Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Like ủng hộ:

Chương 10: Chương 10

Edit: Mẹ Chíp

​" A? " Hạ nhân thấy nàng bừng bừng hăng tiết như gà mái xù lông,à, không, như gà trống chuẩn bị lâm trận, sải bước rất nhanh đi ra ngoài, gã thầm nuốt nước bọt,trong lòng cũng run lên nhưng vì muốn chuẩn bị được đồ đúng như ý chủ tử yêu cầu, đành liều mạng hỏi lại: " Gia, đại pháo là cái gì? Muốn tạo đại pháo cần những công cụ gì? Có cần dùng đến thợ thủ công không?"

Quan trọng nhất chính là phủ thái tử bây giờ như một bãi chiến trường, cả tòa nhà như muốn đổ sập xuống, hậu viện bốc cháy, tường cũng bị người ta đạp đổ. Cho dù bọn họ biết đại pháo là cái gì, thợ thủ công có dốc hết năng lực phối hợp, cũng không kịp chế tạo nữa, không phải sao?

Lạc Tử Dạ sững sờ một chút, đột nhiên ý thức được mình đang ở cổ đại vô cùng lạc hậu, muốn chế tạo đại pháo không phải là vấn đề có thể giải quyết trong một sớm một chiều, sắc mặt hết trắng rồi lại xanh, quay đầu nghiến răng nói: " Vậy đi tìm hoả dược, ông đây không thể tạo được đại pháo, thì ít nhất cũng có thể làm được mấy quả lựu đạn chứ?"

A? Lựu đạn? Lựu đạn lại là cái gì, hạ nhân cũng không hiểu nàng đang nói gì, nhưng hoả dược thì gã biết,liền lập tức chạy đi tìm.

Tiểu thái giám đứng bên cạnh nhìn nàng, buồn bực mở miệng hỏi: " Gia, lựu đạn là vật gì vậy?" Vì sao bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua?

Lạc Tử Dạ cảm giác như muốn phát điên, con mẹ nó, quên mất là công cụ để chế tạo lựu đạn, nơi này cũng không có! Nghĩ như vậy, nàng lập tức tự nhắc nhở bản thân, chờ sau trận chiến này kết thúc, nhất định phải dốc sức nghiên cứu cẩn thận một lượt mới được, để xem những người này còn dám hay không dám,tùy tiện muốn làm gì trên đầu nàng thì làm nữa hay không! Sắc mặt tái mét liếc mắt nhìn qua tiểu thái giám gằn giọng: " Lựu đạn chính là ông đây đứng trên nóc nhà gần nhiếp chính vương phủ, sau khi châm rồi ném đi, nó sẽ vừa bay vừa xoay vòng tròn như quả trứng gà, tạo ra một tiếng nổ cực mạnh! Đấy chính là lựu đạn!


" Nga!" Tiểu thái giám đã hiểu, hóa ra đấy chính là tay cầm lưu đản [ trứng gà ], không phải lựu đạn. A, chờ một chút, khóe miệng gã co giật, đó không phải là ném hỏa dược hay sao? Cái gì mà lựu đạn chứ? Thái tử đây là đang coi thường gã không hiểu biết có đúng hay không?

[ Tiểu thái giám nghe lựu đạn thành ném lưu đản]

..............

Nửa khắc sau, hạ nhân cầm hỏa dược đến, Lạc Tử Dạ cũng không nhiều lời, cầm hỏa dược, vút một cái lên cây đại thụ phía sau viện, lại nhún người thêm lần nữa,chỉ thấy cành cây khẽ rung một cái, thần không biết quỷ không hay cứ thế mà biến mất. Bọn hạ nhân trong phủ cho tới bây giờ cũng không biết chủ tử có thân thủ lanh lẹ như thế, người nào người nấy đều trợn trừng mắt lên sợ hãi!

Cái cây kia rất cao, nàng lại di chuyển cực kì nhẹ nhàng, khiến cho kẻ đứng dưới cũng không hề phát hiện ra.

Sau khi ra khỏi phủ thái tử, nàng ngồi trên cây bên cạnh phủ nhìn xuống đám người đang nỗ lực phá tường, thở dài thườn thượt! Cảm thấy từ lúc sinh ra đến giờ,sinh mệnh như ngọn cỏ đáng thương bị mưa dập gió vùi, kiếp trước thì nghèo khổ, kiếp này xuyên qua tuy vẫn là phận nữ, nhưng cũng chẳng phải là công chúa, mà lại là thái tử... Đấy là còn chưa tính đến chuyện, thái tử này vốn chỉ là hư danh, không quyền không thế, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ mất luôn cả mạng, đêm hôm khuya khoắt còn bị người ta ngang nhiên đạp tường, ném đá!

Nghĩ như thế, tinh thần của nàng sa sút trầm trọng! Lau hốc mắt suýt nữa thì chảy nước, thầm nghĩ chắc là tên yêu nghiệp kia cũng không phải chết mà cũng xuyên qua, không biết hiện giờ có thê thảm như mình hay không?

Suy nghĩ đến mấy chuyện thương tâm, cả người uể oải, nhún một cái nhảy ra ngoài. Đi được nửa đường, nàng lấy khăn che mặt, ngụy trang thành tiểu tử não tàn hâm mộ Phượng Vô Trù, nói rằng nàng muốn tới cửa để biểu đạt sự sùng bái, khi chiếm được sự tin tưởng rồi thì nhờ dân chúng chỉ đường tới phủ nhiếp chính vương!


Theo lời dẫn, chạy như bay đến gần nhiếp chính vương phủ. Nơi này chỗ nào cũng đều có thị vệ, nàng kiêu ngạo cười một tiếng, nhún một cái, nhảy vọt lên cây! Động tác tuy cực kì mau lẹ nhưng vẫn không qua mắt được người có nội lực thâm hậu!

" Ai?" Thị vệ gác cửa cảnh giác nhìn xung quanh.

Lạc Tử Dạ hít một hơi thật sâu, đứng khuất trông lùm cây không dám nhúc nhích. Trong lòng vốn coi thường nội công của người cổ đại vẫn còn nghĩ hẳn là thua xa tốc độ tia laser của người hiện đại,lần này thì sai rồi, sai rồi, vừa động một cái, bọn họ cũng đã phát hiện ra! Động tác tiếp theo phải chú ý nhẹ nhàng hơn mới được!

Lúc này, nàng đứng bất động, gã trưởng thị vệ ngó nghiêng tra xét một hồi không thấy gì, phỏng đoán là đã nghe nhầm, liền thu lại ánh mắt!

Sau đó, khéo léo bước nhẹ như mèo, từ từ nhún người nhảy lên nóc phủ. Lần này nàng cực kỳ cẩn thận, động tác cực nhẹ, nên không bị ai phát hiện thấy.

Nhiếp chính vương phủ rất lớn, cấu trúc vô cùng hoành tráng và trang nghiêm, ngay cả đến mặt đất rồi đến các bậc thềm cũng đều lát bằng hắc ngọc, phủ thái tử của nàng đúng không có cách nào có thể sánh cùng! Quan sát hết bốn phía, đều cùng một kiểu kiến trúc, thật khó phân biệt phòng nào mới là phòng của Phượng Vô Trù!

Thật ra, nàng cũng không có ý nổ chết Phượng Vô Trù, chỉ muốn đáp lễ hắn một cái mà thôi! Bằng không, mỹ nhân như hoa như ngọc, kiêu ngạo tuyệt mỹ, vẫn còn chưa kịp nhìn thấy đã bị nổ chết, thì thật là đáng tiếc! Trái tim của nàng vốn rất yếu ớt, không chừng sẽ vì chuyện này mà co giật đau đớn, khổ sở đến nhồi máu cơ tim mà chết mất!

Quan sát xung quanh, tìm được một chỗ không ai để ý tới, nhanh chóng lấy đá quẹt một cái, châm hỏa dược, ném đi!


" Viu!" một tiếng, sau đó " Ầm " một tiếng nổ lớn vang lên!

Toàn bộ phủ nhiếp chính vương cũng như lắc lư theo tiếng nổ, ngọn núi giả ở hoa viên vương phủ bỗng nhiên đổ sập xuống! Đồng loạt hộ vệ vương phủ đều bị kinh động, lập tức cao giọng hô lên: " Người đâu! Có thích khách, hộ giá!"

Vừa dứt lời, lại " Ầm " thêm một tiếng nổ!

Sảnh lớn vương phủ lại bị nổ thành một cái hố to! Còn chưa kịp phái người chạy đến, phía nhà bếp lại nổ! Sau đó, giống như tiếng pháo liên thanh chúc mừng năm mới, toàn bộ phủ nhiếp chính vương rung lên ầm ầm!

Lúc này, ở tẩm điện của Phượng Vô Trù.

Ngồi đối diện hắn, tên văn thần * bị tiếng nổ lớn này dọa cho khiếp sợ, nhìn ra bên ngoài, run rẩy mở miệng hỏi: " Vương, cái này... Đây là có chuyện gì xảy ra?"

Văn thần: Chức quan thời cổ đại.

Nam tử ngồi dựa vào ghế vương, một tay đặt trên thân ghế, khẽ nghiêng đầu, mày kiếm sẽ nhướn lên, đôi con ngươi đen thẫm như mực ánh lên tia sáng quỷ dị, không kiên nhẫn đáp: " Chỉ là một con chuột mà thôi!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn vung tay một cái, cây sáo ngọc màu mực trong ống tay áo


bỗng nhiên bay ra ngoài. Hắn chỉ ngồi trong điện, không cần phải chạy ra ngoài xem, cũng chẳng cần phải quan sát cũng có thể tìm thấy vị trí chính xác của Lạc Tử Dạ!

Hộ vệ trong vương phủ, thấy sáo ngọc từ trong tẩm điện của vương bay ra ngoài, lập tức bay theo hướng sáo ngọc! Nghiêng đầu nhìn, liền thấy trên nóc nhà,kẻ đầu sỏ Lạc Tử Dạ, hai tay ống tay áo vén cao, đang cầm hỏa dược, lấy đá lửa hăng hái châm ngoì ném về phía nhiếp chính vương phủ!

Lạc Tử Dạ cũng sợ hết hồn, hai mắt trợn ngược khi thấy mặc ngọc bay đến trước mặt! Không nói hai lời, nhanh chóng vội vàng nghiêng thân, tránh thoát!

Sau khi tránh được, sáo ngọc va vào thân cây đại thụ phía sau nổ " Ầm " một tiếng, cây đại thụ bị nổ thành một đống tro tàn! Khóe miệng giật giật, lực sát thương mạnh mẽ như vậy, dùng đầu ngón chân để nghĩ,cũng biết đây chắc chắn là sản phẩm của Phượng Vô Trù!

Mặc dù thành công tránh khỏi một đòn, nhưng bản thân lại bị bại lộ, nhìn đám thị vệ mắt trợn ngược, khuôn mặt mang đầy vẻ nguy hiểm, khóe môi nàng co rút, bỗng cảm thấy mình như bị quả bóng sắp bị người ta làm cho xì hơ, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.

Sau đó, trong điện, nam tử đưa tay vung nhẹ trên không trung, sáo ngọc ở phía xa xa tựa như nghe được triệu lệnh, bay trên không trung một vòng, lập tức bay trở về nằm gọn trong tay Phượng Vô Trù!

Lại nghe thấy âm thanh ma mỵ như chú ngữ đoạt hồn xẹt qua, vang dội toàn bộ nhiếp chính vương phủ: " Bắt hắn lại, sức kiên nhẫn của Cô có hạn!"

" Rõ!" Đám thị vệ đồng thanh hô lên.

Tiếp theo, bọn thị vệ cùng nhau giơ cao cây đuốc, xếp thành mấy hàng, ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Dạ. Trên tay mỗi người cầm một cây cung, chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ đem kẻ vụng trộm đang đứng trên nóc nhà Lạc Tử Dạ bắn thành cái sàng!

Tên thị vệ trưởng đứng đầu, cũng từng gặp qua không ít người, bao gồm cả Lạc Tử Dạ, gã ngẩng đầu nhìn, mở miệng khuyên nhủ: " Thái tử điện hạ, để tránh bị bắn, mạt tướng khuyên ngài hãy khoanh tay chịu trói đi! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận