Editor : Yume0000
Thấy Tịch Anh nhắm mắt làm ngơ, bàn tay đang buông thõng dưới mặt bàn của Ngải Linh Linh bất chợt co lại.
Ngày đó trên người Tịch Anh không tra được bất kì thiết bị điện tử nào, lại không nghĩ tới là ở trên ánh mắt làm văn chương!
Lại đem toàn bộ cuộc nói chuyện của cô ta ghi chép lại!
Sau khi Lâm Văn Hàn nhìn thấy chân tướng này thì giống như bị cô ta cho một cái bạt tai, ngay lập tức tuyên bố chia tay!
Sau khi chia tay cùng Ngải Linh Linh thì Lâm Văn Hàn rất nhanh liền trở về Lâm gia, một lần nữa trở lại làm Thiếu Gia Lâm gia.
Mặc dù các gay gắt của Lâm thị giảm đi không ít, nhưng tóm lại vẫn còn là một nhân vật của xã hội thượng lưu.
Thế nhưng Ngải Linh Linh lại không giống vậy.
Không có Lâm Văn Hàn, cô ta liền phải đi tìm một kim chủ khác.
Vừa lúc sự tình quạt trần làm cho thanh danh của cô ta thêm chật vật, bởi vì chỉ cần là người trong đoàn làm phim thì đều biết quạt trần ở căn tin có vấn đề, sẽ không có người nào tự nhiên đi bật quạt.
Nhưng Ngải Linh Linh lại bật.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn với cô ta, những Phú Nhị Đại anh tuấn trẻ tuổi kia đều có đầu óc, sẽ không bị cô ta câu dẫn mà như thiêu thân lao vào lửa.
Chỉ có người xấu xí trước mặt này mới bị sắc đẹp của cô ta làm cho mê muội.
Vì mình sắp bị phong sát con đường thành sao, Ngải Linh Linh không thể không ủy thân dưới người hắn.
Hôm nay muốn tới nhà hàng Michelin dùng cơm, cũng là vì muốn tẩy sạch quan hệ ở cùng một chỗ với Lâm Văn Hàn lúc trước, tính toán nỗi nhục gọi món!
Nhưng Ngải Linh Linh không nghĩ tới, thế mà lại gặp được Lam Thấm và Cố Phạm Đình.
Điều này khiến cô ta hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào trốn đi!
!
Rất nhanh, các món đều được bày biện đầy đủ trên bàn ăn của Tịch Anh.
"Cố tư lệnh, hiện tại ngài muốn đưa điểm tâm kem ly lên sao?" Mặt nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.
"Để lát nữa đi.
" Cố Phạm Đình nhìn Tịch Anh đối diện đã bắt đầu ăn, ánh mắt mười phần cưng chiều, "Hiện tại mang lên cô ấy cũng không có chỗ ăn, mùi vị tản ra sẽ thay đổi.
"
"Vâng, nếu như ngài còn cần gì thì cứ nói.
"
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, hai người trầm mặc ăn cơm.
"Ăn ngon không?" Cố Phạm Đình đặt dĩa xuống, hai tay đan lại với nhau thả ở dưới cằm để chống đỡ, hai con ngươi ngập tràn ý vị ôn nhu phảng phất có thể mềm nhũn thành nước nhìn chằm chằm Tịch Anh không chớp mắt.
"Ừ.
" Tịch Anh lên tiếng, ăn xong miếng thịt cuối cùng, cũng đặt dĩa xuống.
Ngẩng đầu nhìn về phía hai con ngươi ngập tràn ôn nhu của người đàn ông đối diện.
Cố Phạm Đình bị người yêu nhìn như vậy, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Né tránh ánh mắt kia, thanh âm có chút như nhũn ra mà hỏi thăm: "Em nhìn tôi làm gì.
"
Tịch Anh chững chạc đàng hoàng, "Không phải còn một phần kem ly sao? Để nhân viên phục vụ mang lên đi, ăn điểm tâm xong sớm một chút rồi về nhà.
"
Biểu hiện trên mặt Cố Phạm Đình cứng lại: "! "
Sau khi nhân viên phục vụ đưa kem ly ra, Cố Phạm Đình nổi lên tiểu tính tình đùa nghịch.
"Tôi đút cho em ăn có được hay không?" Ánh mắt hắn sáng lấp lánh, giống như một chú cún con tội nghiệp.
Tịch Anh ngôn từ đầy chính nghĩa, lỗ tai lại hơi có chút đỏ lên, "Đây là nơi công cộng, không thích hợp.
"
"Cái kia ! "
Ngay ở thời điểm Cố Phạm Đình muốn mở miệng nói gì đó, ánh mắt nhạy cảm Tịch Anh bỗng nhiên phát hiện một vệt hồng quang lóe qua.
Nhịp tim cô tức khắc gia tốc, vô số hình ảnh lóe qua trước mắt.
Một giây sau, cô cơ hồ không hề nghĩ ngợi, đứng dậy nhào về phía Cố Phạm Đình.
Ly pha lê chứa kem ly bị động tác của Tịch Anh mà rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất.
Một viên đạn bắn vào trái tim cô, xuyên thủng ra phía sau lưng.
Trong mơ hồ, Tịch Anh phảng phất nghe được tiếng Cố Phạm Đình gầm thét.
Tiếng tim đập như được phóng đại bên tai cô, một tiếng, lại một tiếng, ngày càng chậm, sau đó, ngưng hẳn.
Chút ý thức cuối cùng trong nháy mắt biến mất, cô thấy bên trong thứ chất lỏng màu trắng bên ly kem ly vỡ vụn rơi trên thảm, có một vật toả sáng lấp lánh.
Hình như là ——
Nhẫn kim cương.
***