Báo Cáo Ký Chủ Ngài Đã Bị Công Lược!


Editor : Yume0000
Toàn bộ nhà hàng loạn thành một bầy, tiếng thét chói tai của những người trong nhà hàng tựa như có thể vang luôn cả ra ngoài, bàn ghế đổ nghiêng đổ ngả, thức ăn rơi vãi đầy đất.

Cố Phạm Đình ngồi dưới đất, ôm lấy cô gái đã mất đi nhịp đập trong ngực, khuôn mặt biểu lộ dịu dàng đến dị thường.

"Lam Lam, em mệt đúng không, tôi đưa em về nhà.

" Thanh âm hắn thanh cạn, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Tịch Anh, dùng ống tay áo lau đi vết máu tươi tràn ra bên miệng cô.

Sau khi quân sĩ nhận được tin tức, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà hàng Michelin, đi tới bên người Cố Phạm Đình.

Bọn họ đều biết Tịch Anh là ai, nên khi vừa nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô thì đều khiếp sợ không thôi.

Đều là người trên chiến trường, tất nhiên có thể nhìn ra Tịch Anh đã chết.

"Tư lệnh ! "
Có người đang định lên tiếng nói gì đó, đã thấy Cố Phạm Đình cẩn thận từng li từng tí nhặt chiếc nhẫn trong kem ly lên.

Rồi nghiêm túc lau sạch chút kem còn lại dính trên chiếc nhẫn kim cương, hắn nâng ngón áp út của Tịch Anh, tựa như thành kính mà trịnh trọng đeo lên thay cô.

Sau đó, hắn lại hơi hơi cúi người, khẽ hôn lên đôi môi kiều diễm bị nhuộm đỏ bởi máu của Tịch Anh.

"Lam Lam, đã đeo nhẫn của tôi, thì em chính là vợ của tôi.

" Cố Phạm Đình hướng về phía mà có lẽ Tịch Anh không nghe được mà tuyên lời thề, "Bất luận sinh lão bệnh tử, tôi đều nguyện ý ở bên em.

"
"Tư lệnh, bớt đau buồn ! " Các binh sĩ từ trước đến nay nói chuyện đều đơn giản mà thô bạo, nên bọn họ cũng không hề suy nghĩ đến lời này của Cố Phạm Đình còn bao hàm cả tầng sâu hàm nghĩa gì.

Cố Phạm Đình ôm Tịch Anh, tựa như đang ôm một kiện trân dị bảo, ánh mắt lưu luyến thâm tình, động tác nhu hòa cẩn thận, giống như sợ chỉ sơ sẩy một chút là sẽ đập phải cô.

Cố Phạm Đình đưa thi thể Tịch Anh đến một nhà mới mà hắn đã sớm chuẩn bị, khóa lại cửa, không gặp bất kì kẻ nào, cũng không để bất kì kẻ nào tiếp xúc với Tịch Anh.

Hắn giúp Tịch Anh đem viên đạn lấy ra ngoài, giúp Tịch Anh tắm rửa một hồi, chỉnh sửa thật sạch sẽ cho cô, an tĩnh mỹ lệ.

Ánh mắt Cố Phạm Đình chứa chan nhu tình nhìn người đang nằm trên giường, hắn dã chuẩn bị tốt sẵn đồ để mặc, vốn đã chọn một chiếc sườn xám màu đỏ chót cho Tịch Anh làm đồ cưới, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

"Tổng thống, tôi muốn xin nghỉ.

"
"Thời gian không cố định, tôi muốn đi tới một nơi rất rất xa.

"
"Thời gian tương lai có lẽ sẽ không còn chiến tranh, nếu như tôi không trở lại, ngài cũng có thể đề tên một vài thuộc hạ của tôi.

"
Điện thoại cúp máy.

Tổng thống đồng ý thỉnh cầu của Cố Phạm Đình, đồng thời bảo hắn bớt đau buồn.

Bớt đau buồn?
Cố Phạm Đình đứng một bên thay đồ cưới, một bên khác thỉnh thoảng hai mắt nhìn về hướng Tịch Anh phía trên giường.

Còn nhớ rõ mấy tháng trước, thời điểm mỗi lần hắn bị Tịch Anh bóp cổ, Tịch Anh đều sẽ nói: "Kỳ thật tôi thực sự rất muốn giết chết anh.

"
Lúc đó hắn cười trả lời: "Trên thế giới này, người có thể giết chết Cố Phạm Đình tôi còn chưa sinh ra!"
Tịch Anh hung tợn dõi theo hắn, "Không, Cố Phạm Đình, người có thể giết chết anh là tôi, có thể hủy diệt cái thế giới này cũng là tôi.

"
Nhưng Tịch Anh lại không giết hắn, hắn coi là, là bởi vì Tịch Anh ưa thích hắn.

Nhưng, khi nằm trong viện ba tháng nay, Tịch Anh đã từng nói với hắn: "Cố Phạm Đình, anh biết không, tôi không thích thế giới này, tôi muốn hủy diệt nó.

"
Hắn nằm trên giường bệnh, trên đầu đeo băng, ăn hoa quả do Tịch Anh đút, khiêu mi hỏi: "Hủy diệt?"
Tịch Anh thẳng tắp dõi theo hắn, gương mặt nhiễm trên một tầng đỏ nhạt không dễ để người khác phát giác, chân thành nói: "Có lẽ do nhìn mặt anh có chút ưa nhìn.

Nên, Cố Phạm Đình, tôi không thích thế giới này, nhưng tôi thích anh, anh đã nguyện ý bảo vệ cái thế giới này, vậy tôi sẽ lưu nó lại vì anh.

"
Thẳng đến lúc đó, Cố Phạm Đình mới biết được, thì ra Tịch Anh mới chỉ vừa mới có chút yêu thích với hắn.

Hắn cười, "Cô nương ngốc, người tôi muốn bảo vệ nhất là em.

"
Tịch Anh cũng nhàn nhạt cười, "Anh thay tôi ngăn trở quạt, cũng đã bảo vệ tôi, nên về sau sẽ đổi thành tôi bảo vệ anh.

"
Cho nên, cô liền dùng sinh mệnh để bảo vệ hắn.

Cố Phạm Đình thay xong đồ cưới, nằm ở bên người Tịch Anh.

Tay trái hắn nắm chặt tay đeo nhẫn cưới của Tịch Anh, tay phải từ phía dưới gối lấy ra một thanh súng ngắn đen bóng.

Hắn đặt khẩu súng vào trong lòng bàn tay của Tịch Anh, tay phải bao trùm lên mu bàn tay của cô, mang theo ngón tay của Tịch Anh từ từ ấn về phía dưới cò súng.

"Lão bà, em nói đúng, trên thế giới này, có thể giết chết tôi ! Chỉ có em.

"
Một tiếng súng chói tai vang lên, các binh sĩ canh giữ bảo vệ biệt thự khiếp sợ trừng lớn hai mắt, bất chấp mệnh lệnh của tư lệnh, cưỡng chế phá tan cửa.

Chờ sau khi bọn họ đi lên phòng ngủ chính của tầng hai mới phát hiện, một đại danh tướng Cố Phạm Đình, đã tự tử.

Hắn không hề biểu lộ một tia thống khổ, ôm lấy Tịch Anh trong ngực, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

***
Editor : Thời gian thi sắp gấp tới  mông rồi, mị sẽ không thể đăng chương đều đặn, hẹn gặp lại a~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui