Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

"Tôi có biết sứa." Tạ Phỉ bỏ đầu để đuôi nói, sau khi biết đến loài Lan nam khỏa thân, hắn cho rằng sứa cũng không có gì kỳ quái.

Lục Hi Bình không có tâm tư chờ Úc Ly vòng vo, trực tiếp dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm.

Úc Ly có chút bất mãn, cho là mình bị bỏ quên, nhưng cân nhắc đến tâm tình trước mắt của Lục Hi Bình, cuối cùng cũng không nói gì.

Ngược lại Tạ Phỉ rất có ánh mắt: "Ca, anh nói một chút đi, tôi muốn nghe anh nói."

Sắc mặt Úc Ly hơi bớt giận, lạnh nhạt nói: "Sau khi Sứa bất tử hình thành giới tính có thể thông qua việc phân hóa quay lại giai đoạn ấu trùng, cho ví dụ, tương tự với loài bướm sắp chết lột xác trở về giai đoạn con nhộng."

"Phản lão hoàn đồng?"

"Cậu muốn hiểu như vậy cũng được." Liên quan đến chuyện bán yêu, Úc Ly luôn cực kì kiên nhẫn: "Dựa theo cách giải thích trước mắt của loài người, là tế bào ở trong quá trình phân hóa xảy ra sự thay đổi loại hình và chức năng, thúc đẩy bộ phận phục hồi sống lại."

"Bà ngoại tôi thức tỉnh loại huyết mạch này sao?" Lục Hi Bình lấy được tin tức từ trên mạng toàn diện hơn mấy câu lẻ tẻ của Úc Ly, vẻ mặt anh ta khẩn trương mà hưng phấn: "Trên đó viết chỉ cần Sứa bất tử không ngừng lặp lại quá trình phân hóa, là có thể lấy được tuổi thọ vô hạn, suốt đời không chết, vậy bà ngoại tôi không phải có thể trường sinh bất lão sao?"

"Không phải là cả đời không chết." Úc Ly bác bỏ, "Cũng có hạn chế nhất định."

Lục Hi Bình lộ vẻ không hiểu.

"Bà ngoại anh khá là may mắn, thức tỉnh huyết mạch Sứa bất tử đúng lúc sinh mạng đến hồi cuối." Úc Ly nhìn Lục Thắng Nam còn đang hôn mê: "Nhưng nếu như cái chết đến bất ngờ đột nhiên, bà ta căn bản không có thời gian phân hóa."

Trái tim Lục Hi Bình căng thẳng: "Vậy bây giờ bà ấy..."

Úc Ly nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: "Tôi đề nghị tốt nhất anh đừng ở chỗ này quấy rầy, một khi phân hóa thất bại..."

Lục Hi Bình vốn còn muốn hỏi lập tức an tĩnh như gà.

Úc Ly liếc bác sĩ đứng một bên muốn nói lại thôi, tốt bụng gợi ý một câu: "Tình huống cụ thể, cứ để Lục Hi Bình nói cho ông."

Nói xong liền dắt Tạ Phỉ rời khỏi phòng.

Ra ngoài cửa, Úc Ly nhíu mày lại: "Sao lại không đi giày."

Tạ Phỉ sửng sốt một chút, mới phát hiện mình đi chân trần, sàn nhà dần mát lạnh khiến hắn không nhịn được rụt ngón chân một cái.

Úc Ly liếc qua, "Đừng hy vọng tôi sẽ ôm cậu."

Tạ Phỉ: "..."

Tnở jề xnêr xầrh, Tạ Pgỉ jẫr pó pgúx fípg độrh, gắr pũrh poi rgư pó fiếr xgứp nộrh, rgưrh pgưa wao hiờ xgấy đượp rărh dựp xgựp bụrh rgư Sứa wấx xử, pgẳrh sgải hiốrh rgư xnorh xiểu xguyếx jõ giệs tiêu xả, xêr pgiêu hì đó pủa Tgiêr Sơr Đồrh Mỗ(1)... Báx Hoarh Lụp Hợs Duy Nhã Độp Tôr Côrh(2)?

(1) Tiểu kcuyếk wủa Kit Dulr

(2) Môh kõ jôhv fliếh hvười suyệh jứ jájl 30 hăw clải gdùhv mihl wộg sầh. Sau fli clụj lồi glì jôhv sựj đại găhv kà gdẻ wãi flôhv vià.

"Bà ngoại Lục may mắn quá, vậy có phải Lục tiên sinh cũng có huyết mạch của Sứa bất tử không?"

"Huyết mạch không thức tỉnh, sẽ không khác gì người bình thường." Úc Ly cởi áo choàng dài xuống treo lên, trực tiếp đi đến mép giường ngồi xuống, "Hơn nữa bán yêu phân hóa khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một ít trạng thái mặt trái."

"Ví dụ?" Tạ Phỉ cũng lấy một cái ghế ra ngồi.

"Phân hóa sẽ tiêu hao yêu lực nguyên thủy ẩn chứa trong huyết mạch, lần đầu tiên có lẽ bà ta có thể sống đến sáu mươi bảy mươi, lần thứ hai có thể chỉ có bốn mươi năm mươi, lần thứ ba hơn nửa là sẽ mất sớm." Trong giọng nói của Úc Ly mang cảm giác ưu việt rõ ràng: "Dẫu sao chỉ là bán yêu thôi, hơn nữa..."

"Làm sao?"

"Được rồi, bây giờ cũng không thể chắc chắn được, chờ bà ta phân hóa hoàn thành thì cậu sẽ biết."

"Vậy phải mất bao lâu?"

"Hai mươi bốn giờ?"

Úc Ly cũng không chắc chắn lắm, điều duy nhất có thể khẳng định là Lục Thắng Nam không có nguy hiểm về tính mạng, y đứng dậy cầm chai nước từ trong tủ lạnh, lấy ánh mắt dò hỏi Tạ Phỉ có muốn hay không.

"Ca, hôm nay dưới 0 độ mà anh còn uống nước lạnh?"

"Tôi thích lạnh."

Tạ Phỉ chống cằm tùy ý nói: "Tôi phát hiện anh thật sự không sợ lạnh, vừa vặn ngược lại với chị Tương và anh A Phúc, nhưng nguyên hình của bọn họ đều là động vật nhiệt đới, cho nên..."

Động tác vặn nắp bình của Úc Ly hơi chậm lại.

"Anh thật sự là động, khụ, thượng cổ thần thú sinh sống ở Bắc Cực sao?" Tạ Phỉ rất tiếc mạng mà sửa lại.

Úc Ly buông lỏng bả vai, nghe Tạ Phỉ nói ra bốn chữ thượng cổ thần thú, cũng không có cảm giác bị mạo phạm, vì vậy bình tĩnh cảnh cáo: "Không nên hỏi thì đừng hỏi."

Hôm nay tâm trạng của Tạ Phỉ dao động quá lớn, lúc này thấy Úc Ly lại xác nhận Lục Thắng Nam không sao, cả người đều bình tĩnh lại, cũng lấy can đảm hỏi tới đề tài bình thường không dám hỏi: "Ca, tại sao anh phải giấu kín nguyên hình của mình thế, anh A Phúc nói ra rất thẳng thắn, chị Tương thì bởi vì tự ti —"

"Ha, tôi mà tự ti?"

Tạ Phỉ trầm mặc: "Ý tôi là chẳng lẽ anh muốn lừa gạt tôi cả đời sao?"

"Càn rỡ!" Lúc này Úc Ly đang chuẩn bị biểu diễn sự tức giận, thấy Tạ Phỉ đáng thương nhìn mình, nghĩ đến dáng vẻ bất lực vừa rồi của đối phương, trong lòng cũng có chút mềm nhũn, sự kiên trì vốn có cũng dãn ra, "Tôi..."

Tạ Phỉ chấn động tinh thần, ánh mắt lên, tựa như 1000 cái đèn pha.

"Tôi ban cho cậu một, không, ba cơ hội." Úc Ly hất cằm, hiếm thấy rộng lượng nói: "Nếu như cậu không đoán trúng, sau này không cho hỏi lại nữa, cũng không được gài tôi nói!"

Tạ Phỉ không ngờ tới hạnh phúc tới đột nhiên như vậy, bật thốt lên: "Cửu vĩ hồ!"

Mặc dù hắn đáp rất nhanh, nhưng sau khi suy nghĩ, cửu vĩ hồ chẳng những là một trong thượng cổ thần thú nổi danh trong truyền thuyết, chắc cũng được coi là cùng huyết mạch với hồ ly Bắc Cực chứ nhỉ?

Nhưng rất đáng tiếc, ra quân bất lợi.

"Chậc, hồ ly lẳng lơ." Úc Ly híp mắt, lộ ra vẻ chê bai.

Tạ Phỉ nhíu mày khổ sở, nghĩ đến tính tình tự luyến lại kiêu căng của Úc Ly, hay là loài chim nào đó? Bắc Cực cũng có không ít loài chim, cái này cũng có thể tính là huyết mạch đồng nguyên chứ? Mà địa vị tối cao nhất trong loài chim không ai bằng phượng hoàng, Úc Ly lại luôn có dáng vẻ hỏa khí thịnh vượng, liền chần chờ hỏi: "Chu tước?"

"Tôi ở trong mắt cậu giống con gà lắm sao?"

"..."

Lại lãng phí hết một cơ hội, Tạ Phỉ không dám tùy tiện trả lời nữa, hắn vắt hết óc suy tư, nhưng hiểu biết về thượng cổ thần thú quả thực có hạn.

Bạpg gổ? Bắp Cựp fgôrh pó gổ... Hổ fìrg (Cá joi qáx xgủ) pũrh fgôrh xgể poi dà jậy đi.

Huyền vũ? Nhưng rắn có thể loại bỏ, nếu không thì bằng việc huyền vũ làm chủ phương Bắc, lần đầu tiên hắn sẽ đoán đến nó.

Thanh long? Ngược lại cũng có thể, dẫu sao chủ nhân động phủ cũng là rồng, nhưng Tạ Phỉ luôn cảm thấy không giống lắm, hắn quyết định thử dò lại một lần: "Ca, anh có thể cho chút nhắc nhở không?"

"Tôi biết cậu sẽ được voi đòi tiên mà." Úc Ly lạnh lùng liếc Tạ Phỉ một cái, cũng không cự tuyệt: "Tôi sẽ cho cậu thêm một chút xíu nhắc nhở, tất cả phải xem ngộ tính của cậu đấy."

Tạ Phỉ không ngừng gật đầu.

"Mạnh mẽ, uy nghiêm, tôn quý, thông minh, may mắn..." Nói là một chút xíu nhắc nhở, nhưng tiếp theo, Úc Ly gần như dùng tất cả những từ ngữ hoàn mỹ lên trên người mình, "Tóm lại là không chỗ nào không biết, không gì là không thể."

Tạ Phỉ thẫn thờ nghe Úc Ly tổng kết, rất muốn trực tiếp bỏ quyền.

Suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn bị lệch đi, cái này còn không bằng không nhắc nhở đâu, hoàn toàn chính là nói phét!

"Kỳ lân?" Tạ Phỉ miễn cưỡng cho ra câu trả lời.

Đôi mắt Úc Ly cong lên, chậm rãi nhếch môi, ngay lúc Tạ Phỉ cho là mình đoán trúng, đối phương lại đặt chai nước suối trống không lên đầu hắn, dương dương đắc ý nói: "Quả nhiên cậu không thể nhìn ra được sự thần bí của tôi."

"..."

Tạ Phỉ mặt không thay đổi cầm lấy chai nước suối, yên lặng đứng dậy, không trao đổi gì với Úc Ly mà đi thẳng ra khỏi phòng.

Hắn vừa đi, Úc Ly liền nhíu mày lại — không đúng! Chẳng lẽ ngay cả ba lần đều không đoán trúng, Tạ Phỉ thẹn quá thành giận?

Lẽ nào lại như vậy!

Úc Ly một mình đứng một hồi, càng nghĩ càng giận, quyết định đi tìm Tạ Phỉ lý luận.

Mới vừa đi tới cửa, y lại thấy Tạ Phỉ từ phòng bên cạnh đi ra, vì vậy lắc mình nhảy về trong phòng, vội vội vàng vàng nhào lên giường, cầm một quyển sách làm bộ ung dung mở ra.

Sau khi Tạ Phỉ vào cửa cũng không phát hiện bất kỳ dị thường gì, chỉ gọi một tiếng "ca".

Úc Ly lười biếng giương mắt, cầm sách không lên tiếng.

Tạ Phỉ cũng không ngại, chắp tay sau lưng đi tới mép giường, đưa ra một cái túi giấy: "Tặng anh."

Úc Ly ngây ngẩn nhận lấy, lấy một cái khăn quàng đỏ từ trong túi giấy ra.

"Mặc dù anh không sợ lạnh, nhưng tôi nghĩ Giáng Sinh tặng khăn quàng khá có ý nghĩa." Tạ Phỉ cười híp mắt nói.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông mười hai giờ vang lên.

Vang lên cùng nó còn có Tạ Phỉ mỉm cười chúc phúc —

"Úc Ly ca, Giáng Sinh vui vẻ."

Đêm nay có người say sưa mộng đẹp, có người lại thức trắng đêm.

Lục Hi Bình và bác sĩ Triệu thay phiên canh giữ ở ngoài cửa phòng Lục Thắng Nam, mà Úc Ly thì soi gương đến rạng sáng.

Tuy nói lúc nhận quà y cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ gì, nhưng từ sau khi Tạ Phỉ rời đi, y liền nhảy lên một cái, ôm khăn quàng vọt vào phòng tắm, tự mình thưởng thức khoảng hai giờ, ngay cả lúc ngủ cũng đeo, ngày thứ hai vẫn không tháo xuống.

Lúc xuống tầng, y thấy bên cạnh bàn ăn đã có mấy người ngồi — từ khi phòng ăn ở đình viện được sửa lại, bình thường mấy vị khách thường trú biết gốc tích trong khách sạn sẽ tới dùng cơm, nhưng bây giờ lại thiếu Lục Hi Bình và Tạ Phỉ.

Úc Ly kiêu căng ngạo mạn ngồi ở chủ vị, vừa cầm thìa lên đã nghe A Phúc nói: "Lão đại, anh cũng được ông chủ tặng quà sao?"

Úc Ly cố ý đeo khăn quàng đi ra, đơn giản chính là vì khoe khoang một chút, nhưng y bén nhạy chú ý tới A Phúc nói chữ "cũng", vì vậy nửa híp mắt: "Có ý gì, chẳng lẽ ngươi có?"

"Buổi trưa hôm qua tôi nhận được!" A Phúc chưa phát hiện ra nguy hiểm, vui vẻ thò đầu để lộ góc độ đẹp trai nhất, "Hoa tai mới, cực ngầu!"

"Ken két —"

Trong lỗ tai vang lên một tiếng quỷ dị, A Phúc ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng là tiếng gì, đã thấy Úc Ly mặt lạnh nhìn về phía người bên cạnh hắn ta: "Ngươi cũng có?"

Tương Phi không ngu xuẩn giống như A Phúc, cô đã đánh hơi được không ổn, chỉ hàm hồ nói: "Ông chủ chỉ là nhân tiện đưa..."

"Đưa cái gì?" Úc Ly lại không chịu bỏ qua cho cô, càng muốn tìm căn nguyên triệt để.

"Nước, nước hoa."

Tiếng động lạ truyền tới, lúc này còn chót tai hơn.

Úc Ly từ từ thu hồi tầm mắt, phong tỏa lại trên người người cuối cùng: "Còn có anh..."

Yến Lai có chậm chạp đi nữa cũng phát hiện ra không đúng, dè dặt nói: "Tôi, tôi cũng nhận được, chẳng qua là một bộ sách tham khảo." Thật ra là sách tham khảo vừa thực dụng vừa khó mua được, có điều vì an toàn của bản thân, hắn ta vẫn làm trái lương tâm bổ sung: "Sách tham khảo bình thường thôi."

"Bình thường?" Ánh mắt Úc Ly rét lạnh, hóa thành băng đao tuyết kiếm: "Anh còn dám chê!"

Yến Lai bỗng cảm thấy hoa mắt, có cái gì đó lưới qua gò má, mang theo sát khí lạnh lẽo, "keng" một tiếng đóng vào trên tường sau lưng hắn ta.

— là một cái cái thìa, một cái thìa bị Úc Ly bóp biến hình.

Yến Lai chảy đầy mồ hôi lạnh, theo bản năng che mặt, nhưng trong lòng hắn ta rất rõ ràng, trên mặt không có một vết xước nào cả.

Ba người sợ hãi cúi đầu, ai cũng không dám nhìn Úc Ly, rõ ràng trong phòng khoảng 10 độ, nhưng bọn họ lại chảy mồ hôi ướt lưng, luôn cảm thấy không khí cứ như sắp bùng cháy, chóp mũi như có thể ngửi được vị khói súng, trong tai còn có thể nghe thấy tia lửa vang đùng đùng.

Còn về nguồn dẫn lửa, dĩ nhiên đến từ vị trí chủ nhà.

Chỉ nghe thấy tiếng ghế đổ xuống đất, người ngồi chỗ đó đã rời đi, đi đôi với tiếng đóng cửa rung trời, nhiệt độ trong phòng gần như bị cuốn đi không còn một mống.

Mấy người Tương Phi khẽ ngẩng đầu, trố mắt nhìn nhau, lại đồng thời hạ bả vai, tê liệt ngồi trên ghế.

Người ngoài cửa cũng không đi quá xa, Úc Ly vô ý thức nhìn chằm chằm một bụi hoa tú cầu không có nguyên lý nở trong mùa đông, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Ha, mình dễ bị lừa như vậy sao?"

Hồi lâu sau, y cười lạnh một tiếng, giơ tay lên muốn tháo khăn quàng ra, nhưng cảm giác mềm mại truyền tới lòng bàn tay lại khiến y không thể ra tay được, ngược lại đổi thành dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Cách một hồi, Úc Ly tức giận thả tay xuống, lầm bầm lầu bầu: "Mình cứ bị lừa dễ như vậy."

"Ca, anh ăn xong nhanh thế?"

Nghe thấy tiếng nói, Úc Ly chậm rãi ngẩng đầu, thấy Tạ Phỉ đang xách thùng nước vào sân.

"Anh quàng lên rồi à? Trông đẹp lắm, rất đẹp trai!" Tạ Phỉ không có cảm giác với tình hình trước mắt, đặt thùng nước xuống còn hưng phấn vòng quanh Úc Ly.

Nhưng mà người trước mặt lại im lặng không lên tiếng, ngay cả ánh mắt cũng như thiếu nợ.

"Sao vậy?" Tạ Phỉ nhận ra được Úc Ly mất hứng, có chút không nghĩ ra, "Là không vui lắm sao? Lần đầu tiên tôi đan khăn, có thể không được đẹp lắm."

Vẻ mặt Úc Ly hơi động, "Tự cậu đan?"

"Đúng vậy, lông dê mua của người trong thôn, len thì tự tôi đan."

Úc Ly liếc hắn: "Sao tôi không biết."

"Để cho anh ngạc nhiên mừng rỡ mà, dĩ nhiên phải giấu anh rồi." Tạ Phỉ có chút lo lắng nói: "Anh đừng trách Ngân Túc, nó bị tôi lừa, nếu như anh cảm thấy cái này xấu, vậy tôi sẽ đan cái khác."

"Không cần." Úc Ly thờ ơ sửa lại khăn quàng, giả vờ lơ đãng hỏi: "Vậy quà của những người khác cũng là cậu tự làm?"

"Tôi làm gì có nhiều sức như vậy, đương nhiên là mua rồi."

Nghe được Tạ Phỉ cho ra câu trả lời hoàn mỹ, Úc Ly khẽ nhếch khóe miệng, rồi lập tức căng ra, miễn cưỡng nói: "Cậu nhắm mắt lại."

"Làm gì?"

Úc Ly không kiên nhẫn giải thích, trực tiếp giơ tay lên che mắt đối phương.

Lông mi nhẹ cọ lên lòng bàn tay, giống như ngứa ở trong lòng, khiến y muốn rút tay về theo bản năng, nhưng lại chịu đựng không nhúc nhích.

Một lát sau, Úc Ly buông tay ra.

"Ca, tôi mở mắt được chưa?"

"Ừ."

Tạ Phỉ đầu tiên là trừng mắt nhìn, thích ứng ánh sáng xong, còn không chờ tầm mắt hoàn toàn khôi phục, hắn đã cảm giác trên trán chợt lạnh.

Ngửa đầu, tuyết bay đầy trời.

Bông tuyết rơi xuống tựa như hoa lê qua chập chờn, mang theo mùi tùng xanh và hàn mai, bay xuống khóe mắt chân mày Tạ Phỉ, cũng bay vào trong lòng hắn.

Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, trận tuyết này rõ ràng là nhân tạo... Không, yêu tạo!

Tạ Phỉ vô cùng vui vẻ, đang muốn quay đầu nói chuyện cùng Úc Ly, bỗng nhiên cảm giác trên vai trầm xuống.

Cơ thể dán sát rất lạnh, là lạnh lẽo khắc cốt, tựa như một khối băng.

Tạ Phỉ run lập cập, hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt hơi khép của Úc Ly.

Hai người cách nhau rất gần, Tạ Phỉ có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng đến trong suốt của Úc Ly, đôi môi mỏng vốn đã nhạt màu của đối phương giờ phút này không có chút huyết sắc nào, ngay cả đôi mắt cũng như nhạt hơn bình thường một ít.

Mặc dù bọn họ gần nhau như vậy, nhưng yêu lực tiêu hao quá độ khiến Úc Ly vẫn có chút không thấy rõ, tầm mắt y mơ hồ, cả người mất sức, chỉ cười một tiếng, lấy giọng dịu dàng trước đó chưa từng có, nhẹ nhàng nói: "Thúy Thúy, Giáng Sinh vui vẻ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui