõ đường, vài lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Khi cậu đụng tới một tảng đá, ngay khi mắt thấy phải ngã sấp xuống, một cánh tay hoàn trụ thắt lưng cậu, đem cậu ôm lên.

“Ô!”

Tiếng khóc đình chỉ, Tiểu Bảo kinh hoảng nhìn người ôm lấy mình, hai má khóc hồng nháy mắt tái nhợt.

“Muộn như thế không ngủ được, khóc muốn đi đâu?”

Người ôm lấy Tiểu Bảo vẻ mặt hàn sương, thanh âm lại chưa bao giờ từng có nghiêm khắc, Tiểu Bảo không khỏi co rúm lại.

“Nói, khóc như thế xong rồi muốn đi đâu?”

Tiểu Bảo rụt đầu, sợ tới mức đã quên khóc, càng không dám nói lời nào.

“Thật không biết cái đầu dưa nhỏ này của ngươi đều nghĩ cái gì. Ca ca lúc này tức giận.”

Tiểu Bảo thân mình run run, cúi đầu kêu một tiếng: “Mỹ nhân, ca ca…”

Lam Vô Nguyệt lãnh mặt, trực tiếp ở trên tảng đá bên đường ngồi xuống, đem Tiểu Bảo đặt trên đùi, tới tới mông nhóc ba ba ba ba bạt tay. Mông đau rát, Tiểu Bảo lần đầu tiên bị ca ca đánh đòn rốt cuộc nhịn không được khóc lên tiếng.

“Chỉ sợ ngươi loạn tưởng, làm cho A Đột nhìn ngươi, ngươi quả thực rời nhà trốn đi.”

“Ô… Mỹ nhân, ca ca…”

“Không được khóc. Ngươi có nghĩ tới không thấy ngươi các ca ca sẽ lo lắng hay không?”

“Ô…”

“Lần trước ngươi tự chủ trương chạy về, bị Lâm Thịnh Chi hỗn đản kia đả thương bả vai, ca ca liền nhịn xuống , lúc này ngươi còn dám rời nhà trốn đi!”

Lại là ba cái bàn tay dừng ở trên mông Tiểu Bảo, Tiểu Bảo chỉ khóc, không dám ra tiếng. Ca ca tức giận, cậu chọc ca ca tức giận.

Đánh xong , Lam Vô Nguyệt lãnh mặt ôm lấy Tiểu Bảo, đem hắn đưa sư phó trong phòng. Điểm ngọn đèn, không nhìn Tiểu Bảo kia trương khóc tràn đầy nước mắt khuôn mặt nhỏ nhắn, Lam Vô Nguyệt đứng ở bên giường, vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ngồi ở trên giường thấp đầu, bả vai không được phát run.

“Còn có dám hay không ?”

“Ô…”

Lắc đầu lắc đầu, không dám, cũng không dám nữa .

“Còn có dám vừa có việc liền hướng trên người mình ôm hay không?”

“Ô ô…”

Lắc đầu lắc đầu, không dám, cũng không dám nữa , mông đau quá, ca ca tức giận, ca ca tức giận…

“Ngươi lắc đầu là ý gì? Ca ca xem không hiểu, nói ra.”

“Ô… Không, dám… Không, dám… …”

“Nếu tái phạm làm sao đây?”

“Ô…”

Làm sao đây? Ô ô… Tiểu Bảo không biết…

“Nếu tái phạm, tay trái Mỹ nhân ca ca cũng bị người xấu chém.”

Mạnh ngẩng đầu, Tiểu Bảo ngừng khóc, hai mắt tràn đầy hoảng sợ.

“A a a! !” Liều mạng lắc đầu, Tiểu Bảo chống đỡ thân mình muốn đứng lên, ngay sau đó, cậu bị ôm vào trong lòng ấm áp.

“A a! !” Ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo càng không ngừng lắc đầu, không cần! Không cần!

Đè lại bả vai bị thương của Tiểu Bảo, không cho cậu dùng lực, Lam Vô Nguyệt ở bên tai Tiểu Bảo nói: “Các ca ca chưa bao giờ nghĩ tới bỏ lại ngươi, nhưng ngươi lại luôn muốn rời đi ca ca. Tiểu Bảo, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, chúng ta cùng một chỗ liền không sợ; nhưng nếu thiếu một người, người xấu sẽ dễ dàng đánh chúng ta. Không cho ca ca lại cho ngươi lo lắng , tin tưởng ca ca có thể giải quyết.”

“Ô ô…”

Lên tiếng khóc lớn, Tiểu Bảo thực hối hận, thực hối hận.

“Không, đi… Không đi… Ca ca, đánh… Đánh…”

Nhu nhu mông Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nói: “Nhớ kỹ ca ca lần này đánh ngươi, đừng cho ca ca lại đánh ngươi lần thứ hai.”

“Ô… Nhớ kỹ… Nhớ kỹ…”

Đánh Tiểu Bảo, trong lòng Lam Vô Nguyệt cũng không chịu nổi, nhưng vì ngăn chặn lần tiếp theo, y làm cho chính mình ngoan tâm. Thối lui, lau nước mắt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt mỉm cười: “Tốt lắm, đừng khóc. Chuyện đêm nay ca ca giữ bí mật cho ngươi, bằng không Quỷ ca ca cùng Đại ca ca của ngươi biết được khẳng định sẽ gấp.”

Tiểu Bảo nắm chặt tay trái Lam Vô Nguyệt, bị câu nói vừa rồi của y dọa đến.

Nhìn bộ dáng Tiểu Bảo đáng thương hề hề, còn có lo lắng nơi đáy mắt, tâm Lam Vô Nguyệt như nhũn ra. Kìm lòng không đậu hôn lên khóe mắt Tiểu Bảo, giọng nói khàn khàn: “Ca ca ôm ngươi trở về.”

“Hôn, hôn…”

Cười nhẹ một tiếng, Lam Vô Nguyệt hôn hôn hai má Tiểu Bảo.

Giật nhẹ tay Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo ngửa đầu: “Ngủ, Mỹ nhân, ca ca, ngủ.”

Khóe miệng tươi cười của Lam Vô Nguyệt ngưng trệ, y nhanh chóng hoàn hồn, niết niết mũi Tiểu Bảo: “Sáng mai làm sao cùng Đại ca ngươi ca giải thích?”

Trên mặt Tiểu Bảo hiện lên khó xử, đúng vậy, cậu phải làm sao cùng Đại ca ca nói?

“Tốt lắm, lần khác lại cùng ca ca ngủ.” Ôm lấy Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt dẫn cậu về nhà gỗ A Mao. Tiểu Bảo giúp Mỹ nhân ca ca đẩy cửa ra, phòng trong, A Mao đã tỉnh, đang ngồi ở trên giường. Tiểu Bảo hoảng sợ, Lam Vô Nguyệt nói: “Tiểu Bảo vừa rồi muốn đi ngoài, ta vừa vặn cũng đi ra , liền dẫn nó đi.”

Phòng trong không có điểm đèn, A Mao không có nhìn thấy hai mắt khóc hồng của Tiểu Bảo. Trong lúc ngủ mơ đụng đến bên người không có ai, A Mao lúc này liền tỉnh. Vừa thấy Tiểu Bảo không ở đây, hắn sợ hãi, hoàn hảo Lam Vô Nguyệt lúc này ôm Tiểu Bảo bước vào, bằng không hắn nhất định sẽ điên .

Đem Tiểu Bảo thả lại trên giường, trong lời nói Lam Vô Nguyệt có chuyện: “Ngươi xem, Đại ca ca nhìn không tới ngươi có bao nhiêu lo lắng, mau ngủ đi.”

“Hôn, hôn…”

Lam Vô Nguyệt cười hôn hôn Tiểu Bảo, cho cậu cùng A Mao đắp kĩ hảo chăn, rồi mới rời đi . Cửa đóng lại, Tiểu Bảo tâm hoảng hoảng lui vào trong lòng Đại ca ca, sợ Đại ca ca nhìn ra chút khác thường. Mông đau quá, trong lòng Tiểu Bảo lại sinh ra một tia ngọt.

Tiểu Bảo đã trở lại, tâm A Mao thả lại bụng. Ôm chặt Tiểu Bảo, hắn một tay vỗ nhẹ. Tiểu Bảo làm chuyện sai lầm nhanh ngoan ngoãn ngủ, trong lòng toát ra một cái nghi vấn: nếu Quỷ ca ca cùng Đại ca ca biết đêm nay mình làm gì, có thể đánh mông cậu hay không?

Khinh thủ khinh cước quay về giường, liếc mắt nhìn đại ca không có bị đánh thức, Lam Vô Nguyệt phun ra một hơi, xốc lên chăn. Nghĩ tới cái gì, y phốc xuy cười lên tiếng, lại nhanh chóng nuốt xuống. Tâm như nhũn ra, Lam Vô Nguyệt xoay người mặt hướng phía tường, lại nhịn không được nở nụ cười. Y có thể là ca ca nghiêm khắc nhất của Tiểu Bảo, hy vọng Tiểu Bảo sau này sẽ không sợ y. Bất quá sẽ không đi, Tiểu Bảo nếu sợ sẽ không cho mình hôn. Không cho chính mình loạn tưởng, Lam Vô Nguyệt cuối cùng yên lòng nhắm mắt lại, nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải bận việc ni.

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui